Trên đại điện lại tiếp tục ca múa, mùi rượu thơm nồng tỏa khắp không gian. Trên gương mặt những người dự tiệc đều cực kỳ vui vẻ, nhưng trong lòng thì không ngừng theo đuổi ý đồ riêng.
Sở Lăng Thường lẳng lặng nâng chén rượu, tay áo đưa lên khẽ che đi gương mặt, mượn động tác này để thầm quan sát Tả hiền vương Hách Liên Ngự Thuấn ngồi ở phía đối diện. Nàng thấy hắn đang trò chuyện cực kỳ vui vẻ, từng điệu bộ cử chỉ vô cùng cao quý, không hề có chút điểm nào giống người Hung Nô vẫn bị mang tiếng man di. Trong lòng nàng không khỏi âm thầm đánh giá, người này quả thực rất giỏi che dấu tâm trạng của mình, trên người hắn rõ ràng tản ra sát khí nhưng kẻ khác lại không cách nào phát hiện.
Ánh đèn rực rỡ trên đại điện chiếu rọi gương mặt đang mỉm cười của hắn. Trong khoảnh khắc, bất giác Sở Lăng Thường lại muốn đoán vận mệnh của nam nhân này. Ý tứ của Đậu thái hậu đã rất rõ ràng, người này tuyệt đối không thể giữ lại. Nếu hoàng thượng đã triệu nàng lên điện dự tiệc, chứng tỏ cũng đã sớm biết ý tứ của thái hậu. Tả hiền vương này liệu có chết trong tay nàng hay không đây?
Vô thức siết chặt ngón tay, nàng thiếu chút nữa bị ý nghĩ trong lòng mình làm cho kinh hãi. Nàng luôn không muốn đoán vận mệnh của người khác, hôm nay sao lại thành ra thế này chứ? Chẳng lẽ nàng sợ…
Vừa định đặt chén rượu xuống, ánh mắt nàng lơ đãng quét qua phía gương mặt nam nhân ở đối diện, lại phát hiện không biết từ bao giờ ánh mắt hắn đã chuyển qua phía nàng ở bên này. Bốn mắt bỗng dưng giao nhau, khóe môi hắn hơi cong lên cực kỳ kín đáo, để lộ ý cười nhẹ.
Ngón tay khẽ run lên, thiếu chút nữa làm rớt luôn ly rượu trong tay, nàng vội vàng chớp mắt nhìn xuống, lại thấy bên tai như vang lên tiếng tim mình đang đập loạn.
Ánh mắt họ tình cờ lướt qua nhau…
Một đôi mắt lãnh đạm…
Một đôi mắt thâm trầm…
Hách Liên Ngự Thuấn buông chén xuống, bóng dáng của vô số cô công chúa xinh đẹp trên điện cũng không bì lại một mình nàng. Đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên, chậm rãi nói, “Nghe nói Sở cô nương vừa vào cung đã được thánh thượng phong làm Hoàn dư, quan phẩm ngang với chức thái phó. Một nữ tử có năng lực như vậy thực khiến bản vương hiếu kỳ.” Lúc nói những lời này, ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi gương mặt nàng dù chỉ một chút.
Ngay từ đầu, Cảnh Đế đã có ý sắp xếp để Sở Lăng Thường ngồi ở vị trí gần mình để có thể quan sát thần tình của nàng. Đáng tiếc, từ lúc nàng tiến vào đại điện đến giờ sắc mặt vẫn bình tĩnh như nước. Ông ta đã từng gặp qua vô số nữ nhân, nhưng chưa từng gặp người nào tỉnh táo cùng hờ hững như nàng. Quay sang nhìn Hách Liên Ngự Thuấn, thanh âm sang sảng đầy uy nghiêm vang lên…
“Tả hiền vương có lẽ còn chưa biết, Sở cô nương là truyền nhân của Quỷ Cốc phái, chẳng những tinh thông kỳ môn độn giáp, bày binh bố trận, am tường y thuật mà còn có thể hiểu rõ số mệnh. Thực lòng mà nói, Sở cô nương khiến cho vố số nam nhân trên đời tự than không cách nào sánh được.”
Sở Lăng Thường hướng về phía Cảnh Đế khẽ khom người, “Hoàng thượng đã quá khen rồi!”
Ánh mắt của Hách Liên Ngự Thuấn lại càng hiện lên tia hứng thú, “A? Nói như vậy Sở cô nương đây quả nhiên là kỳ tài hiếm gặp. Tạm không nói đến kỳ môn độn giáp, bày binh bố trận bản vương đã từng nghe nói, cô nương lại biết xem thiên mệnh như vậy, sao không nói một chút để bản vương được mở rộng tầm mắt.”
Khẽ chớp mắt, thanh âm bình thản của Sở Lăng Thường khẽ vang lên, “Biết quá khứ, đoán tương lai cũng chỉ là dựa vào sự tuần hoàn tất yếu của vạn vật. Số phận đã định sẵn, làm sao có thể cải biến được chứ? Tất cả chỉ là do con người tìm cách để tự an ủi bản thân mà thôi. Chẳng hạn như đạo lý âm dương ngũ hành, người người đều có thể học được, chẳng có gì lạ cả.”
Dưới ánh đèn, gương mặt nàng tỏa ra tia sáng lung linh mộng ảo khiến người ta có cảm giác như không có thật. Nhưng nàng lại cực kỳ chân thật ngồi ở đó, đối với mọi chuyện đều không tỏ ra chút sợ hãi, tâm tình cũng không hề bị dao động.
Hắn nhìn nàng, đáy mắt ánh lên một tia sáng kỳ lạ, “Nói như vậy, chỉ cần hiểu được đạo lý âm dương ngũ hành, chẳng phải người ta sẽ luôn giành được phần thắng hay sao?”