(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lần nào tôi đến thăm Cao Lãng ở đoàn làm phim cũng chỉ được em giúp bằng tay, mãi tới khi tôi sắp không chịu nổi nữa em mới rút ra được một ngày nghỉ, tôi đương nhiên phải nắm chắc cơ hội này để kéo em ấy vào khách sạn rồi.
Căn phòng tràn ngập mùi hương mê muội, chiếc giường lớn của khách sạn rung lắc dữ dội trước chuyển động của chúng tôi, chất nhầy chảy ra từ nơi giao hợp bị vỗ thành bọt trắng bởi những cú giã thần tốc của Cao Lãng.
Nhìn gương mặt nhuốm đầy dục vọng của em khiến tôi càng thêm động tình, dòng nước khoái lạc chảy dọc dương v*t chôn chặt trong lỗ hậu, da thịt đã bị dập mềm nhừ nhưng vẫn cứ chào đón đợt tiến vào tiếp theo của vật cứng một cách nồng nhiệt, khoái cảm tới như sóng vỗ bao trùm lấy tôi khiến tôi mơ màng.
Trong cơn say tình, tôi đã mắc phải một sai lầm: Đôi mắt tôi mờ nhoẹt, đôi tay tôi run rẩy ôm lấy khuôn mặt Cao Lãng, môi tôi hướng đến môi em, em hơi nghiêng mặt đi, khiến nụ hôn của tôi rơi xuống khoé miệng.
Tôi vờ như mình không hề để tâm, khoác tay lên vai em, nhắm mắt lắc mông đón ý nói hùa, rên rỉ lúc cao lúc thấp, đón nhận những cái hôn ướt át và nóng bỏng không ngừng chạm lên cổ.
Tôi không để Cao Lãng nhìn thấy sự mất mát trong mắt mình.
Thực ra đây là lỗi của tôi, rõ ràng tôi đã đồng ý với em là không hôn rồi mà vẫn cứ đòi hôn em, do tôi không tốt, do tôi không giữ lời hứa.
Chỉ là… Tôi tưởng rằng…
Thôi thôi, nói ra mới thấy nực cười, tôi tưởng rằng sau chừng ấy tháng em ấy sẽ thích tôi đôi chút, sẽ có thể đồng ý cho tôi hôn em.
Do tôi nghĩ nhiều quá, sao em lại thích tôi được, thích một người bao nuôi em, thích một người đàn ông lớn hơn em những mười tuổi.
Do tôi nghĩ nhiều quá…
Do tôi không tốt…
Lỗi của tôi…
dương v*t chôn trong động thịt vẫn cứ hung hãn như trước, khoái cảm vẫn cứ dâng lên từng đợt như trước, tiếng nước nhớp nháp vẫn cứ vang vọng như trước, cơ thể tôi vẫn cứ nóng rực như trước, nhưng trái tim trước kia từng chìm đắm nay đã hoàn toàn nguội lạnh.
Tôi quên mất sự thật rằng giữa chúng tôi chỉ là mối quan hệ tình cảm giả dối, chẳng những thế còn là mối quan hệ tình cảm giả dối do chính tay tôi tạo nên, em ấy chỉ đang bị ép ân ái với tôi mà thôi… Làm sao có tình yêu được chứ…
Tôi mỉm cười, vùi đầu vào vai em ngọt ngào rên rỉ, nỗi bi thương bị giã nát thành từng mảnh trong quá trình làm tình.
Tôi không cần thứ người khác bố thí cho tôi, càng khinh rẻ việc cầu xin thứ người khác không sẵn lòng cho tôi, không hôn thì không hôn, không có tình cảm thì không có tình cảm, cứ duy trì mối quan hệ bao nuôi bình thường thế là đủ rồi, tôi sẽ không để bản thân mắc lại sai lầm này nữa.
Cơ thể tôi lên đỉnh dục vọng dưới sự chuyển động của em, đôi chân tôi quấn eo em co chặt, dương v*t phía trước bắn ướt nhẹp bụng cả hai.
Tôi thở hổn hển, lắc mông tiếp tục ngậm nuốt dương v*t hãy còn cứng ngắc của em, “Làm thêm lần nữa nhé.”
Làm thêm lần nữa, để tôi được đắm mình trong biển cả dục vọng, để tôi được thức tỉnh và sa lầy.
Tôi và Cao Lãng cuốn nhau nửa ngày trong khách sạn, buổi tối tôi đưa em trở lại đoàn làm phim trước rồi mới lái xe về nhà. Vừa về đến là tôi nằm nhoài ra sô pha nghỉ ngơi, lát sau đang định vào phòng tắm tắm rửa thì chuông điện thoại vang lên, là cuộc gọi đến từ luật sư.
Sau khi chúng tôi trò chuyện hồi lâu về những vấn đề trên công ty, cậu ta bắt đầu buôn dưa lê, “Gần đây tôi nghe được tin ngầm là nhà họ Giang sắp có biến động lớn đấy.”
“Biến động lớn gì được chứ.” Tôi lơ đễnh đáp.
Vài ngày sau, nghe được tin anh trai Giang Giai cướp sạch toàn bộ cổ phẩn tập đoàn Giang Thị đáng lẽ thuộc về Giang Giai, thậm chí còn tuyên bố cắt đứt nguồn lực của Giang Giai tại giới giải trí, tôi hơi bàng hoàng: Hai người ấy không phải anh em ruột sao, việc gì phải ác đến mức ấy?
Tôi cứ ngỡ đây chỉ là hành động tạm thời, nhưng một tháng trôi qua anh trai Giang Giai vẫn cứ đối xử với Giang Giai như thế, không ít người trong giới giải trí “mượn gió bẻ măng”, bắt đầu ngừng hợp tác với Giang Giai, rất nhiều hợp đồng đại diện và kịch bản đáng lẽ thuộc về Giang Giai đều chuyển hết sang cho người khác.
Giang Giai từ người được nhà nhà trong giới săn đón thành người bị nhà nhà xa lánh hắt hủi, những thứ trước đây chưa từng để lộ cũng dần dần hiển hiện, kẻ đã từng không vừa mắt hoặc ghen ghét cậu ấy bắt đầu không ngần ngại đâm sau lưng, thậm chí còn mỉa mai trêu chọc thẳng mặt cậu.
Có một lần tôi tới thăm đoàn làm phim, bắt gặp cảnh tượng ấy bèn tiện tay giúp Giang Giai giải vây, tôi vốn không để trong lòng, ấy thế mà hôm sau tiếp tân tại công ty nói có người họ Giang đích thân tới tìm tôi.
Dưới sự dẫn đường của thư ký, Giang Giai bước vào phòng làm việc của tôi, đứng trước mặt tôi, hơi mỉm cười nói: “Ngài có thể bao nuôi em được không?”
Tôi dán mắt vào bờ môi mỏng đang khép mở của Giang Giai, giây lát ấy tôi cứ ngỡ rằng tai mình có vấn đề. Thấy tôi không nói lời nào, cậu ấy lặp lại câu hỏi lần nữa.
Nhìn Giang Giai ngay đối diện, tôi kinh ngạc đến mức không thể giấu được biểu cảm trên khuôn mặt, tôi muốn nói gì đó nhưng cảm thấy dường như lúc này nói gì cũng không thích hợp.
Là Giang Giai đấy! Là người đáng lẽ phải luôn đứng trên bệ thờ thần cơ mà! Tại sao có thể rơi xuống cõi trần để ở bên một kẻ tầm thường như tôi?
Đã thế lại còn là loại quan hệ tội lỗi kết nối bằng tiền tài này!
Tôi hắng giọng tìm về giọng nói, gồng mình tỏ ra bình thường đáp: “Tôi đã có một đối tượng bao nuôi rồi.”
“Không sao, em không bận tâm đâu.” Cậu ấy cười nhạt nói với tôi.
…Vị thần của tôi bị cõi trần nhiễm bẩn rồi…
Giờ khắc này tôi thấy hơi căm hận anh trai Giang Giai, tôi hận anh ta đã ép vị thần của tôi đi đến bước đường này.
Giang Giai là người thanh cao và ngạo nghễ đến mức ấy cơ mà, sao lại suy bại tới tình trạng cần người bao nuôi mới có thể vượt qua khó khăn chứ?
Tôi đang suy tư, bỗng thấy Giang Giai lại gần mình, “Việc cậu ta có thể làm, em cũng có thể làm, nếu đó là vấn đề sếp Trần đang băn khoăn khiến ngài không đồng ý.”
Mắt tôi mở to chứng kiến Giang Giai cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi mình, cảm xúc mềm mại khẽ lướt qua đã vội biến, tôi thậm chí còn không kịp ghi nhớ cảm giác ấy là như thế nào.
“Em nghiêm túc đấy à?”, tôi nhìn em chăm chú, khẽ hỏi.
“Ngài thấy sao?”, tôi nhíu mày không nói thêm gì nữa, đường đi do người tự chọn, nếu em ấy đã nghĩ thế tôi cũng đâu thể khuyên em được gì.
Tôi gọi điện cho luật sư nhờ cậu ta giúp tôi soạn thảo hợp đồng, cậu ta không cười trêu chọc tôi như khi tôi bao nuôi Cao Lãng, từ khi biết đối tượng tôi muốn bao nuôi là Giang Giai chỉ liên mồm nói câu “đệch mẹ”, tôi thấy cậu ta cứ nói mỗi một câu như cái máy lặp, đành dặn “Soạn thảo xong hợp đồng thì gửi ngay sang cho tôi nhé.” rồi cúp máy.
Giang Giai vẫn luôn ngồi cạnh tôi trên ghế sô pha trong lúc tôi gọi điện, thấy tôi cúp máy em mỉm cười với tôi, tôi cũng cười đáp lại em, lần đầu tiên tôi được quan sát khuôn mặt em mà chẳng cần kiêng dè.
Em đẹp trai quá đi…
Tôi âm thầm cảm thán trong lòng, ánh mắt dần trượt xuống cổ áo hé mở của em, nhìn chăm chú phần da trắng lạnh lộ ra ngoài, cổ họng khô khốc.
Thư ký đưa hợp đồng tới, Giang Giai xem qua một lượt rồi kí tên vào trang cuối, tôi nhìn hợp đồng mà vui buồn ngổn ngang: Tôi chưa từng nghĩ đến một ngày tôi có thể ở bên Giang Giai.
Tôi đặt sự chú ý về lại người Giang Giai, trái tim chợt ngứa ngáy, tôi cười hỏi em: “Em có thể hôn tôi một lần nữa không?”, em gật nhẹ cúi gần.
Tôi cười khẽ, hôn em.
Cuối cùng tôi cũng được hôn rồi.
Tốt quá.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");