Đại Gia Tôi Bao Hai Em Chân Dài

Chương 6: (18+)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi nằm dài trên sô pha phòng khách sạn, chán chường ăn ô mai mua được trên đường tới đây.

Tôi ăn hết quả này đến quả khác, mãi đến khi bỏ quả cuối cùng vào miệng mới có tiếng gõ cửa. Tôi lau nước đường dính trên đầu ngón tay bằng khăn giấy rồi mới đứng dậy đi mở, bên ngoài là Cao Lãng và người đại diện của em.

Người đại diện trông thấy tôi, lễ phép gọi “sếp Trần”, Cao Lãng thì đứng sau người đại diện gọi “anh ơi”, tôi mỉm cười mời họ vào.

Nói chuyện phiếm với người đại diện về công việc gần đây của Cao Lãng được một lát, tôi ngả vào lòng Cao Lãng, người đại diện biết ý đứng dậy nói mình còn có việc phải làm rồi chào tạm biệt, tôi cười gật đầu nhìn cậu ta rời khỏi phòng.

Cánh cửa khép lại, cả căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai chúng tôi.

Tôi tựa trong vòng tay em, không vội vàng làm những động tác quá mức thân mật, chỉ cầm tay em lên thưởng thức. Nắng chiều xuyên qua cửa sổ sát đất, sưởi ấm cả người tôi, tôi bỗng thấy buồn ngủ lúc nào chẳng hay.

Sao tôi có thể buồn ngủ được nhỉ, tôi đến đây đề làm việc quan trọng cơ mà.

Tôi buông tay em ra, cưỡi lên người em, xốc áo em, chẳng mấy chốc hai chúng tôi đã chân thành đối diện nhau bằng cơ thể trần trụi, cái lỗ nóng hổi ướt át được lấp đầy bởi dương v*t, tôi gục đầu vào cổ em nhắm nghiền hai mắt tận hưởng sự khoái lạc, tôi theo em chìm nổi trong biển sâu dục vọng.

Ghế sô pha kêu cót két dưới chuyển động của chúng tôi, tiếng nước nhớp nháp không ngừng vang lên, hơi thở dồn dập của Cao Lãng bên tai khiến tôi càng thêm hứng tình, lúc sau tôi không nhịn nổi nữa, lắc hông phục vụ em.

Khoái cảm chồng chất tầng tầng lớp lớp, đến một giới hạn nhất định đột nhiên sụp đổ. Tôi rót vào tai em những câu rên rỉ vô nghĩa, nhưng tiếng rên chẳng hề khiến em mềm lòng, chúng chỉ biết thôi thúc em dập tôi ác hơn.

Đoán chừng Cao Lãng cảm thấy làm trên sô pha không phát huy được, sau một lần em đâm dương v*t vào nơi sâu nhất thì không tiếp tục giã nữa, em ôm tôi vào phòng ngủ, trên đường đi dương v*t chôn trong lỗ cứ nấc liên hồi, tôi gần như phát điên lên vì xúc cảm vừa xa lạ vừa kích thích này, vòng tay tôi ôm bờ vai em siết chặt, tiếng rên rời khỏi miệng lại càng ngọt ngào.

Vào đến phòng, vừa đặt lưng lên giường tôi đã bị những cú giã dồn dập đánh úp, ngoại trừ đôi mắt ngập nước và há mồm rên rỉ, tôi không thể làm gì hay nghĩ gì khác, lúc này đây trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ là: Em chơi tôi mạnh hơn nữa đi.

Tôi rùng mình, xuất tinh dưới sự giam cầm của em. Em thấy tôi run rẩy, nghĩ chắc tôi chịu không nổi nên rút dương v*t, bao cao su dính đầy dịch nhầy trong suốt, không phân biệt được là do gel bôi trơn hay do nước tôi chảy ra.

Tôi thở hổn hển, lật người quay lưng lại với em trong tư thế quỳ sấp, tôi lắc mông gạ em, cố tình duỗi tay kéo căng bờ mông sang hai bên, khoe lỗ mềm bị chơi ướt nhẹp.

Nhè nhẹ đu đưa mông, mời chào bằng chất giọng mềm mại: “Đâm vào đi, tôi muốn em…”

Khi mông bị cả bàn tay dán lên, sự nóng bỏng ấy khiến tôi tê dại. Giây trước tay em xoa nắn, giây sau đột ngột đâm dương v*t vào, tôi thỏa mãn bật rên, vểnh cao mông.

Em giã nhanh và mạnh đến mức ngay cả những tiếng rên rỉ tôi thốt ra cũng bị phá thành từng mảnh vụn, cơ thể tôi sẽ tan chảy trong cuộc đua tình này mất thôi.

Sau khi điểm nhạy cảm lại lần nữa bị dập mạnh liên hồi, tôi khóc nức nở bắn ra, eo bụng run rẩy kịch liệt, rãnh lưng cong lên lại sụp xuống, động tác quá mạnh khiến Cao Lãng phải giữ chặt eo đỡ tôi, tôi mới không kiệt sức ngã nhào ra giường.

Em thong thả đợi, đợi tiếng khóc của tôi dần yếu đi mới bắt đầu tiếp tục đâm rút dương v*t chôn sâu trong lỗ mềm. Tôi mệt lả, rên rỉ tùy theo mỗi cú thúc của em mạnh hay nhẹ.

Sự mệt mỏi dâng trào sau cơn cực khoái cùng cơn buồn ngủ cuốn lấy tôi, sau khi Cao Lãng xuất tinh, tôi nép mình trên giường, kéo góc chăn rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc mê man, hình như có người bế bổng tôi lên, bao bọc tôi trong hơi ấm. Chuyện phía sau tôi còn không có ấn tượng gì, dù sao khi tôi tỉnh lại cả người đã khô ráo rồi.

Tôi trở mình, thấy Cao Lãng đang ngồi dựa vào đầu giường xem điện thoại. Em nhận ra tôi tỉnh, đặt điện thoại xuống mỉm cười với tôi, dưới ánh đèn vàng, nụ cười của em dịu dàng quá đỗi. Trái tim tôi trật một nhịp, nhưng cũng chỉ một nhịp vậy thôi.

Tôi nằm lỳ trên giường, lười biếng tán gẫu với Cao Lãng, “Tôi xem lịch trình của em mới phát hiện nửa tháng nữa em quay xong hết mấy bộ phim em có trong tay rồi, em muốn đóng vai nào tiếp theo không? Tôi gọi người làm mối cho.”

Cao Lãng im lặng vài giây, sau đó nói tên của một vị đạo diễn, “Em nghe nói dạo này ông ấy đang lên kế hoạch quay phim, em muốn thử sức xem sao.”

Tình cờ thay, tôi đúng là có quen vị đạo diễn này. Chú ấy là một trong những đạo diễn giỏi nhất ngành, tính tình nóng nảy nhưng tác phẩm sản xuất ra thì không ai chê được. Tôi từng làm việc với chú ấy một lần mà cũng phải bó tay với cái tính cứng đầu của chú, rõ ràng con số đầu tư đàm phán trước thế rồi, cuối cùng đột nhiên đòi tôi thêm cả đống tiền.

Chẳng qua bộ phim ấy đúng là kiếm về được cho tôi một món hời lớn.

“Ừm, tôi sẽ giới thiệu em cho chú ấy, nhưng tôi không đảm bảo em sẽ được chọn sau buổi thử vai đâu nhé, bởi vì chú ấy có những quy tắc không thể phá vỡ của riêng mình.”

“Anh giới thiệu em cho ông ấy thôi đã đủ khiến em thấy vui rồi ạ.” Cao Lãng nói rồi hôn lên vai tôi.

Tôi nằm trên giường cùng Cao Lãng thêm một lát, biết ngày mai Cao Lãng phải quay phim cả ngày, tôi không quấn lấy em nữa, gửi tin nhắn cho người đại diện của em, chẳng mấy chốc người đại diện đã đến đón em về.

Tôi kéo tay em không nỡ, song cuối cùng vẫn phải buông em ra, để em đi theo người đại diện.

Quay lại nhìn chằm chằm chiếc giường lớn không một bóng người, tâm trạng tôi chùng xuống, nhanh chóng cởi áo choàng ngủ, mặc lại quần áo của mình rồi rời khỏi phòng.

Đứng trước thang máy, tôi lơ đãng nhìn con số thay đổi liên tục cho đến khi cửa chạm rãi mở ra ở tầng này, bên trong đã có một người đứng sẵn, tôi nhìn mặt người ấy, nhíu mày không nói câu nào.

Thang máy hạ dần xuống, nghĩ một lát, ánh mắt tôi vẫn đảo vài vòng trên mặt người kia, dường như đối phương không hay biết gì, vẫn nhìn thẳng phía trước bằng vẻ mặt tự nhiên.

Nhìn chằm chằm người khác mãi thì hơi bất lịch sự nên tôi quay đi, không nhìn cậu ấy nữa mà cúi đầu nghịch điện thoại.

Thang máy đến tầng một, người ấy bước ra trước, còn tôi tiếp tục ở lại để xuống hầm gửi xe.

Cua xe ra khỏi hầm, tôi nhàn nhã lái xe về nhà. Trong lúc chờ đèn đỏ, tôi không khỏi nhớ đến Giang Giai, người tôi vừa gặp trong thang máy.

Biết sao đây, Giang Giai thật sự quá đẹp, đẹp cái kiểu lạnh lùng như thần tiên dưới ánh trăng ấy.

Quan trọng là cậu ấy diễn rất tốt, mới vào ngành giải trí mấy năm đã nhận vô vàn giải thưởng rồi, thậm chí còn được vinh danh là vua màn ảnh.

Chậc, thành thật mà nói tôi mê cậu ấy lắm, nhưng trước nay tôi chỉ nhìn Giang Giai bằng tâm thái tán thưởng.

Một mặt, tôi không nghĩ mình có thể kết thân được với một người lạnh lùng cao ngạo như thế, dẫu sao tôi cũng chẳng thích lấy lòng ai cả. Người lạnh lùng cỡ ấy tôi không nghĩ sẽ chủ động với bất kỳ người nào, đoán chừng ai hẹn hò với cậu ấy cũng phải đảm nhiệm vai trò đội cậu ấy lên đầu mất thôi.

Đời tôi đã đội người khác lên đầu đủ lâu rồi, tôi không muốn đội thêm một lần nào nữa.

Mặt khác, Giang Giai là con trai của nhà họ Giang đấy, nhà họ Giang không giống nhà tôi đâu, nhà người ta là gia tộc bắt nguồn từ tận thời cổ đại, nhà tôi mới giàu có mấy đời so thế nào được với nhà người ta.

Tuy có lời đồn đãi rằng Giang Giai ở nhà không được yêu thương, nhưng kể cả thế thì cậu ấy vẫn mang họ Giang, ai có não cũng biết tốt nhất đừng chọc giận người họ Giang làm gì.

Tóm lại là đối với tôi, Giang Giai như trăng trong nước, thỉnh thoảng ngắm một cái là đủ rồi, chứ bảo tôi chủ động tiếp cận cậu ấy tôi chắc chắn sẽ không làm.

Đèn xanh sáng lên, tôi phóng xe về phía trước, gió đêm mơn man trên mặt tôi.

Không biết lần tiếp theo được gặp Cao Lãng là bao giờ nhỉ, chắc phải mấy ngày nữa mất.

Ôi, trống trải quá…

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.