Đại Đường Song Long Truyện

Chương 689: Sứ mệnh hòa bình




Vào lúc trận thủy chiến trên sông đang sắp sửa bùng nổ, từ bên thuyền địch bỗng vang lên một tràng cười dài:

-Khấu Trọng con ta! Sao lại dễ nổi nóng như vậy? Còn trẻ, mới có chút thành công đã tự cao tự đại như vậy rồi.

Khấu Trọng đang chìm trong nỗi tiếc nhớ Phó Quân Sước chợt tỉnh lại, cảm thấy ngượng ngùng, đáp lời:

-Thì ra là lão nhân gia người, xin tha cho hài nhi thất thố. Cha giáo huấn đúng lắm, hài nhi sau này sẽ cẩn thận kiểm điểm.

Không ngờ đó lại là thuyền của Đỗ Phục Uy.

Lôi Cửu Chỉ ra lệnh giảm tốc độ thuyền, thu lại binh khí.

Lúc này hai bên dần tiếp cận nhau, dưới ánh đèn, hai chiếc thuyền đầy quân Giang Hoài, người người tranh nhau nhìn ngó phong thái của Khấu Trọng.

Đỗ Phục Uy được tướng lĩnh thân binh hộ tống đứng trên bình đài bên trái chiến thuyền, sắc mặt vui tươi, giống như phụ thân gặp được đứa con ruột của mình vậy. Lão cười ha hả:

-Người không biết không có tội, huống chi ngươi là một trong vài người trong thiên hạ, có đủ tư cách để nói với Phụ Công Hựu theo cách đó. Ha ha! Cả Tử Lăng cũng tới thăm ta, Đỗ Phục Uy ta còn gì vui hơn thế!

Từ Tử Lăng không khỏi nảy sinh lòng kính trọng với lão, không chỉ vì thần thái phong độ của Đỗ Phục Uy, mà bất kể bản thân lão ngoan tâm thủ lạt như thế nào nhưng luôn yêu quý hai gã. Từ trước tới giờ, gã chưa từng quá yêu thích Đỗ Phục Uy nhưng trong cái đêm đặc biệt này, thuận theo cánh buồm căng xuôi gió Đại Giang, đắm chìm trong hồi ức đau thương khiến người ta mê muội, tất cả khuyết điểm của Đỗ Phục Uy như không còn tồn tại nữa.

Ba chiếc thuyền sát lại gần nhau, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nhún mình nhảy lên, bay tới đầu thuyền Đỗ Phục Uy.

o0o

- Rầm!

Đỗ Phục Uy vỗ một chưởng lên bàn, cả gian thuyền phòng như rung lên. Lão hét lớn:

-Hay! Tống Khuyết đúng là danh bất hư truyền, ta mà nói không thì chẳng phải Đỗ Phục Uy.

Đoạn lão lại quát lên:

-Người đâu!

Hai chiến thuyền quay đầu đi theo thuyền của Thiếu Soái quân, ba chiếc thuyền ngược dòng hướng về phía Tây.

Thân binh đẩy cửa bước vào, mang theo đèn đợi lệnh.

Đỗ Phục Uy lạnh lùng:

-Mang rượu lên cho ta!

Thân binh lĩnh mệnh đi rồi, Đỗ Phục Uy quay sang vui vẻ nói với Khấu Trọng:

-Tống Khuyết chịu đứng ra giúp con tranh thiên hạ, vậy thiên hạ đã là vật trong túi con rồi, cha chỉ là thêu hoa lên gấm thôi. Kể từ hôm nay, cha sẽ toàn lực ủng hộ con, không giữ lại chút nào.

Ba thân binh bước vào phòng rót rượu cho ba người rồi lui ra ngoài cửa.

- Keng!

Ba chung rượu chạm vào nhau.

Khấu Trọng cười nói:

-Cha đâu có thêu hoa lên gấm, mà là giúp người đang gặp nạn đó chứ. Hiện giờ phương Bắc gió tuyết mù trời, có một câu này của cha, các lộ nhân mã phương Nam ai dám khinh cử vọng động nào, thế chủ động hoàn toàn nằm trong vòng kiểm soát của hài nhi, khiến con trút được mối hận trong lòng. Cha không biết hài nhi bị hành hạ thê thảm thế nào trong cuộc chiến thành Lạc Dương đâu, bị Lý Thế Dân đánh đến mức kinh hãi! May mà Tống phiệt chủ đã tạo cho con tình thế tối ưu nhất trước khi tấn công Quan Trung, hài nhi mới có cơ hội lười biếng mà đào ngũ một thời gian.

Đỗ Phục Uy nhíu mày nói:

-Trọng nhi không sợ Tống Khuyết sẽ cướp công của con sao?

Khấu Trọng thản nhiên đáp:

-Đó là chuyện hài nhi cầu còn không được, hài nhi cũng giống cha không có hứng thú với những chuyện như làm hoàng đế, chỉ tiếc rằng bị Tống Khuyết cự tuyệt.

Đỗ Phục Uy gật đầu:

-Vậy cha yên tâm rồi! Tống Khuyết nói một là một, nói hai là hai, lời nói ra không thu lại bao giờ.

Từ Tử Lăng hỏi:

-Cha chuẩn bị đi đâu vậy?

Đỗ Phục Uy mỉm cười:

- Cha đang định tới Trần Lưu thăm hai hài nhi tốt của Đỗ Phục Uy ta, nghiên cứu sách lược khống chế Đại Giang, các con có ý kiến gì?

Khấu Trọng đáp:

-Về phương diện này Tống phiệt chủ đã có sách lược rõ ràng, chi bằng cha tiếp tục Bắc thượng tới Trần Lưu gặp Phiệt chủ, cùng ngồi uống rượu nói chuyện, bàn về số phận của Đại Giang, cha đương nhiên có hiểu biết sâu sắc về Đại Giang hơn cả Tống Khuyết.

Đỗ Phục Uy cười ha hả:

-Ta mộ danh Thiên Đao lâu rồi mà chưa gặp, hôm nay cuối cùng có cơ duyên được diện kiến.

Đoạn lão lại kinh ngạc hỏi:

-Các con sao gấp thế? Rốt cuộc là định đi đâu?

Khấu Trọng nói vào tai lão, tụ âm thành tuyến kể ra đại kế lấy Hán Trung công Trường An, đến cả bí mật về Dương Công Bảo Khố cũng không chút che giấu.

Đỗ Phục Uy sắc mặt thoáng đổi:

-Không ngờ các con lại có diệu kế này, quả là sự xảo hợp của nhân duyên khiến người ta cảm thán, đâu cần phải lo bá nghiệp chẳng thành? Nhớ lại năm đó, ta vì bảo khố mà biết hai tên tiểu tử các con, đến nay các con dựa vào bảo khố để nắm lấy số mệnh của thiên hạ, thế sự biến ảo khôn lường cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Đỗ Phục Uy mừng rỡ vô cùng nói tiếp:

-Các con thực sự coi Đỗ Phục Uy ta là cha, không thì tuyệt đối chẳng lộ ra bí mật to lớn ấy.

Khấu Trọng nói:

-Lòng người hiểm ác, bọn hài nhi đã lăn lộn bao nhiêu năm, hiểu rằng không nên dễ dàng tin người, nhưng sao có thể đánh đồng cả cha được? Chúng con tuyệt đối tin tưởng cha, kính trọng cha!

Đỗ Phục Uy tự tay rót rượu cho hai gã, uống cạn thêm một chung, nghiêm mặt nói:

-Việc con ta và Tống Khuyết kết hợp sẽ khiến cục diện thiên hạ có biến đổi xoay trời chuyển đất, chư hùng phương Nam không đủ để thành mối họa, chỉ có nước chờ bị tiêu diệt từng kẻ một mà thôi! Chuyện quan trọng hiện giờ nằm ở Ba Thục, ai có thể khống chế Ba Thục, cũng sẽ khống chế được Đại Giang. Ba Thục dễ thủ khó công, từ xưa tới nay luôn là vùng đất bình yên giữa chiến trường loạn thế. Nếu bị Lý Uyên đoạt được, có thể tạo dựng đội ngũ thủy sư ở đó, thuận dòng khuếch trương thế lực, chiếm cứ những vị trí chiến lược; nếu chúng ta đoạt được, có thể trực tiếp uy hiếp sự tồn vong của Lý Đường ở Quan Trung. Do đó Ba Thục là vùng đất buộc phải giành được, thậm chí còn là không thể không tranh lấy.

Khấu Trọng trầm ngâm:

-Hiện giờ Lạc Dương rơi vào tay Lý Uyên, nếu quần hùng Ba Thục theo hiệp định với Sư Phi Huyên thì Ba Thục quy phục Lý Đường. Chúng ta muốn khống chế Ba Thục, buộc phải thủ vững Hán Trung trước, mới có sức ép đủ lớn bắt Giải Huy đầu hàng.

Đỗ Phục Uy nói:

-Theo như cha biết, Giải Huy vẫn đang ngần ngừ chưa quyết, bởi vì tộc trưởng của Tứ đại dị tộc nơi đó vẫn có khuynh hướng thiên về Tống Khuyết, mà Tống gia luôn khống chế ngành muối của Thục Quận. Tống Khuyết nói một tiếng không, ai dám đem nửa hạt muối tới Thục Quận chứ. Ở tình huống như vậy, chỉ cần ta ra mặt toàn lực ủng hộ con, Trọng nhi có thể không cần tốn một binh một tốt cũng buộc Giải Huy phải thuận theo. Khi đó Trọng nhi có thể dùng kỳ binh đột kích Trường An, không cần phải tốn sức làm những chuyện như tấn công Hán Trung, đánh cho Lý Uyên trở tay không kịp. Còn Tương Dương và những thành trì quanh đó, cứ để cha lo.

Khấu Trọng vui mừng:

-Cha nói thật có lý.

Đỗ Phục Uy than:

-Cha từ khi có hai hài nhi, tâm tư thay đổi rất nhiều, nhớ tới lúc trước hai bàn tay đẫm máu liền muốn làm nhiều việc tốt một chút để tích âm đức. Đề nghị của ta là suy nghĩ cho bách tính trong Thục Quận, Giải Huy chọc giận Tống Khuyết thực là bất trí. Với quan hệ của con gái mình, Tống Khuyết sẽ không khiến Giải Huy phải nhà tan cửa nát, nhưng khẳng định sẽ bắt Giải Huy phải thoái ẩn, xung đột đẫm máu là khó tránh được. Hán Trung là nơi đặt chủ lực và địa bàn của Giải Huy, tấn công Hán Trung giống như đánh đổ Giải Huy. Giải Huy thực không biết cư xử, Tống Khuyết lẽ nào lại dễ chọc giận chứ.

Từ Tử Lăng nói:

-Trước đây khi Giải Huy có hiệp định với Sư Phi Huyên còn chưa biết Tống phiệt chủ toàn lực hỗ trợ Khấu Trọng.

Đỗ Phục Uy lạnh lùng nói:

-Nhưng Giải Huy không hề hỏi ý của Tống Khuyết, chính là phạm vào đại kỵ của Tống Khuyết, còn Tống Khuyết khi đó đang ủng hộ Lý Mật, hành động đó của Giải Huy rõ ràng là thuận gió bẻ măng, mà Tống Khuyết ghét nhất kẻ không biết trọng tình nghĩa.

Từ Tử Lăng muốn nói mà chẳng thành lời, nhớ tới Tống Ngọc Hoa được gả cho con trai của Giải Huy là Giải Văn Long, trong lòng than thầm.

Khấu Trọng gật đầu nói:

-Hài nhi hiểu rồi, con sẽ ghé qua Thành Đô một chuyến, phân trần lợi hại cùng Giải Huy, nếu lão vẫn còn cứng đầu cứng cổ, chỉ còn cách cho lão nếm trái đắng thôi.

Đỗ Phục Uy nói:

-Bây giờ ở phương Nam, chỉ có Tiêu Tiễn, Phụ Công Hựu còn có lực để đánh một trận, chẳng qua chỉ cần chúng ta đoạt được Giang Đô, tên súc sinh Phụ Công Hựu sẽ bị quân ta vây kín, không động đậy được. Lâm Sĩ Hoành và Thẩm Pháp Hưng đang trực tiếp đánh với Tống Trí, ai cũng biết chúng không phải đối thủ của Tống Trí, ngày chết chỉ còn tính trên đầu ngón tay. Chỉ cần Ba Thục rơi vào tay chúng ta, Tiêu Tiễn chỉ còn chờ bị giết mổ, tiếp tục phá Quan Trung, thiên hạ là thiên hạ của Khấu Trọng con ta. Nào, chúng ta uống thêm một chung nữa, chúc chúng ta xua quân tấn công Trường An, hoàn thành đại nghiệp bất hủ.

o0o

Chia tay Đỗ Phục Uy, thuyền căng buồm tiếp tục tiến về phía Tây, trên thuyền có thêm quân kỳ của quân Giang Hoài do Đỗ Phục Uy tặng, cùng quân kỳ của Thiếu Soái quân phấp phới bay trong gió, quả nhiên tránh khỏi rất nhiều phiền phức. Đi qua Đan Dương, gặp trên đường không phải là thủy sư của Phụ Công Hựu mà là chiến thuyền cắm cờ của Đỗ Phục Uy, có thể thấy Đỗ Phục Uy khống chế thành công đoạn đường sông này, ép cho kẻ phản bội lão là Phụ Công Hựu không ngẩng nổi mặt lên.

Sau khi qua Lịch Dương, Từ Tử Lăng và Khấu Trọng từ biệt nhóm Lôi Cửu Chỉ, rời thuyền lên bờ, theo con đường mà Phó Quân Sước đưa hai gã tránh khỏi Vũ Văn Hóa Cập truy sát, tới u cốc nơi yên nghỉ của Phó Quân Sước. Lúc lên đến đỉnh núi nơi Phó Quân Sước không tiếc sinh mệnh đẩy lùi Vũ Văn Hóa Cập để cứu hai gã, đã tới hoàng hôn.

Gió buốt rít gào, không khỏi gợi lại trận chiến trong đêm kinh tâm động phách khiến hai gã đời này luôn hối tiếc.

Những đám mây đen kịt nặng nề dần hạ xuống, trời không trăng sao, cây trên núi xác xơ không còn lá, bất lực lắc lư theo cơn gió buốt. Sâu trong núi hoang ngẫu nhiên truyền lại tiếng rú thê lương, càng tô đậm thêm nỗi buồn quá khứ trong lòng hai gã.

Khấu Trọng ủ rũ ngồi trong một cái động không sâu lắm, chính ở nơi này hai gã len lén nhìn trận quyết chiến sinh tử của Phó Quân Sước với Vũ Văn Hóa Cập. Gã nói:

-Ta chợt thấy chán nản vô cùng, bất kể con người nỗ lực đến đâu, cuối cùng vẫn là một nắm đất khô, cả đời khổ sở kiếm tìm, thực chất có ý nghĩa gì chứ.

Từ Tử Lăng bước đến bên dốc núi, trong màn đêm đen mịt mùng trước mặt, ẩn hiện những đỉnh núi, gió rét thét gào, giá buốt thấu xương, khiến cho giọng điệu của Khấu Trọng càng thêm tràn ngập sự tuyệt vọng, mất mát và bất lực. Không ai hiểu Khấu Trọng hơn gã, Khấu Trọng là người cực kỳ nhạy cảm, nội tâm không kiên cường như biểu hiện bên ngoài. Cuộc chiến ở Lạc Dương khiến Khấu Trọng phải đối mặt liên tiếp với thương vong và tử biệt, làm tâm lý gã bị đẩy xuống mức thấp nhất, đến mức hối tiếc con đường tranh bá của mình. Lúc này Khấu Trọng trở về vùng đất đau thương thuở xưa, gợi lại nỗi bi ai bởi cái chết của Phó Quân Sước từ lâu được giấu kín, sinh ra cảm xúc chán nản ủ ê.

Chiến tranh là trò chơi đáng sợ, xem xem kẻ nào bị thương nặng nề hơn. Khấu Trọng tuy có Tống Khuyết trợ giúp thay đổi tình thế tất bại, nhưng đã chịu vết thương nặng nề sâu thẳm trong tinh thần.

Tiếng Khấu Trọng truyền vào tai Từ Tử Lăng:

-Nếu chúng ta không có được Trường Sinh Quyết, tới hôm nay vẫn là lưu manh thành Dương Châu. Nhưng số phận đã là như vậy, mẹ đã mất đi sinh mệnh quý giá đang tuổi xuân thì tươi đẹp. Ôi! Lão thiên gia muốn chúng ta đi trên con đường khó nhọc này là có ý gì đây?

Từ Tử Lăng đứng trước gió hít vào một hơi thật sâu, trầm giọng:

-Ngồi đây than trời trách đất không phải là biện pháp, bởi vì từ cổ chí kim, chưa từng có ai kiểm soát được những thứ thần bí thâm sâu khó lường, hư vô xa thẳm như thiên mệnh hay thiên ý. Biện pháp tích cực duy nhất là chấp nhận quá khứ đã thành sự thật, dũng cảm tiến bước trên con đường tương lai chưa biết ra sao. Chuyện quá khứ vĩnh viễn chẳng thể vãn hồi, chỉ cần chúng ta không phụ kỳ vọng của mẹ dành cho, khiến cho Trung Thổ có thể hòa bình chung sống với Tổ quốc của mẹ, mẹ trên trời cao có thể mỉm cười thanh thản rồi.

Khấu Trọng cười thảm:

-Tử Lăng! Ta thực sự rất đau khổ, đau khổ tới mức ta căn bản không hiểu nổi tại sao có thể cảm thấy mất mát chán nản như vậy? Mâu thuẫn ở chỗ những tháng ngày gian nan nhất đã thành quá khứ rồi nhưng ta không cảm thấy một chút vui sướng khi nắm thắng lợi trong tay. Ngược lại lúc đối mặt với sinh tử trên chiến trường, ta không nghĩ tới bất kỳ điều gì khác, tháng ngày lại dễ chịu hơn. Ôi! Không hiểu sao, khi đi qua khúc sông thuở xưa mẹ từng cứu chúng ta, ta không thể khống chế nổi tâm sự của mình, nghĩ rằng ngay cả nếu có được thiên hạ trên thực tế vẫn không thể thay đổi được những chuyện đã xảy ra, còn ta là kẻ thất bại từ đầu tới cuối, vô duyên với niềm vui và hạnh phúc.

Từ Tử Lăng quay người lại, đối diện với đôi mắt đầy lệ nóng của gã, than:

-Cho tới lúc này ta mới thực sự tin rằng ngươi yêu Tống Ngọc Trí sâu sắc, chính bởi mất nàng rồi, ngươi mới cảm thấy cái gì mà tranh bá thiên hạ, chẳng còn chút nghĩa lý gì. Thế nhưng ngươi không còn đường lùi nữa, phải thống lĩnh Thiếu Soái quân, kiên trì cho tới thắng lợi cuối cùng.

Khấu Trọng lệ nóng tuôn rơi, vùi mặt vào hai tay, khóc rống lên, toàn thân run rẩy. Bao tâm sự bị áp chế giờ đây như nước lũ phá đê, không thể nào kiểm soát.

Từ Tử Lăng hiểu gã không chỉ đau buồn vì Phó Quân Sước, còn vì Tống Ngọc Trí vĩnh viễn không tha thứ cho gã mà thương tâm, vì cả bao tướng sĩ đã đổ máu phơi thây, tráng liệt hi sinh cho gã mà rơi lệ! Buồn bã, Từ Tử Lăng đến bên gã ngồi xuống, tay đặt lên lưng gã, ôn tồn:

-Ta hiểu ngươi vì sao mà khóc thê lương đến vậy, tin ta đi, chỉ cần ngươi có quyết tâm, hiểu được mộng tưởng đích thực của mình là gì, cuối cùng sẽ có biện pháp đạt được.

Khấu Trọng ngước khuôn mặt đẫm lệ lên, ngừng khóc, lắc đầu thê thảm nói:

-Tử Lăng không cần phải an ủi ta, ta đã đánh mất cơ hội đạt được hạnh phúc. Hiện tại sự tình phát triển đã không còn chịu sự khống chế của ta nữa, ta không chỉ phải có trách nhiệm với Thiếu Soái quân, với Tống Khuyết mà còn với bao bách tính trong thiên hạ điên đảo này. Sự mất mát của cá nhân trong tình huống đó chỉ đành gác sang bên. Hôm chia tay Ngọc Trí, ta nhìn đoàn quân thẳng tiến Đông Hải, sớm đã hiểu rõ bản thân mình rồi. Khi đó đương nhiên không dám khóc thành tiếng trước đông người nên mới tới nơi của mẹ giải bày. Vốn muốn tới trước mộ phần của mẹ khóc cho thống khoái, vậy mà tới đây đã không nhịn nổi.

Từ Tử Lăng nắm lấy vai gã nói:

-Ta không tin sự phân tích của ngươi, vận mệnh nằm ngoài ý của con người, thử nghĩ xem, ngươi có bao nhiêu dự đoán trở thành sự thật nào? Chà! Chúng ta đi gặp mẹ được chưa?

Khấu Trọng lau nước mắt, giọng điệu phục hồi lại bình tĩnh:

-Ta vẫn muốn ngồi thêm một lát.

Từ Tử Lăng đành ở bên cùng gã.

Khấu Trọng nhìn sang Từ Tử Lăng, hồi lâu mới nói:

-Ta căn bản không có phẩm chất của hoàng đế, đúng không?

Từ Tử Lăng nhìn ngẩn ngơ bầu trời đêm trên mỏm núi, chậm rãi nói:

-Có lẽ ngươi không có phẩm chất của hoàng đế nhưng bản chất của ngươi lại tốt cho quốc gia, vì ngươi không có tư tâm. Sau này chỉ cần ngươi chọn được người hiền tài, võ công đủ trấn áp tái nội tái ngoại, sau đại loạn sẽ tới thái bình. Do đó tuy ta ghét chiến tranh nhưng không còn cách nào khác ngoài việc ủng hộ ngươi. Hiện giờ càng phải nghĩ ra cách chữa trị cho trái tim đã bị thương của ngươi. Ngươi sẽ chóng không việc gì thôi! Đại hỉ đại bi cũng chỉ như bữa cơm hàng ngày với ngươi thôi mà.

Khấu Trọng cười khổ:

-Còn nói cái gì mà huynh đệ, toàn trêu chọc ta. Chẳng qua khóc được một hồi cũng thoải mái nhiều! Ngươi nói đúng lắm! Vinh nhục của cá nhân sao sánh được cùng nỗi thống khổ của muôn dân, có đáng là gì chứ.

Từ Tử Lăng nói:

-Nói thêm mấy câu thô tục nữa là ngươi sẽ càng thoải mái hơn đó.

Khấu Trọng cười trong nước mắt:

-Con bà nó là con gấu, ngươi thực là hiểu ta. Nói thẳng ra, ngươi có dự cảm rằng trong tương lai ta sẽ có kết cục hạnh phúc khoái lạc cùng Trí Trí không?

Từ Tử Lăng kéo mạnh gã đứng dậy, cười miễn cưỡng:

-Từ ngày đầu tiên gặp ngươi, ta đã biết ngươi là thằng ngốc có vận khí tốt rồi, chỉ tiếc rằng ta không biết xem tướng, chẳng nhìn ra ngươi có mệnh đế vương không. Nào! Chớ quên lần này chúng ta có nhiệm vụ đặc biệt đó.

Khấu Trọng nắm lấy vai Từ Tử Lăng giả vờ tức giận:

-Ngươi dỗ dành ta thì dỗ cho giống một chút, xem ta như đứa trẻ lên ba sao? Chà! Ta cả gan có một điều thỉnh cầu ngươi, hi vọng Lăng thiếu gia không cự tuyệt.

Từ Tử Lăng ngạc nhiên:

-Nói đi!

Khấu Trọng trầm ngâm hồi lâu, khó khăn nói:

-Ta muốn huynh đệ ngươi giúp, đi gặp Trí Trí, bảo rằng ta sám hối sâu sắc những hành vi trước đây, ta từ đầu tới cuối luôn yêu nàng, không chịu nổi nỗi đau trong lòng khi mất nàng, càng không muốn nàng vì ta mà hủy đi phần đời còn lại.

Từ Tử Lăng nhíu mày nói:

-Ngươi cho rằng làm vậy có tác dụng sao? Ngươi phải hiểu tính cách nàng hơn ta, sức quan sát và phán đoán của nàng với sự vật vượt hơn ta và ngươi xa. Hi Bạch nói đúng, chỉ có hành động thực tế biểu đạt ý tình với nàng mới khiến nàng cảm động mà quên đi tất cả những chuyện không vui trước kia, giữa ngươi với nàng mới có cơ hội biến chuyển, còn lại thì chỉ vô ích thôi.

Khấu Trọng gắng gượng vươn thẳng người, cười khổ:

-Phải tìm cơ hội đó ở đâu đây?

Từ Tử Lăng trầm giọng nói:

-Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, ngươi hiện giờ không còn lựa chọn khác, cất chuyện nhi nữ tư tình đi, chuyên tâm vào việc hồi phục sự thống nhất và hòa bình cho thiên hạ. Ngọc Trí tiểu thư là người hiểu đại thế, sẽ hiểu chuyện ngươi làm nhằm mục đích gì, khi biết đó là vì hạnh phúc của muôn dân, không chừng sẽ hồi tâm chuyển ý.

Khấu Trọng tinh thần chấn động, gật đầu nói:

-Đúng! Đây là phương pháp duy nhất, vì nàng không muốn người Liêu (dân tộc Liêu ở Lĩnh Nam) bị cuốn vào vòng xoáy của chiến tranh nên phản đối Tống gia xuất binh, nếu ta có thể khiến cho thiên hạ hòa bình, nàng đương nhiên sẽ có cách nhìn khác.

Từ Tử Lăng nói:

-Trước mắt có chuyện quan trọng có thể khiến ngươi và nàng cải thiện quan hệ, đó chính là giải quyết vấn đề Ba Thục, càng ít đổ máu càng khiến Ngọc Trí tiểu thư hiểu ngươi không phải kẻ hiếu chiến thích phá hủy hòa bình.

Khấu Trọng hai mắt hiện hào quang, ngửa mặt lên nhìn bầu trời đêm đen mờ nặng nề, trầm giọng nói:

-Đúng! May mà có ngươi nhắc nhở. Chiến tranh quá ư đáng sợ! Không ai chịu nổi, tránh được thì tránh. Nói thật ra, sau trận chiến Lạc Dương, trong lòng ta đầy ý niệm báo thù, do đó khi ta tưởng hai chiến thuyền của lão gia là thủy sư của Phụ Công Hựu, trong lòng bất ngờ sinh ra ý thiếu kiên nhẫn, muốn đại khai sát giới. Chẳng qua sau khi khóc lóc một trận, cừu hận trong lòng biến đi như mây tạnh khói tan, nghĩ lại Lý Thế Dân cũng là thân bất do kỷ. Chỉ có điều bất kể thế nào, ta tuyệt đối không thể tha cho Lý Nguyên Cát, còn cả Lý Kiến Thành, bởi vì giết Lý Kiến Thành là lời phân phó của Dương công trước lúc qua đời.

Từ Tử Lăng như đang nghe thấy tiếng la hét và chiến đấu trong thành Trường An, theo sự phát triển của tình thế trước mắt, không ai có thể thay đổi được số mệnh trong tương lai đã định sẵn đó cả.

(


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.