Đại Đường Song Long Truyện

Chương 6: Cửu huyền đại pháp




Bốn chiếc chiến thuyền lớn nhổ neo xuất phát, ngược dòng Trường Giang tiến về phía Tây.

Khẩu khí của Tống Sư Đạo lớn vậy, tự nhiên y cũng không phải hạng đơn giản.

Thì ra trên giang hồ, tứ đại môn phiệt đều danh động thiên hạ, nhưng được lòng người nhất chính là môn phiệt họ Tống.

Tống tộc là sĩ tộc thế lực lớn nhất ở phương Nam, phiệt chủ Thiên Đao Tống Khuyết là cao thủ dụng đao đệ nhất thiên hạ.

Năm xưa Dương Kiên thống nhất thiên hạ, kiến lập nên đại Tùy, bởi cố kỵ thế lực của Tống tộc, nên đã dùng chính sách vỗ về, chiêu an, phong Tống Khuyết làm Trấn Nam Công, còn Tống Khuyết thì cũng biết thế lực Nam Triều đã mất, nên cũng giả cúi đầu xưng thần để bảo toàn gia tộc.

Trong tứ đại môn phiệt, ba nhà khác đều có hỗn tạp huyết thống của người Hồ, còn gia tộc thanh uy lớn nhất phương Nam này lại kiên trì bảo vệ truyền thống, nghiêm cấm người trong tộc thông hôn với người dị tộc không phải người Hán, vì vậy nên trên giang hồ được gọi là Hán tộc chính thống.

Khi Văn Đế Dương Kiên còn tại vị, Tống Khuyết tuy hùng tài đại lược, nhưng cũng không dám khinh cử vọng động, còn giấu tài giấu nghệ, tiềm tâm tu ẩn để tránh khỏi đại họa lâm đầu.

Đến lúc Dương Quảng kế vị, nội loạn ngoại ưu, triều chính hủ bại, phiến loạn nổi lên khắp nơi, Tống phiệt mới thực sự sống lại lần nữa.

Đệ đệ của Tống Khuyết Địa Kiếm Tống Trí cũng là cao thủ dụng kiếm hàng đầu trong thiên hạ, lại là tay cơ trí nổi danh trên giang hồ, biết được khí thế nhà Tùy vẫn còn đang thịnh, nếu cử binh quá sớm tất sẽ trở thành mục tiêu bị công kích đầu tiên, nên đã khuyên huynh trưởng tạm hoãn phản Tùy, mà chuyên làm những vụ mua bán với lời lãi khổng lồ.

Một trong những lãnh vực kiếm nhiều tiền nhất chính là vận chuyển muối lậu từ các quận huyện ven biển dọc theo Trường Giang vào nội địa, lời lãi cực lớn.

Bốn chiếc chiến thuyền lớn này của Tống Sư Đạo chính là thuyền vận chuyển muối lậu về lục địa.

Lúc này triều chính hủ bại, Tống gia dựa vào thế lực lớn của mình ở phương Nam, dễ dàng thông qua mọi quan tiết, công nhiên vận chuyển muối biển.

Nếu như có quan lại địa phương nào dám tra xét bắt bớ, thì liền dùng các thủ đoạn doạ dẫm, uy hiếp để đối phó, nếu không được thì cho người bí mật ám sát.

Các lộ nghĩa quân thấy kỳ hiệu của Tống gia cũng không ai dám mạo phạm để khỏi chuốc thêm một cường địch. Vì vậy mấy năm gần đây thế lực của Tống gia không ngừng âm thầm phát triển, thậm chí còn dùng cả tài lực hỗ trợ cho một số đạo nghĩa quân, làm tiêu hao lực lượng của nhà Tuỳ.

Tống Khuyết có bốn con trai, hai con gái. Tống Sư Đạo là con trai út, chuyên phụ trách kinh doanh vận chuyển muối biển, được phụ thân vô cùng sủng ái. Hai người con gái là Ngọc Hoa và Ngọc Trí, đều là mỹ nhân bế nguyệt tu hoa, đứng hàng thứ năm và thứ sáu.

Tống Ngọc Hoa ba năm trước đã gả cho Giải Văn Long, con trai của Tứ Xuyên Đại Hào Giải Huy ở Thành Đô.

Giải Huy có ngoại hiệu là Võ Lâm Phán Quan, là cao thủ tuyệt đỉnh tề danh cùng với Tống Khuyết, Tống Trí, ngoài tứ đại môn phiệt gia thì Độc Tôn Bảo của y cũng là một trong những thế lực mới nổi lên gần đây.

Hôn nhân giữa hai nhà Tống, Giải tràn đầy mùi vị chính trị, biểu thị hai đại thế lực kết minh, khiến Dương Quảng càng không dám khinh cử vọng động với họ.

Điểm đến lần này của Tống Sư Đạo chính là Tứ Xuyên, muối sẽ do Độc Tôn Bảo phân phát lại cho bọn diêm thương.

Lúc này trong một gian phòng rộng rãi trên tầng hai của một chiếc thuyền trong đoàn, Khấu Trọng để cả giày nằm bò ra giường, vùi đầu vào nghiên cứu một bức đồ hình trong Trường Sinh Quyết.

Từ Tử Lăng thì có ghế chẳng ngồi mà ngồi dưới đất, hai tay bó gối, dựa lưng vào vách thuyền, trong lòng mờ mịt, ngỡ ngàng.

Tại sao khi gã nhìn thấy Tống Sư Đạo và bạch y nữ nói chuyện lại sinh ra cảm giác ghen tỵ?

Gã đối với chuyện nam nữ tuy có chút hiếu kỳ, nhưng trước giờ chưa từng có cuồng vọng mà mơ ước hão huyền.

Ở mọi phương diện, bạch y nữ và gã đều chênh lệch quá xa, niên kỷ ít nhất cũng phải hơn gã bảy tám tuổi, lẽ nào đúng như Khấu Trọng nói, gã đã thầm yêu nàng ta rồi?

Nhưng khi nghĩ kỹ thì lại không giống.

Mỗi khi gã nhìn trộm các cô nương trong Xuân Phong Lầu, toàn thân đều cảm thấy như nóng bừng, chỉ muốn chạy lại ôm lấy họ, nhưng đối với bạch y nữ thì gã chưa bao giờ có cách nghĩ như vậy. Thậm chí là lúc tiếp xúc khá thân mật với nàng, trong lòng gã vẫn chỉ là kính ý, chỉ có sự ấm áp thân thiết, tuyệt không có chút dục vọng quan hệ nam nữ nào.

Cuối cùng gã không nhịn được lên tiếng gọi:

– Trọng thiếu gia, ngươi nói xem có phải ta đã yêu... nữ nhân đó rồi không?

Khấu Trọng làu bàu nói:

– Đừng làm ồn, ta đang nghiên cứu thứ võ công không phải võ công lợi hại nhất thiên hạ đây!

Không khí trong phòng trở nên yên tịnh và trầm mặc.

Qua một hồi lâu, Khấu Trọng bỏ Trường Sinh Quyết xuống, ngóc đầu dậy đến ngồi xuống bên cạnh Từ Tử Lăng, đặt tay lên vai gã nói:

– Xin lỗi, tâm tình ta không được tốt, cuốn sách quỷ đó chỉ sợ Quỷ Cốc Tử sống lại cũng đọc không hiểu! Hê... vừa nãy ngươi nói cái gì nhỉ?

Thấy Từ Tử Lăng vẫn không lên tiếng, gã vội nói:

– Đúng rồi, ta nhớ ra rồi. Ha, đại trượng phu nào sợ không có vợ, bà... hà, nữ nhân đó thế nào cũng không đến lượt huynh đệ chúng ta đâu. Cái tên Tống Thí Đạo đó trói nửa người lại cũng đủ thắng hai chúng ta rồi, chi bằng giữ chút tinh thần khí lực mà nghiên cứu bảo thư, ăn cơm, đi ngoài, ngủ nghê, ha...

Từ Tử Lăng khổ não hỏi:

– Vậy có phải ta đã yêu nữ nhân đó rồi không?

Khấu Trọng vỗ vỗ trán, thản nhiên nói:

– Trên thực tế, ta cũng giống như ngươi thấy ganh tỵ bỏ mẹ, nhưng ta không hề cho rằng mình đã yêu nàng ta. Hắc! Đối với nàng ta, ta có chút giống như đối với Trinh Tẩu vậy, giống như là chuyện Trinh Tẩu phải làm thiếp cho lão Phùng vậy, rất không đáng nhưng chẳng thể nào khác được! A! Ta hiểu rồi. Tiểu Lăng ngươi đã coi nàng ta là mẹ của ngươi, chẳng ai hy vọng mẹ của mình đi cải giá của đúng không? Đặc biệt là là lại gả cho cái tên miệng còn hôi sữa mà khẩu khí lớn bằng trời Xú Thí Đạo đó. Ha! Xú Thí Đạo, cái tên này đổi lại còn hay hơn cả Vũ Văn Hóa Cốt nữa.

Từ Tử Lăng vẫn nhăn mặt, nhưng chỉ giây lát sau thì đã há miệng cười, cười đến chảy cả nước mắt.

Cửa phòng đột nhiên bật mở.

Cả hai kinh hãi nhìn ra, thấy bạch y nữ mặt phủ một lớp sương mỏng bước vào, sau khi đóng cửa thì nghiêm khắc nhìn hai gã một hồi lâu, rồi mới đến trước mặt hai gã, gõ lên vách tường sau lưng hai gã nói:

– Đừng quên ta ở phòng bên cạnh các ngươi, trừ phi vách tường này được làm bằng thiết bản, bằng không mỗi câu nói xấu xa của các ngươi ta đều nghe rất rõ ràng.

Khấu Trọng ương ngạnh cãi lại:

– Chúng tôi đâu có gọi đại sĩ là bà nương, tại sao lại tìm chúng tôi trút giận nữa?

Bạch y nữ quỳ một chân xuống, nghiêm giọng nói:

– Cái gì mà nữ nhân này, nữ nhân kia? Hai tên tiểu quỷ chết, tiểu quỷ thối các ngươi!

Nói đến cuối cùng, khoé miệng của nàng khẽ hé nở một nụ cười.

Hai gã lúc đó vẫn chưa nhìn ra là nàng kỳ thực không hề phát nộ, Từ Tử Lăng liền lên tiếng trước:

– Nhưng chúng tôi thật sự không biết đại sĩ tên gọi là gì mà!

Bạch y nữ trầm giọng:

– Vậy các ngươi đã nói tên họ của mình cho ta chưa?

Khấu Trọng gật gù như muốn nói "thì ra là vậy", đưa tay tự giới thiệu:

– Tiểu đệ thượng Khấu, hạ Trọng, hắn tên Từ Tử Lăng, ngoại hiệu của chúng tôi là Dương Châu Song Long, dám hỏi đại sĩ cao danh quý tánh? Ngoại hiệu là gì? Là thần thánh phương nào? Đã gả cho người ta hay chưa?

Bạch y nữ khúc khích cười, thấp giọng mắng một tiếng:

– Tiểu quỷ chết bằm!

Thần thái kiều mị diễm lệ tuyệt luân đó, khiến hai gã nhìn như muốn rơi cả tròng mắt ra ngoài.

Bạch y nữ lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng nghiêm khắc:

– Gả hay chưa gả liên quan gì đến tên tiểu tử thối nhà ngươi, nếu còn nói xấu sau lưng ta nữa, ta sẽ... ta sẽ...

Khấu Trọng quan tâm nói:

– Lần này lại là hình phạt gì nữa đây, tốt nhất là đứng vả miệng rạch mặt, để người khác nhìn thấy thì thật không hay, tiểu quỷ thì cũng phải có thể diện của tiểu quỷ chứ!

Bạch y nữ hết cách, tức giận nói:

– Đến lúc đó ta tự có cách khiến các ngươi phải hối hận, lát nữa ăn cơm không cho phép các ngươi được hồ ngôn loạn ngữ, có biết chưa?

Khấu Trọng cười hì hì nói:

– Chi bằng từ rày chúng tôi không gọi là đại sĩ nữa mà gọi là mẹ, sau này tiêu tiền của mẹ cũng không cảm thấy ngại ngùng nữa!

Bạch y nữ thoáng đỏ mặt, khiến cho khuôn mặt nàng càng thêm diễm lệ thoát tục, đặc biệt là đôi mắt long lanh kia có thể thâu hồn nhiếp phách bất cứ nam nhân nào trên thế gian này.

Khấu Trọng nháy mắt với Từ Tử Lăng một cái, hai gã lập tức đồng thanh gọi:

– Mẹ!

Bạch y nữ cuối cùng cũng không nhịn nổi, bật cười khúc khích rồi ngồi xuống thở gấp nói:

– Nếu ta thật có hai tên bất hiếu tử hư đốn như các ngươi, đảm bảo sẽ mắc chứng đau đầu kinh niên mất.

Khấu Trọng thấy nàng không cương quyết cự tuyệt, lại cười vui vẻ như vậy, trước giờ chưa từng thấy, liền tiến thêm một bước nói:

– Mẹ của con à! Con thấy võ công của mẹ cũng không phải tầm thường, bị Vũ Văn Hóa Cập đánh trọng thương mà chỉ vài canh giờ đã hồi phục lại, chi bằng truyền cho hai con vài chiêu võ công, để sau này chúng con dùng tuyệt học gia truyền quang môn diệu tổ, ít nhất cũng không làm mất mặt của mẹ!

Sức mạnh của tiếng cười quả thật không gì bì nổi, bạch y nữ rõ ràng biết Khấu Trọng đang trêu trọc làm cho mình cười, nhưng vẫn không nhịn được, cuối cùng phải lấy tay che miệng, thở hổn hển mắng:

– Ngươi là tên đại đầu quỷ, Từ tiểu quỷ xem ra thật thà hơn người nhiều, thật đúng là miệng chó không thể mọc ngà voi mà!

Khấu Trọng như bị oan uổng gì to lớn lắm, thất thanh nói:

– Tiểu Lăng thật thà? Trời ơi! Hắn giảo hoạt hơn con nhiều, chỉ là hắn đã yêu mẹ nên mới biến thành ngây ngây dại dại thế thôi!

Từ Tử Lăng tức giận nói:

– Ta giảo hoạt thế nào? Tất cả chủ ý đều do ngươi đưa ra, còn tên ngốc như ta chỉ phụ trách đi làm, còn muốn đổ hết tội danh lên đầu của ta nữa ư?

Bạch y nữ cố nhịn cười, đưa mắt nhìn mặt trời đang ngả về tây bên ngoài cửa sổ, thở dài nói:

– Chắc kiếp trước ta đã tạo nghiệt nên kiếp này mới gặp phải hai tên tiểu tử các ngươi. Thôi được, tuy biết rằng không có chỗ dùng, nhưng ta vẫn truyền cho các ngươi một pháp môn luyện công, nếu thật sự có thành tích, ta sẽ nghĩ xem có nên truyền kiếm thuật cho các ngươi hay không. Bất quá các ngươi không phải là con ta, càng không phải là đồ đệ của ta.

Cả hai phấn chấn tinh thần, đồng thanh hỏi:

– Vậy rốt cục người là gì của chúng tôi?

Bạch y nữ ngẫm nghĩ giây lát, khổ não nói:

– Đừng hỏi ta!

Tâm hồn thiếu nữ bất chợt tràn dâng cảm giác ấm áp.

Chính nàng cũng không hiểu nổi bản thân tại sao lại nảy sinh tình cảm với hai tên tiểu quỷ này, thậm chí lúc chúng gọi nàng là mẹ, nàng cũng không nỡ trách mắng.

Nàng vốn là một cô nhi sinh ra trong thời chiến loạn, được đại tông sư võ học Cao Lệ là Phó Dịch Lâm thu dưỡng, từ nhỏ đã bồi dưỡng thành một sát thủ bậc nhất, còn dạy nàng cả văn hóa và ngôn ngữ của người Hán. Chuyến Nam hành lần này, chính là một phần trong quá trình tu luyện.

Khấu Trọng cười cợt nhả nói:

– Gọi là mẹ vẫn hợp nhất nhỉ! Rèn sắt phải khi còn nóng, mẹ của con à! Có tuyệt kỹ gì mau truyền hết cho chúng con đi!

Bạch y nữ trừng mắt nhìn gã một cái, đột nhiên thấp giọng nói:

– Ta tên Phó Quân Sước, các ngươi thích thì cứ gọi là Sước tỷ cũng được! Thật không ngờ chuyến này lại gặp phải hai tên tiểu quỷ nghịch ngợm các ngươi!

Khấu Trọng thấy thái độ nàng thay đổi, cười tít mắt nói:

– Gọi bằng mẹ vẫn thích hơn, phải không Tiểu Lăng?

Phó Quân Sước nhẹ nhàng nói:

– Miệng mọc ở trên miệng ngươi, ngươi thích gọi là gì thì gọi.

Từ Tử Lăng như muốn khóc, hai mắt đỏ lựng, cúi đầu gọi lớn:

– Mẹ ơi!

Phó Quân Sước vẫn thoáng kích động, một hồi lâu sau mới dồn nén được thứ cảm xúc chưa từng có bao giờ này xuống, lạnh lùng nói:

– Ngươi gọi gì thì gọi, nhưng chớ mộng tưởng rằng ta chịu nhận các ngươi làm con của ta, càng đừng mơ rằng ta sẽ dẫn các ngươi theo. Được rồi, bây giờ ta sẽ dạy các ngươi các đả tọa luyện khí cơ bản, đây là bí quyết thượng thừa do gia sư truyền lại, nếu không được ta cho phép, không được truyền cho kẻ khác, bằng không dù ta có không nỡ, cũng sẽ phải theo môn quy mà giết các ngươi đi!

Hai gã không ngừng gật đầu.

Phó Quân Sước nghiêm mặt nói:

– Gia sư là Phó Dịch Lâm, võ công tập trung tinh hoa của Trung Thổ, Tây Vực, Cao Lệ, cùng với Võ Tôn của Tây Vực là Tất Huyền, đệ nhất cao thủ đạo gia Trung Thổ là Tán Chân Nhân Ninh Đạo Kỳ được xưng là đương thế tam đại tông sư. Người thường nói:

“Tất cả biến hóa đều từ thân mình mà ra”. Có nghĩa là trong mỗi người đều có một bảo tàng ẩn giấu, tiềm lực vô cùng, chỉ là bị các loại chấp nê che mất đi mà thôi.

– Chẳng trách mẹ nói luyện công phải bắt đầu từ lúc nhỏ, bởi vì lúc nhỏ là ít chấp nê nhất, vì vậy dễ phá mê tỉnh ngộ nhất.

Phó Quân Sước ngây người nói:

– Ta chưa từng nghĩ đến chuyện này! Ô! Tên tiểu tử này thật có chút ngộ tính đấy!

Khấu Trọng đắc ý nói:

– Tên tiểu tử Tiểu Lăng này được con đây không ngừng chỉ điểm, tự nhiên không kém đến mức đó rồi!

Phó Quân Sước nghiêm khắc nhìn gã nói:

– Tên tiểu tử ngươi thích nhất là cố làm ra vẻ thông minh. Chớ vội đắc ý, người thông minh thường có nhiều tạp niệm, mà tạp niệm chính là chướng ngại lớn nhất để luyện nội công cơ bản, chỉ có thủ tâm như nhất, mới có thể phá bỏ chấp nê. Linh cảm thiên cơ sẽ từ từ mà đến, sau đó dụng công pháp thông kỳ kinh bát mạch, điều động khí huyết, nghịch thuận xuất nhập. Vì vậy pháp môn này thiên biến vạn hóa, nhưng tóm lại chỉ có một chữ "nhất" mà thôi.

Khấu Trọng gãi đầu nói:

– Nói như mẹ lẽ nào người võ công cao nhất lại là người ngu ngốc nhất hay sao?

Vậy thì sư phụ của mẹ phải vừa ngốc vừa ngu rồi?

Phó Quân Sước tức đến ngẹn lời, rõ ràng biết sự thật không phải như vậy, nhưng lại không biết chửi mắng gã thế nào, nếu đổi là trước đây, nàng đã vung tay đánh cho gã một trận rồi, nhưng bây giờ đối diện với tên tiểu tử gọi nàng bằng mẹ này, nàng lại có chút không nỡ, đang phiền não không biết giải thích thế nào thì Từ Tử Lăng đã trượng nghĩa lên tiếng:

– Đương nhiên không phải như vậy rồi, người có võ công có thể khai tông lập phái tất phải là bậc đại trí, tính sáng tạo rất cao vậy mới có thể vượt qua những trở ngại tầm thường khác để vươn lên, tạo ra cái mới. Vì vậy, những kẻ mà mẹ nói là những kẻ thông minh vặt chứ không phải bậc đại trí đại huệ, cái này gọi là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi. Sư phụ của mẹ chính là loại nhân tài đại trí giả ngu này.

Khấu Trọng và Phó Quân Sước nhìn từ đầu đến chân Từ Tử Lăng một lượt, như là mới biết hắn vậy, cùng lúc động dung.

Phó Quân Sước gật đầu nói:

– Từ tiểu quỷ quả nhiên có chút đạo hạnh.

Khấu Trọng vui vẻ nói:

– Huynh đệ của con sao chỉ có chút đạo hành được, con thấy bình thường hắn ngẩn ngẩn ngơ ngơ, thì ra chỉ là đại trí giả ngu, thâm tàng bất lộ, làm cho lão tử này phải biểu thị trí năng đáng lẽ phải ẩn tàng đi, biến thành kẻ thông minh vặt rồi.

Phó Quân Sước không nhịn nổi gõ nhẹ lên trán Khấu Trọng một cái, quở mắng:

– Nếu ngươi còn chọc phá, ta sẽ không truyền võ công cho ngươi nữa.

Khấu Trọng xoa đầu le lưỡi nói:

– Mẹ của con à, lần sau đánh vào mông có được không, gõ như vậy nhỡ hỏng đầu của con thì làm sao luyện được võ công thượng thừa đây?

Phó Quân Sước lườm gã một cái, tiếp tục nói:

– Môn võ ta dạy các ngươi gọi là Cửu Huyền Đại Pháp, bắt đầu từ tầng thứ nhất đến tầng thứ chín. Ngoại trừ sư phụ ta ra, trên đời chưa có ai luyện được đệ cửu tầng cả, mẹ cũng... à, ta cũng chỉ luyện đến tầng thứ sáu.

Phó Quân Sước lỡ miệng tự xưng là mẹ, xấu hổ đến mặt đỏ hồng lên, vẻ kiều diễm càng thêm mê người, thấy hai tên tiểu tử đang cười trộm, liền gắt giọng nói:

– Không được cười, đều là tại các ngươi cả. Bây giờ có muốn học hay không nào?

Hay gã vội gật đầu nói muốn học.

Một hồi sau Phó Quân Sước mới khôi phục được trạng thái bình thường, hắng giọng nói:

– Hạ giả thủ hình, thượng giả thủ thần, thần hồ thần, cơ triệu hồ động. Cơ chi động, bất ly kỳ không, thử không phi thường không, nãi bất không chi không. Thanh tĩnh nhi vi, kỳ lai bất khả phùng, kỳ vãng bất khả truy. Nghênh chi thuỳ chi, dĩ vô ý chi ý hòa chi, huyền đạo sơ thành thị đệ nhất trùng cảnh giới.* Nàng ngừng lại giây lát rồi lại nói tiếp:

– Chớ coi thường tầng đầu tiên này, rất nhiều người tốn cả đời cũng không thể cơ khí giao cảm, được hình thì lại mất thần, nửa đường bỏ lỡ, chẳng được tích sự gì cả.

Phó Quân Sước thấy hai gã rung đùi đắc ý, cơ hồ như rất có sở đắc, liền kinh ngạc hỏi:

– Các ngươi hiểu ta nói gì không?

Khấu Trọng ngạc nhiên nói:

– Đơn giản như vậy có gì mà không hiểu?

Phó Quân Sước thầm nhủ:

"Sư phụ từng khen mình là kỳ tài luyện võ, nhưng đến giờ luyện tới đệ lục tầng cảnh giới, mới có thể nắm được pháp quyết một cách chân chính. Hai tên tiểu tử này làm sao mà vừa nghe đã hiểu được!", nghĩ đoạn liền chỉ tay vào Khấu Trọng nói:

– Ngươi thử nói cho ta nghe xem nào!

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ nhạt dần, căn phòng dung hòa với thứ ánh sáng nhàn nhạt ấy, mang một vẻ hoang vu, nhạt nhòa của thời gian.

Khấu Trọng ngạc nhiên nói:

– Đoạn này nói rất hay, rất khó tìm từ ngữ khác để thay thế. Miễn cưỡng mà nói, cần phải có hữu hình chi pháp nhập vô hình chi pháp, vọng khứ thần động, tùy cơ duyên mà tiếp xúc với cái mà mẹ gọi là kho tàng vô hình trong bản thể, thần cơ phát động, sau đó dùng vô tâm chi ý mà điều khiển, luyện ra cái khỉ mốc... à... không, chỉ là luyện ra chân khí. Trời, con có thể lập tức luyện không?

Phó Quân Sước nghe mà trợn mắt há mồm, lời giải thích này so với sư phụ Phó Dịch Lâm của nàng còn rõ ràng minh bạch hơn, tên tiểu tử này thiên tư cao đến mức khó thể tưởng tượng, nhất thời không nói nên lời.

Từ Tử Lăng nói:

– Trọng thiếu gia ngươi nếu nóng nảy luyện công, nói không chừng lại có hại. Cái gọi là vô ý chi ý, chính là chỉ cảnh giới giữa vô ý và hữu ý, như không mà lại có, như có mà lại không, thanh tịnh vô vi, đến không thể gặp, đi không thể đuổi.

Phó Quân Sước càng nghe càng thấy rởn cả gai gốc, hai tên tiểu tử này quả là hai viên ngọc đẹp chưa mài dũa, vừa được nàng dẫn dắt sơ sơ, đã hiển lộ ra muôn vạn đạo hào quang rồi.

Khấu Trọng lưỡng lự nói:

– Ta chỉ nói vậy thôi! Có điều xin mẹ mau truyền thụ cho hữu hình chi pháp, sau này dù là lúc ăn cơm, đi ỉa con cũng có thể bất thần luyện công đựơc...

Phó Quân Sước tức giận quát:

– Không được nói nói những lời bẩn thỉu như vậy nữa. Bây giờ ta sẽ truyền cho các ngươi pháp môn vận khí đả tọa, chỉ nói một lần, sau này sẽ không nhắc lại nữa.

Hai gã phấn chấn tinh thần, chuẩn bị lắng nghe thì chợt có tiếng gõ cửa từ bên căn phòng của Phó Quân Sước truyền lại.

Phó Quân Sước thở dài nói:

– Để sau bữa cơm tiếp tục vậy!

Thấy thần sắc thất vọng của hai gã, chút nữa thì nàng bỏ qua luôn cả lời hẹn với Tống Sư Đạo.

Tự dưng, nàng thật sự có cảm giác ấm áp khi có thêm hai gã con trai nghịch ngợm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.