Đỗ Hà nhìn lại, là một tăng nhân mặc áo cà sa vẻ mặt nghiêm túc.
Cho dù Đỗ Hà không tin Phật, nhưng cũng biết hòa thượng có phân chia cấp bậc, tăng nhân này nhìn qua địa vị không thấp.
Đỗ Hà đáp lễ nói:
- Không biết pháp danh của cao tăng là?
Tăng nhân kia một tay cầm phật châu, một tay dựng thẳng trước ngực, cúi đầu nói:
- Bần tăng pháp danh Tuệ Không…vốn là tăng nhân chấp chưởng giới luật của bổn tự!
Đỗ Hà đánh giá Tuệ Không hòa thượng từ trên xuống dưới, hòa thượng này ẩn sâu không lộ, thế đứng nhìn qua như thả lỏng, nhưng bàn tay đặt trước ngực lại có vẻ dày hậu hơn người bình thường. Lòng bàn tay hắn có vết chai thật dày, vết chai như vậy tuyệt đối không chỉ tạo thành do làm việc.
Vị hòa thượng trước mắt hẳn có luyện qua võ công giống Thiết Sa Chưởng, hơn nữa cảnh giới còn không thấp.
Đỗ Hà cười nói:
- Xin hỏi đại sự, Phật môn thanh tịnh không thể động võ, chẳng lẽ có thể cho phép lưu manh trêu chọc nữ quyến? Nếu ta không động thủ, tiểu di muội này của ta chẳng phải sẽ bị khinh bạc, món nợ này Hoằng Phúc Tự các ngươi gánh nổi sao?
Tuệ Không khom mình hành lễ, lại niệm một câu “A di đà phật”, nói:
- Thí chủ…
- Bỏ đi!
Đỗ Hà vung mạnh tay, nói:
- Chúng ta không thảo luận vấn đề này, trên thực tế do đám hỗn đản kia thấy sắc động tâm, ta ra tay trừng phạt là được. Ai di này a di kia, thật đúng là đem sự tình trộn lẫn cho phiền phức…
Tuệ Không đại sư, ta có một chuyện khó hiểu. Hoằng Phúc Tự vì sao lại cho người đem chuyện buôn bán đem tới tận bên trong chùa đây. Chẳng lẽ không sợ hơi tiền của thương nhân phiền nhiễu Phật môn thanh tĩnh?
Tuệ Không nói:
- Thí chủ hiểu lầm, tiểu thương trong Hoằng Phúc Tự đều là nhân gia nghèo khổ ở cạnh chùa, để cho họ tới buôn bán chỉ là ngã phật từ bi, phổ độ chúng sinh, vì sao lại có hơi tiền trong đó.
Vẻ mặt hắn thành kính, tựa hồ từ bi là hết thảy của hắn.
Đỗ Hà như có suy nghĩ chỉ cười, ánh mắt đảo qua trên những chủ quầy hàng chung quanh, nhận định Tuệ Không tuyệt đối không phải là một hòa thượng thành thật như hắn biểu lộ ra trên mặt.
Phật môn có năm giới: không giết, không trộm, không dâm, không nói dối, không uống rượu. Tuệ Không khi trả lời đã nói dối, phạm giới luật.
Nhà nghèo khổ sao?
Đây tuyệt đối là nói bậy.
Nhà nghèo khổ tuyệt không khả năng có được những hàng hóa rạng rỡ muôn màu như vậy, nhà nghèo khổ tuyệt không khả năng không xem trọng tài lộ lại có tính tình ngông cuồng đến như thế, nhà nghèo khổ đã nếm khổ quen rồi, không khả năng vì chút chuyện mà gây cãi, thậm chí còn ác ý thốt lời xua đuổi khách hàng.
Đỗ Hà cũng không hỏi tiếp, địa vị của Tuệ Không quả thật không thấp, nhưng không khả năng chấp chưởng hết thảy sự việc trong Hoằng Phúc Tự. Hắn không phải chủ mưu, bắt hắn không buông sẽ đả thảo kinh xà.
- Thì ra là thế, xem ra là ta hiểu lầm! Phu nhân ta còn đang đợi, không tiện ở lâu, cáo từ đại sư…
Đỗ Hà giả vờ mình đúng là du khách tới dâng hương, rời khỏi chỗ Tuệ Không đang đứng.
Tuệ Không nhìn theo thân ảnh Đỗ Hà biến mất trong biển người, ánh mắt căm tức liếc nhìn qua chủ quầy hàng, trên mặt miễn cưỡng hiện lên vẻ tươi cười.
Đỗ Hà rời khỏi chỗ Tuệ Không, ở trong đám người tìm kiếm hộ vệ của Lưu Hương tiểu đội, để cho hắn giúp mình ra ngoài chùa mua chút ít nhang cùng giấy tiền, lại đi tới chỗ Trường Nhạc.
Đi tới trước thanh đồng đại đỉnh, bỗng nhiên hắn phát hiện Trường Nhạc đang đứng nói chuyện cùng một hòa thượng.
Hòa thượng kia nhìn qua chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, nhưng trên người lại khoác thanh y cà sa, thật làm người ta cảm thấy bất ngờ.
Ở Đường triều mặc cà sa cũng có chú ý, tăng nhân tầm thường chỉ có thể mặc tăng y, chỉ có đại sư Phật pháp cao thâm mới có tư cách mặc cà sa. Mà cà sa cũng chia làm vài loại, áo cà sa tốt là tử y cùng phi y. Tử y là thứ nhất, phi y thứ hai. Hai loại áo cà sa này chỉ có hoàng thượng ngự tứ tăng nhân mới có tư cách mặc lên trên người.
Tử y cà sa ở tại Đại Đường cũng chỉ có Huyền Trang pháp sư được vinh hạnh đặc biệt này, phi y cà sa cũng có vài người đạt được. Trong đó trụ trì Nạp Ngôn pháp sư của Hoằng Phúc Tự là một trong số đó.
Sau phi y là xích y, hắc y, thanh y, lục y, xám y. Nói như vậy tăng nhân có thể phủ cà sa chủ yếu tuổi tác đều hơn bốn mươi, nhỏ tuổi như Huyền Trang chỉ có ngàn năm xuất hiện một quái thai Phật gia như thế mà thôi. Hiện tại hòa thượng trẻ tuổi trước mặt lại mặc thanh y cà sa, thật sự làm cho Đỗ Hà cảm thấy ngoài ý muốn.
- Phu nhân!
Đỗ Hà hô to một tiếng, bước tới phía trước, có chút nghi hoặc, ánh mắt nhìn vào tăng nhân kia có chút sắc bén.
Cũng không phải Đỗ Hà ghen tuông ăn dấm chua, mà là hắn cảm nhận được tăng nhân kia rõ ràng có ý đồ riêng.
Nếu là người bình thường nói chuyện với Trường Nhạc, Đỗ Hà cũng không quan tâm, nhưng đối phương lại là hòa thượng, như vậy thật sự kỳ quái.
Trường Nhạc ôn nhu hiền thục, không phải nữ tử bình thường. Nàng chắc chắn sẽ không chủ động bắt chuyện với nam nhân lạ mặt, người lạ đứng nói chuyện với nàng, mười phần mười là bởi vì đối phương chủ động tiến lên bắt chuyện với nàng. Nam nhân bình thường nếu tiến lên bắt chuyện, hỏi đường, hoặc nói chuyện phiếm gì đó cũng là chuyện không có gì lạ lùng, Đỗ Hà còn chưa tới mức độ đem thê tử của mình nhốt trong lao tù, ngay cả quyền lợi được trò chuyện với người khác cũng cướp đoạt.
Nhưng một hòa thượng lục căn thanh tịnh đi tìm một nữ nhân xinh đẹp nói chuyện phiếm, đây là chuyện bình thường sao?
Cho nên Đỗ Hà có chút hoài nghi dụng tâm của hòa thượng kia.
Phát hiện ra Đỗ Hà, Trường Nhạc mỉm cười thi lễ, lại hướng Đỗ Hà đi tới.
Đi tới gần, Đỗ Hà vừa nhìn thấy rõ ràng dung mạo của hòa thượng kia, nhất thời chợt ngẩn ngơ.
Thật quá đẹp!
Mày liễu, miệng anh đào, làn da trắng nõn, vừa nhìn kỹ lại, thậm chí ý niệm đầu tiên trong lòng Đỗ Hà chính là hoài nghi đối phương là một nữ tử giả dạng hòa thượng, nhưng khi tinh tế quan sát kỹ lại, mới phát hiện yết hầu của đối phương có trái cổ, đúng thật là một nam nhân.
Hắn mặc một thân thanh y, không nhiễm một hạt bụi, ngay cả vẻ mỉm cười trên mặt cũng có khí tức xuất trần, nếu như thay một bộ quần áo thư sinh, giấu đi chín vết nhang trên đầu, tuyệt đối là một mỹ nam tử phong độ nhẹ nhàng.
Chỉ tiếc thiếu đi vài phần nam nhân khí khái, có chút ẻo lả.
Nhìn vị hòa thượng xinh đẹp trước mắt, trong đầu Đỗ Hà đột nhiên hiện lên một nhân vật chết đã lâu: tiểu bảo bối Xưng Tâm của Lý Thừa Càn. Luận tư sắc, ngay cả Xưng Tâm cũng kém hơn vị hòa thượng trước mắt ba phần.
- Vị này chính là?
Đỗ Hà nhìn qua Trường Nhạc.
Không đợi Trường Nhạc trả lời, hòa thượng xinh đẹp đã tiến lên một bước, tay chắp lại thành chữ thập, cung kính nói:
- Bần tăng đến từ Hội Xương Tự, pháp danh Biện Cơ!
- Biện Cơ!
Đỗ Hà thần sắc đại động, không thể tưởng được hòa thượng xinh đẹp trước mắt chính là Biện Cơ đại danh đỉnh đỉnh trong lịch sử.
Chẳng lẽ hôm nay chính là thời khắc trong lịch sử của lần đầu gặp mặt giữa người mở đường ngoại tình vĩ đại Cao Dương công chúa với Biện Cơ hòa thượng?
Hắn trộm liếc qua Cao Dương, liền nhìn thấy một đôi mắt tràn đầy say sưa của thiếu nữ đối diện đang nhìn thẳng hắn.
Ánh mắt chạm nhau, Cao Dương hốt hoảng dời ánh mắt sang bên, có chút hoảng hốt thất thần.
Đỗ Hà chợt ngẩn ra, thiếu nữ này tựa hồ chỉ một mực nhìn chính hắn, đối với Biện Cơ hòa thượng tựa hồ như không hề nhìn thấy, hoàn toàn xem vị hòa thượng kia thành không khí.
- Đây là tình huống gì vậy?
Thu hồi ánh mắt, Đỗ Hà ngoài ý muốn phát hiện đôi mắt của Biện Cơ đang thổi qua trên mặt Trường Nhạc cùng Cao Dương, có thần thái kinh diễm, nhất là khi dừng trên người Trường Nhạc, lại có một cỗ tinh mang lóe lên lại biến mất.
- Cái gì?
Đỗ Hà chợt nhớ lại chuyện Biện Cơ chủ động bắt chuyện với Trường Nhạc!