Đại Đường Đạo Soái

Chương 465




Thất bại trong gang tấc, A Sử Na Kết Xã Suất cũng không buông bỏ, hắn đã chịu mười năm, rốt cuộc không cách nào tiếp tục chịu được cuộc sống Trường An, một kế không thành lại tìm cách khác.

A Sử Na Tạp Lạp là bạn bè của A Sử Na Kết Xã Suất, cho tới nay vẫn một mực trung thành nhưng ở việc này lại có cái nhìn khác. Hắn cảm thấy Đại Đường cũng không như A Sử Na Kết Xã Suất nói, ngược lại tương đối hữu hảo thân mật. So với cuộc sống ban đầu của bọn họ thì cuộc sống của dân chúng Đột Quyết dưới sự thống trị của Đường triều càng thêm giàu có.

Đây cũng là sự thật không cách nào phủ nhận.

Đột Quyết là dân tộc du mục, với tư cách dân tộc du mục có đặc tính riêng, bọn họ không có lãnh thổ cố định mà ở chỗ có đồng cỏ và nguồn nước. Thường thường trong tộc sẽ vì một chỗ có tài nguyên đồng cỏ và nguồn nước phong phú mà tàn sát lẫn nhau, chỉ vì một chút căm thù mà dẫn khởi chiến tranh.

Loại chuyện này vẫn thường thấy trên thảo nguyên nên người Đột Quyết coi đó là bình thường.

Cái này có thể nghĩ, một bộ tộc coi nhẹ tử vong và giết chóc sẽ đáng sợ thế nào, nhưng từ khi Đột Lợi đầu nhập Đại Đường lại khác.

Hoàng đế Đại Đường Lý Thế Dân phân cho bọn họ một lãnh thổ, dạy họ canh tác, không để cho bọn họ chém giết nhau vì đồng cỏ và nguồn nước, cũng không vì hiềm khích nhỏ mà động đao động thương.

Hoàng đế Đại Đường Lý Thế Dân cũng không cho họ bao nhiêu ưu đãi nhưng đối đãi bình đẳng như con dân của mình. Mười năm trở lại đây, dưới sự an bài của Lý Thế Dân, cuộc sống của dân chúng Đột Quyết đã không thấy việc binh đao, là chuyện rất ít khi xảy ra so với trước kia.

So với cuộc sống luôn phải tranh giành tài nguyên mà đấu đến ngươi chết ta sống, tuyệt đại đa số người Đột Quyết đều ưa thích cuộc sống cơm no áo ấm hiện tại.

Mẹ của A Sử Na Tạp Lạp là một trong số.

Sau khi mưu đồ tập kích Cửu Thành cung của A Sử Na Kết Xã Suất thất bại, với tư cách bạn bè của hắn, A Sử Na Tạp Lạp đến châu Thuận Hữu thăm mẹ. Nói về cuộc sống, bà tỏ vẻ đã chịu đựng đủ cuộc sống lang bạc kỳ hồ trên thảo ngguyên, nguyện ý vĩnh viễn sống dưới sự bảo trợ của Đại Đường, rời xa chiến hỏa.

A Sử Na Tạp Lạp bị bà thuyết phục nên sinh ra ý phản kháng A Sử Na Kết Xã Suất, sau khi khuyên bảo không có kết quả, hắn đã viết một phong thư nặc danh tố cáo hành vi của A Sử Na Kết Xã Suất với Lý Thế Dân.

Cũng không biết là Lý Thế Dân không nhận được hay vì nguyên nhân gì mà thư như đá ném vào biển rộng, không có phản hồi.

Không lâu, A Sử Na Kết Xã Suất trong lúc vô tình nghe được tin tức từ A Sử Na Xã Nhĩ về đại hội đi săn, lại lần nữa định manh động bắt cóc Lý Thế Dân.

Kế hoạch lần này so với lần trước càng thêm lớn gan, càng thêm nguy hiểm.

A Sử Na Tạp Lạp loáng thoáng phát giác A Sử Na Kết Xã Suất đã hoài nghi hắn, cân nhắc liên tục, do dự liên tục, quyết định tự mình hành động, tự mình đến trước mặt Lý Thế Dân vạch trần hành vi phạm tội của A Sử Na Kết Xã Suất. Hắn theo cửa sổ thoát xuống để không cho bất luận kẻ nào phát giác, nhưng không thể tưởng được vẫn bị A Sử Na Kết Xã Suất bắt được.

Sát cơ ẩn hiện trong mắt A Sử Na Kết Xã Suất, song quyền nắm chặt, lực lượng quá lớn khiến cho xương tay kêu lắc rắc:

- Gần đây ta phát giác ngươi có chút không bình thường, nguyên lai ngay cả ngươi cũng có ý định phản bội ta......

- Ta......

A Sử Na Tạp Lạp đang muốn mở miệng nói ra ý nghĩ của mình, lại nghe A Sử Na Kết Xã Suất lạnh lùng nói:

- Kết cục phản đồ, chỉ có chết.

Hắn vừa mới nói xong liền ra tay như điện đánh thẳng vào ngực A Sử Na Tạp Lạp.

Phản ứng của A Sử Na Tạp Lạp cũng không chậm, vội vàng đưa cánh tay lên để che.

A Sử Na Kết Xã Suất cười khinh thường, biến chiêu hợp cả hai tay, một trước một sau, đồng thời vỗ vào khuỷa tay và cổ tay của A Sử Na Tạp Lạp.

A Sử Na Tạp Lạp trơ mắt nhìn đầu cánh tay của mình bị đánh gãy thành ba đoạn treo lủng lẳng như tam tiết côn.

Hắn còn chưa kịp kêu lên đau đớn thì đã thấy một bàn tay của A Sử Na Kết Xã Suất đặt trên đầu mình, tay kia đặt ở trên vai.

Hai tay A Sử Na Kết Xã Suất dùng sức vặn chéo khiến cổ của A Sử Na Tạp Lạp gãy lìa. Hắn còn chưa hài lòng, giật phăng đầu của đối phương ra như nhổ củ cải, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.

Biết được bộ hạ tín nhiệm nhất phản bội, trong lòng của hắn cực kỳ tức giận, lo lắng phiền muộn, khổ sở nói không nên lời lại không có chỗ phát tiết, chỉ cảm thấy ***g ngực gần muốn nổ tung, cũng chỉ có thủ đoạn như thế mới xả được giận.

Máu tươi tung tóe đầy đất nhưng A Sử Na Kết Xã Suất không hề để ý, ngược lại công khai đem đầu A Sử Na Tạp Lạp giắt ở bên lưng, ở chỗ bắt mắt nhất nhìn ra chung quanh khoe khoang chiến lợi phẩm của hắn.

Người Đột Quyết bốn phía thấy một màn như vậy kinh hãi nhìn xem A Sử Na Kết Xã Suất, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

A Sử Na Kết Xã Suất lại như không có chuyện gì, đi về đại sảnh.

Đối với chuyện cáo tố hắn mà A Sử Na Tạp Lạp nói lúc trước, hắn hoàn toàn không tin. Trong mắt hắn đây là A Sử Na Tạp Lạp bịa đặt, vì muốn sống nên nói dối: Bởi vì giả như A Sử Na Tạp Lạp thật sự tố cáo, hắn lại há có tánh mạng sống đến bây giờ?

Cung Thái Cực, điện Cam Lộ.

Lý Thế Dân đang cùng bốn vị đại thần tâm phúc Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Chinh, Lý Tích thương nghị chuyện A Sử Na Kết Xã Suất.

Lúc nhận được thư nặc danh của A Sử Na Tạp Lạp, Lý Thế Dân lập tức triển khai âm thầm điều tra.

Bởi vì trong thư A Sử Na Tạp Lạp chỉ viết chuyện A Sử Na Kết Xã Suất, cũng không ghi hắn có đồng đảng, như vậy không khác làm khó thêm điều tra.

Việc này quan hệ trọng đại, tuyệt đối không thể coi như không quan trọng, bởi vì người Đột Quyết dũng mãnh thiện chiến, trong đó có không ít đại tướng thân kinh bách chiến như Tả Kiêu Vệ Đại Tướng quân A Sử Na Xã Nhĩ, Hữu Lĩnh quân Đại Tướng quân Chấp Thất Tư Lực, Tả Lĩnh Quân tướng quân Khế Bật Hà Lực. Ba đại tướng này đều là người Đột Quyết, hơn nữa rất được tín nhiệm, tay cầm binh quyền, nhất là A Sử Na Xã Nhĩ càng là tướng quân thủ vệ hoàng cung.

Những người này nếu có dị tâm sẽ tạo thành hậu quả không cách nào đánh giá.

Lý Thế Dân rất tin tưởng lòng trung thành của ba tướng, nhưng đã xuất hiện vấn đề, nhất định phải tìm cách giải quyết.

Vì tránh cho đánh rắn động cỏ, để tránh làm cho chó cùng rứt giậu, liều chết đánh cược một lần, hết thảy điều tra đều đang âm thầm tiến hành.

Trải qua âm thầm kỹ càng điều tra, đã có thể xác định thư nặc danh là chân thật, A Sử Na Kết Xã Suất xác thực còn có nhị tâm nhưng chỉ lôi kéo được tử sĩ Đột Quyết bình thường, không hề có căn cứ nào chứng tỏ ba vị đại tướng tham dự vào.

Lý Thế Dân mời bốn vị đại thần tâm phúc Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Chinh, Lý Tích đến để hỏi cách giải quyết của bọn họ.

Đỗ Như Hối ra kế dẫn xà xuất động, tỏ vẻ chỉ bằng âm thầm điều tra rất khó đem tất cả người Đột Quyết tham dự việc này một mẻ hốt gọn. Dẫn xà xuất động, dụ hết tặc tử cùng ra sẽ không sợ có cá lọt lưới.

Lão gia tử vốn định lợi dụng tin tức hư giả dụ địch, nhưng Lý Thế Dân lại xung phong nhận việc. Tin tức hư giả nào có hiệu quả bằng việc tự hắn làm mồi?

Với tài trí của Đỗ Như Hối sao không có khả năng nghĩ đến việc này nhưng chỉ không có gan nói ra, dù sao để cho Hoàng Đế dùng thân phạm hiểm, vạn nhất xảy ra chuyện thì Đỗ gia chịu không nổi đả kích.

Nhưng Lý Thế Dân là một vị Hoàng Đế xuất thân tướng quân, giang sơn Đại Đường đều là hắn một đao một thương chém giết đi ra, lúc trước chỉ với hơn ngàn binh mã vẫn dám chính diện đột kích Đậu Kiến Đức có mười vạn đại quân, làm mồi nhử đã là gì?

Vì vậy mới có sự kiện đại hội đi săn.

Về phần Ngụy Chinh phản đối đại hội đi săn cùng với Lý Thế Dân tự khai vô địch là sớm đã thông đồng tốt rồi. Cả hai diễn Song Hoàng để cho người sau màn thưởng thức. Về phần Trình Giảo Kim tại triều hồ đồ cũng là bởi vì Lý Tích âm thầm kích thích.

Lý Tích đã vững chân tại bộ Binh tiến lên bẩm báo nói:

- Bệ Hạ, thần đã an bài Hữu Vệ Đại Tướng quân Đoạn Chí Huyền, Tả Uy Vệ Đại Tướng quân Tần Quỳnh lưu ý nhất cử nhất động của Hữu Lĩnh quân, chỉ cần có bất thường sẽ chế ngự. Tả kiêu vệ cũng là đồng dạng, chỉ là tiểu Đỗ Tướng quân thống soái Tả uy vệ ngay tại Tả kiêu vệ, chuyên phụ trách an nguy trường săn Cao Lăng. Một khi có biến thì gặp nguy đầu tiên sẽ là bọn họ, tiểu Đỗ Tướng quân không biết chút nào, vạn nhất bị tập kích sẽ phi thường nguy hiểm. Có nên tiết lộ trước để hắn chuẩn bị?

- Không thể.

Đỗ Như Hối trầm giọng nói:

- Từ xưa đến nay, muốn giấu diếm được địch nhân trước hết phải giấu diếm được chính mình. Tiểu Khuyển đang lúc chấp hành nhiệm vụ, cần cùng hợp tác với A Sử Na Xã Nhĩ, giả như nói trước khiến đối phương phát giác sẽ thất bại trong gang tấc. Tiểu Khuyển phải coi như không biết, chỉ có như thế mới có thể đủ thành tâm thành ý hữu hảo với A Sử Na Xã Nhĩ. Ngoài ra A Sử Na Xã Nhĩ tuy là Tả kiêu vệ Đại Tướng quân, có quyền lợi điều động ba vạn binh mã dưới trướng, nhưng hắn dù sao cũng là người Đột Quyết, muốn kích động quân Đại Đường phản loạn, đó là nói chuyện hoang đường viển vông. Cho nên A Sử Na Xã Nhĩ binh mã có thể vận dụng chỉ có 2000 người Đột Quyết trong quân. Tiểu nhi về quân lược có tạo nghệ không tầm thường, chỉ bằng mấy ngàn người muốn động Tiểu Khuyển cũng không dễ dàng, cho nên không cần phải lo lắng.

Lý Thế Dân cũng nói:

- Đỗ tể tướng nói có lý, biểu hiện của Đỗ Hà quan hệ hết thảy, hắn càng không biết rõ tình hình, càng lộ ra chúng ta không biết việc này. Với bản lãnh của hắn, mặc dù A Sử Na Xã Nhĩ thật sự xảy ra vấn đề cũng không thể làm gì. Huống chi trẫm một mực không tin A Sử Na Xã Nhĩ trực tiếp tham dự việc này, tin tưởng hắn vô tội. Trung tâm của hắn với trẫm là không thể nghi ngờ, chỉ lo lắng bộ hạ hắm làm sai liên luỵ.

Qua nhiều lần tính toán, đại hội đi săn đã tới gần.

Nhưng không ai biết Đỗ Hà lúc này cũng đã phát hiện ra âm mưu của A Sử Na Kết Xã Suất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.