Đỗ Hà chạy suốt đêm, đi đường đúng một ngày thì tới huyện Ngô Giang.
Dọc theo đường đi, hắn luôn cảm thấy vô cùng bất an, không chỉ có Lý Dật Phong, Tào Nghi, Hàn Phong Hàm, Chu Linh Linh đều lần lượt tỉnh lại, bệnh trạng của bọn họ cũng giống như Lý Dật Phong.
Tất cả đều bất tỉnh giống như người ngủ say, nếu tỉnh lại liền cảm thấy trên người vô cùng ngứa ngáy, chỉ hận không thể cào cấu da thịt trên người.
Loại quái bệnh này đừng nói là người khác, cho dù là Đỗ Hà kiến thức rộng rãi cũng chưa bao giờ gặp qua.
Đỗ Hà dùng nước trà sát lên người vốn là một kinh nghiệm khi còn bé, ngày trước khi còn học cấp hai theo kiểu bán trú, điều kiện trường học không tốt, hai người một giường. Đỗ Hà rất không may gặp phải một người bạn học không sạch sẽ, do đó lây bệnh ngoài da, ngứa muốn chết, cảm giác này thật sự không hề dễ chịu, gãi đến rách da.
Về sau dùng nước trà rửa, kết quả rất tốt.
Nhìn thấy Lý Dật Phong ngứa ngáy khó chịu, hắn liền nhớ tới biện pháp này, quả nhiên có hiệu quả, chỉ có điều loại ôn dịch cổ quái này không phải bệnh ngoài da thông thường, làm vậy cũng chỉ có thể tạm thời giảm bớt bệnh trạng, chứ không có được hiệu quả trị liệu, qua mấy canh giờ lại sẽ tái phát.
Vì vậy, Đỗ Hà cũng bất lực. Dù sao hắn không phải đại phu thật sự, tất cả còn phải xem bản lĩnh của Tôn Tư Mạc.
Huyện Ngô Giang cách Tô Châu chưa đến mười dặm, nhưng Đỗ Hà cố tình chạy qua, cũng không có ý định vào thành, chỉ muốn dọc theo quan đạo vượt qua Tô Châu, qua Vô Tích mau chóng xuôi nam gặp mặt Tôn Tư Mạc.
Đi trên quan đạo, Đỗ Hà mơ hồ cảm thấy kỳ quái, nhìn trước ngó sau không có một bóng người, bất giác nói:
- Kỳ quái, hôm nay là ngày gì, tại sao trên quan đạo không có sinh khí gì cả.
Hiện giờ là sau giờ ngọ, thời tiết nắng ráo, mặt trời cũng không gay gắt, chính là lúc người đi đường thường đi nhất. Mặc dù Giang Nam vắng vẻ, nhưng không đến mức quan đạo không người như vậy chứ.
Tô Định Phương cũng thấy kỳ quái, nhưng hắn cũng chưa quen thuộc Giang Nam, không bình luận, chỉ nói:
- Có thể là trùng hợp.
Đỗ Hà cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục chạy đi.
Khi bọn họ tiến về trước chưa đến một dặm, đã thấy phía trước bụi đất tung bay, thanh âm móng ngựa vang lên, một thanh niên ăn mặc theo kiểu gia đinh, cưỡi một con ngựa cao lớn, giục ngựa phi tốc chạy về phía bọn hắn, sau lưng hắn còn có hai con ngựa.
Đỗ Hà không khỏi chú ý, ba con ngựa thay phiên, ở nơi thiếu ngựa như Giang Nam, như vậy chẳng phải là quá xa xỉ hay sao, hơn nữa còn chưa nói ba con ngựa này đều là loại ưu mã, nhưng người cưỡi ngựa lại là một tên gia đinh.
Trong lúc nhất thời Đỗ Hà đã nghĩ hắn là tên trộm ngựa.
Tên gia đinh nhìn thấy đoàn người bọn hắn, đột nhiên ghìm ngựa dừng bước, cao giọng nói:
- Phía trước có phải là Tuần Sát sứ Giang Nam Đỗ Hà Đỗ tướng quân?
Đỗ Hà thấy hắn tới tìm mình, càng hiếu kỳ, cười nói:
- Ta chính là Đỗ Hà.
Tên gia đinh vội vàng nhảy xuống ngựa, tiến lên vài bước, quỳ rạp xuống đất kêu lên:
- Tuần Sát sứ đại nhân, đại sự không ổn, Tô Châu trong vòng một đêm, mười lăm vạn người nhiễm ôn dịch kỳ quái, hiện giờ tất cả đều hôn mê bất tỉnh, giống như người chết. Ta là gia đinh của tân Thứ sử Tô Châu Vương đại nhân, vâng mệnh của Thứ Sử đại nhân, mời Tuần Sát sử đại nhân quyết định sáng suốt.
Đỗ Hà chấn động, tựa hồ cả kinh xuống ngựa, vội vàng ổn định thân hình nói:
- Ngươi lặp lại lần nữa.
Hắn nghe rất rõ ràng, chỉ là không thể tin được, trong vòng một đêm, mười lăm vạn người, đây là khái niệm gì chứ?
Nếu tụ tập số người đó lại, dùng làm bao cát, cũng có thể ngăn chặn Trường Giang.
Tên gia đinh tái nhợt nghiêm mặt nói:
- Tô Châu bộc phát ôn dịch, trong vòng một đêm, mười lăm vạn dân chúng đều không biết nguyên do hôn mê bất tỉnh. Bọn họ đều có bệnh trạng giống nhau, thân nhuộm ban đỏ, trước khi hôn mê toàn thân ngứa ngáy, hoàn toàn không khác biệt với tình huống Lưu Thứ sử kêu chúng tôi lưu ý trước đây.
- Đi, Tô tướng quân, truyền lệnh xuống, chúng ta chạy tới Tô Châu.
Đỗ Hà quyết định rất nhanh, lập tức lại nói:
- Truyền lệnh cho Thứ sử Huyện lệnh các nơi ở Giang Nam trong vòng sáu ngày, phải đến Tô Châu thương nghị chuyện quan trọng, người nào đến trễ, giáng chức phạt làm dân, suốt đời không được trọng dụng.
Lý Thế Dân cho Đỗ Hà quan hàm là Tuần Sát sứ Giang Nam, ở Đường triều là đại quan lưu động địa phương, khi tai nạn phát sinh, phụ trách khảo sát quan lại, cứu tế nạn dân. Ở Giang Nam hắn chính là người lớn nhất, có thể điều động bất cứ quan viên nào trong cảnh nội Giang Nam, đương nhiên có quyền lực giáng chức quan viên.
Đây là lần đầu tiên hắn vận dụng quyền lực trên tay, trên người tản mát ra uy thế lẫm liệt không thể xâm phạm.
Trong mắt Tô Định Phương lóe lên vẻ kinh ngạc, tựa hồ thấy được ảo giác năm đó Lý Tĩnh hạ lệnh dùng 2000 quân tinh nhuệ tập kích nội địa Tây Đột Quyết, lắc đầu, lập tức phân phó xuống dưới.
Đỗ Hà nghĩ tới bệnh trạng của Lý Dật Phong, lại phân phó người xuôi nam đến Hàng Châu kêu Vũ Mị Nương chuẩn bị lá trà dự trữ, đồng thời cũng phái người tới lên phương bắc thúc giục Tôn Tư Mạc mau chóng chạy đến.
Lần này đã không phải là vấn đề bốn cái mạng, mà là mười lăm vạn cái mạng, đây là tai nạn lớn nhất từ khi Đại Đường lập quốc đến nay.
Đỗ Hà vội vã tiến đến Tô Châu, trên đường truy vấn tên gia đinh tình hình cụ thể.
Tên gia đinh biết cũng không rõ ràng lắm, chỉ nói cho bọn họ chuyện mà mình biết, ba ngày gần đây Giang Nam cử hành đại hội ba tháng một lần.
Đại hội này cũng chẳng khác nào họp chợ ở đời sau, họp chợ ở nơi bình thường là một tháng một lần, thôn phụ cận tụ tập đến thành trấn lớn, tiến hành mua bán giao dịch.
Đây cũng là thời điểm náo nhiệt nhất trong thành.
Giang Nam thì khác, Giang Nam hiện nay có thể dùng mấy chữ để hình dung, hoang vắng, nhân khẩu không nhiều.
Tô Châu là thành phố lớn nhất Giang Nam, nhân khẩu cũng không quá mười vạn. Con số này so sánh với trăm vạn nhân khẩu ở Trường An thật là một trời mộtvực.
Ngay cả Tô Châu cũng như thế, những nơi khác không cần nghĩ cũng biết, so với Tô Châu càng không bằng.
Mặc dù là họp chợ, cũng không náo nhiệt như những thành thị khác.
Cho nên có một trường hợp đặc biệt, họp chợ mỗi tháng một lần không thay đổi, nhưng hàng năm vào ngày 15 tháng 3, 15 tháng 6, 15 tháng 9, 15 tháng 12 đều cử hành đại họp chợ ba ngày, địa điểm họp chợ chính là thành phố lớn nhất Giang Nam, Tô Châu.
Đến lúc đó dân chúng thương nhân từ các nơi ở Giang Nam đều tụ tập đến Tô Châu, tham gia đại họp chợ kéo dài ba ngày này.
Ngày hôm qua là ngày 16 tháng 6, chính là ngày họp chợ thứ hai, cũng là ngày lượng người tụ tập đông nhất, đoán chừng lưu lượng người trong ngày này đã vượt qua 16 vạn.
Hôm nay là ngày họp chợ thứ ba, y theo lệ cũ, thương nhân càng quý trọng ngày cuối cùng này, từ sáng sớm đã bày hàng quán mới đúng.
Thế nhưng tất cả đều trống trơn, các con đường, không, phải nói là toàn bộ Tô Châu đều trống trơn, trên đường tựa hồ không nhìn thấy một người nào.
Đến giờ thìn, ngay cả cửa thành Tô Châu cũng chưa mở.
Vương Quang Hồng là Trạng Nguyên năm Trinh Quán thứ tư, tài hoa hơn người, thật thà tài năng, là một nhân tài hiếm có.
Lý Thế Dân đề bạt hắn làm Thứ sử Tô Châu, chính là biết dùng người.
Vương Quang Hồng đến Tô Châu hơn mười ngày, vẫn bận rộn sửa sang giao tiếp công vụ, đến hôm nay mới nhàn rỗi, vốn định mang người nhà cùng lên phố xem họp chợ ở Tô Châu, nhận thức phong thổ của thành quận mà mình quản hạt, nhưng bất ngờ phát hiện trong phủ nha không có ai đi làm, nha dịch cũng không thấy người nào, toàn bộ Tô Châu tựa hồ trở thành quỷ vực, không thấy một bóng người.
Vương Quang Hồng lập tức biết rõ có chuyện khác thường, lập tức triển khai điều tra, phát hiện chuyện đáng sợ.
Tựa hồ tất cả bách tính Tô Châu chạy đến tham gia họp chợ, đều đang ở nhà mình hoặc là trong tửu điếm hôn mê bất tỉnh, giống như chết đi, tất cả bệnh trạng đều giống như Lý Dật Phong, thân thể có chấm đỏ, khắp nơi trên người đều là dấu vết gãi ngứa, ngủ say bất tỉnh.
Nghe đến đó, Đỗ Hà cảm thấy rất kỳ quái, ôn dịch này đã tiến triển lợi hại như vậy, trong vòng một đêm truyền bá 15 vạn người, vậy tại sao một nhà Vương Quang Hồng lại không có việc gì, cho đến khi bọn họ ra khỏi phủ đệ mới phát hiện tình huống, liền hỏi:
- Ở Tô Châu có người nào may mắn thoát khỏi không?
Gia đinh suy nghĩ nói:
- Có một số người, đều là nhà giàu địa phương. Ngoại trừ Tô gia phát sinh khác thường, những nhà khác như Từ gia, Cố gia, Vương gia còn có người trong phủ đại nhân nhà ta, không biết sao hoàn toàn không bị ảnh hưởng của dịch bệnh, tất cả đều bình thường.
Đỗ Hà nghe xong cũng trợn tròn mắt, nếu theo lẽ thường nói dân chúng vì hàng ngày lao động, thân thể khoẻ mạnh, có sức miễn dịch nhất định với dịch bệnh còn tin được, còn con cháu thế gia chơi bời lêu lổng, thân thể tố chất yếu ớt, đúng ra phải dễ bị dịch bệnh lây nhiễm mới đúng, làm thế nào hiện tại người bị lây đều là dân chúng, đại hộ nhà giàu lại không gặp vấn đề gì.
- Mẹ kiếp, dịch bệnh này cũng bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh sao?
Tô Định Phương không hiểu thế nào, tùy tiện mắng một câu.
Nhưng trong lòng Đỗ Hà lại khẽ động, nghĩ tới điều gì, cảm thấy rất quái lạ, có điều không nói ra được.
Bọn họ tiến vào Tô Châu.
Ngoài thành Tô Châu tụ tập hơn ngàn người, bọn họ cũng là dân chúng đi chợ, chỉ vì phòng ở của nhà nông ngoài thành rẻ hơn, cho nên bọn họ chọn lựa nghỉ ngơi ngoài thành, đợi trời sáng mới đến bày quầy bán hàng.
Chính vì như vậy cho nên bọn họ mới không chịu ảnh hưởng của dịch bệnh, chỉ có điều cửa thành mãi không mở, bọn họ hối hả tụ tập ở ngoài thành chờ cửa mở, nghị luận tại sao đến giờ này cửa thành vẫn chưa mở ra, hoàn toàn không biết chuyện xảy ra bên trong.
Có người không kiên nhẫn được nữa, gọi mấy câu vào, càu nhàu tức giận.
Thấy Đỗ Hà dẫn quân lính chạy đến, cả đám đều tránh ra, mở một con đường cho bọn họ đi qua.
Nhìn dân chúng tụ tập hai bên cửa thành, Đỗ Hà biết việc này vẫn chưa lan truyền ra ngoài, cũng khen Vương Quang Hồng làm việc không tệ.
Ôn dịch xác thực rất nguy hại, nhưng nguy hại thật sự mà ôn dịch mang đến là hỗn loạn và khủng hoảng.
Ngay cả ở thế kỷ khoa học thời đại cũng không tránh được “lời đồn đại”, huống hồ là thời kỳ cổ đại phong kiến coi trọng mê tín.
Trong vòng một đêm, một tòa thành có mười lăm vạn người đồng thời bị ôn dịch xâm nhập, nếu tin này lan truyền ra ngoài sẽ tạo thành khủng hoảng, hậu quả đáng sợ như thế nào.
Người không biết tưởng rằng trời xanh tức giận, thậm chí đổ tất cả trách nhiệm lên người Hoàng Đế, cho rằng đây là Hoàng Đế vô đức, dẫn đến trời giáng trừng phạt, hoặc là cho rằng yêu ma quấy phá, con người không thể địch lại, vội vàng bỏ trốn, khiến cho toàn bộ Giang Nam rung chuyển, thậm chí ảnh hướng đến Giang Bắc, làm cho mấy chục vạn dân chúng rời nhà tránh họa, tạo thành hỗn loạn địa phương, giữ nghiêm bí mật là phương pháp duy nhất hạn chế lời đồn.
Cho nên, Vương Quang Hồng đã hạn chế người khỏe mạnh trong thành tiếp xúc với người không biết ngoài thành, đóng chặt cửa thành.
Chỉ có điều loại chuyện này, thật sự có thể giấu diếm được sao.
Đỗ Hà nhìn tình cảnh này, bất giác tự hỏi.