Đại Đường Đạo Soái

Chương 273




Đỗ Hà biết muốn giải quyết việc này phải bắt đầu từ người bị thương, chỉ có hắn chính miệng nói ra, mới co thể giúp Tịch Quân Mãi vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.

Hắn đi từng bước về phía người bị thương, bước chân kiên định có lực, thần sắc cũng không hung ác, nhưng khí thế lại khiến người ta khiếp sợ.

Trưởng Tôn Thuận Đức bắt đầu khẩn trương, ra hiệu với hảo thủ sau lưng, lạnh lùng nói:

- Đỗ Hà, ngươi muốn làm gì? Ý đồ đe dọa sao?

Có hai người bao vây lấy Đỗ Hà, muốn ngăn hắn tiến lên.

Đỗ Hà tiến lên một bước, trong nháy mắt kéo bay hai người ngăn cản về phía sau, quẳng xuống đất.

Người bị thương không chịu được bức bách, định quay người dục trốn, Đỗ Hà đã lao vút đến, xuất hiện sau lưng người bị thương, đưa tay túm lấy hắn, lạnh lùng nói:

- Nói, ngươi chạy đi đâu? Có phải sợ sự việc bại lộ, các ngươi nghe chỉ thị của ai mà làm chuyện vu oan giá họa này?

Hắn hóa nội lực như đao, nội lực phun ra, trực tiếp xuyên qua cơ thể của kẻ bị thương, giống như lưỡi đao lãnh lẻo kề vào xương cốt hắn, khiến hắn không chịu được đau đớn hét lên.

Đây là chiêu Đỗ Hà mới sáng tạo ra khi chữa bệnh cho Tần Quỳnh. Khi Đỗ Hà tiêu trừ khối máu trong cơ thể Tần Quỳnh, phải hóa nội lực thành vật thật, đánh tan tụ huyết. Trong quá trình này, không thể tránh khỏi va chạm đến kinh mạch cốt cách trong cơ thể hắn, mỗi khi đụng vào, thân thể Tần Quỳnh đều bất giác run rẩy. Mặc dù hắn không có kêu rên, nhưng có thể thấy bản thân đang chịu đựng đau đớn rất lớn, trong kinh mạch cốt cách có vô số cảm giác đầu dây thần kinh, những đầu dây này chịu công kích sẽ có đau đớn khó nói nên lời. Cho nên cổ ngữ có nói: Đau nhất không ai qua được gai xương, khó chịu nhất không ai chịu được rút gân. Lúc ấy hắn liền suy nghĩ, nếu ngưng tụ nội lực thành đao thành châm, đâm vào kinh mạch nhất định sẽ là hình pháp nghiêm khắc nhất, còn khốn khổ hơn lăng trì phanh thây xé xác.

Lăng trì tàn nhẫn như thế nào cũng không quá ba ngày, nhưng lưỡi gai xương mạch lại không đả thương cơ thể, lại có thể tra tấn con người mấy năm cũng không sao.

Tuy nhiên muốn làm được điều này cũng không dễ dàng, yêu cầu người có nội lực phải khống chế vận dụng nội lực vô cùng thành thục, cho dù là Tông Sư quen tập nội công mười mấy năm, cũng khó vận dụng tự nhiên. Đỗ Hà có thể thuần thục vận dụng, điều này có liên quan mật thiết đến chuyện hắn là người tái thế và sự ảo diệu của công pháp “Ngũ Khí Quy Nguyên”. Người bị thương tuyệt đối không phải Vũ Thánh Quan Vũ, có thể chịu đựng đau đớn như vậy, hắn chỉ là một tên lưu manh.

Hắn vừa đối mặt với cảm giác đau đớn thấu xương này, tê tâm liệt phế kêu thảm một tiếng, cả người quỳ xuống, cảm giác khốn khổ khiến cho hắn như mất hết tất cả chống cự:

- Ta nói, ta nói! Ta tên là Nhị Cẩu Tử, mặt của ta không phải bị Tịch Hiệu úy đánh, lão Vương xuất tiền để cho ta giá họa Tịch Hiệu úy, nói Tịch Hiệu úy có cừu oán với hắn, kêu ta hãm hại hắn, chỉ cần ta làm, lập tức cho ta năm ngân lượng.

Hắn run rẩy móc từ trong lòng ra năm ngân lượng nói:

- Hắn còn nói đây chỉ là tiền đặt cọc, sau khi thành công, còn có tiền thưởng.

Nhị Cẩu Tử không đợi Đỗ Hà hỏi từng câu, thành thực nói hết.

Đỗ Hà ôn hòa cười nói:

- Vậy lão Vương là ai?

Nụ cười của hắn khiến cho người ta như được tắm rửa gió xuân, nhưng lúc này trong mắt Nhị Cẩu Tử lại giống như nụ cười của ác ma, không nhịn được nói:

- Là lão đại của Tây thành, tên là Vương Lợi.

Hắn nhìn đám người xung quanh, sợ tới mức kêu khóc, chửi ầm:

- Tên vương bát đản lúc trước còn ở đây, đụng ngã bồn hoa, sao giờ không thấy nữa.

Nhị Cẩu Tử đã nói rõ mọi chuyện, chỉ cần không phải kẻ vô cùng ngu dốt đều nhìn ra ảo diệu bên trong, chỉ cần nghe mấy câu chỉ điểm đã hiểu rõ nguyên do bên trong.

Con người có sáu giác gian, thính giác chính là một trong số đó, bất luận người nào nghe thấy thanh âm khác thường đều không thể không chú ý. Bọn chính chính là lợi dụng điểm ấy, cố ý đụng đổ bình hoa, thu hút chú ý của khách nhân trong tửu lâu, còn bọn chúng vừa vặn tiến hành vu oan giá họa.

Toàn bộ khách nhân trong tiểu lâu đều minh bạch mình chỉ là kẻ tay sai của người khác, lòng đầy căm phẫn, âm thanh chỉ trích không ngừng vang lên.

Nghe những âm thanh này, sắc mặt Trưởng Tôn Thuận Đức càng trắng bệch, không ngờ Đỗ Hà chỉ

mới xuất hiện đã thay đổi toàn bộ tình thế, đặt mình vào hoàn cảnh xấu.

Đỗ Hà buông lỏng cánh tay khoác lên vai Nhị Cẩu Tử.

Nhị Cẩu Tử thấy bàn tay Đỗ Hà vừa rời khỏi cơ thể người, toàn thân liền cảm thấy nhẹ nhõm, tê liệt ngã xuống mặt đất, lúc này mới phát hiện mồ hôi đã thấm ướt cả người mình.

Đỗ Hà vô tình đi đến trước mặt Trưởng Tôn Thuận Đức, cười nói:

- Trưởng Tôn đại tướng quân, việc này ngươi xem xử trí thế nào?

Trưởng Tôn Thuận Đức gượng cười, mặt như tro tàn, nhất thời cũng không biết nói gì, một lúc lâu mới thốt ra một câu:

- Là ta hiểu lầm Tịch Hiệu úy.

Hắn vứt lại lời này, quay người muốn rời đi.

Đỗ Hà nghiêm nghị quát:

- Tịch Quân Mãi, Hác Cường, Tước Hạo, Vệ Ba, Thạch Triết, Quý Chính nghe lệnh.

Hắn gọi đến tay ai, người đó đều nghiêm nghị ưỡn thẳng người.

- Tịch Quân Mãi, Hác Cường, Tước Hạo ba người các ngươi áp giải tất cả những kẻ gây chuyện đến Đại Lý Tự, giao cho Đại Lý Tự xử lý việc này. Vệ Ba, Thạch Triết, hai người các ngươi lập tức đến Tây thành đuổi bắt Vương Lợi, Quý Chính ngươi lập tức khởi hành đến phủ nha Trưởng An, bẩm báo với Trưởng sử phủ nha tất cả chuyện này, lệnh cho binh lính giữ cửa thành Trưởng An thực hiện giới nghiêm, không được để Vương Lợi thoát ra khỏi thành.

Những tướng lãnh của Tuyển Phong quân vốn đã tràn đầy hảo cảm với Đỗ Hà, công nhận tồn tại của hắn. Lúc này hắn chỉ dùng mấy câu nói đã giúp Tịch Quân Mãi thoát tội, càng tâm phục khẩu phục, cảm kích vô cùng, nghe thấy hiệu lệnh của hắn, không có bất kỳ do dự, cao giọng lĩnh mệnh.

Trưởng Tôn Thuận Đức lại dừng bước, thần sắc vừa bối rối vừa hoảng sợ, không biết làm thế nào cho phải, miệng ngập ngưng, cũng không biết nói cái gì.

- Không, không nghiêm trọng như vậy chứ! Cần phải bẩm báo Đại Lý Tự sao?

Trưởng Tôn Thuận Đức đã có vẻ rối loạn.

Lúc này Đỗ Hà càng xác định chủ mưu của chuyện này nhất định là Trưởng Tôn Thuận Đức.

Cơ cấu xử lý hành chính của Trường An có hai nơi, một là Đại Lý Tự, một là Ung Châu phủ nha.

Đường triều cũng không thiết lập Kinh Triệu phủ, tất cả mọi chuyện liên quan đến dân sự của trên dưới Trường An đều do phủ nha Ung Châu xử lý. Đại Lý Tự có địa vị cao hơn, là nơi xét xử các vụ trọng án.

Phủ nha Ung Châu tương đương như pháp viện, Đại Lý Tự giống như pháp viện dân sự đệ nhất của quốc gia.

Giống như đời sau, quyền lực của pháp viện có hạn, chỉ có thể xử lý một số tố tụng dân sự, khi gặp phải đại nhân vật, có một số tình huống không cách nào giải quyết.

Đại Lý Tự thì khác, ngoại trừ Hoàng Đế không thể thẩm vấn, tất cả văn võ trong triều chỉ cần phạm tội, rơi vào trong tay bọn họ, bất kể ngươi có thân phận gì cũng không bỏ qua.

Chính trị thời kỳ sơ Đường rất anh minh, không giống với những thời đại tham quan hoành hành, quyền thần một tay che trời. Khi Lý Thế Dân nắm giữ quốc gia, dùng người chưa bao giờ sơ sót. Những người nắm giữ chức vụ trong Đại Lý Tự đều là những nhân vật thanh liêm, tài năng. Bọn họ có lẽ không có tài xử án như Bao Chuẩn nhưng thực lực lại rõ như ban ngày, xử án rất có thủ đoạn. Với quyền lực của bọn họ, chỉ cần hết sức điều tra việc này, chắc chắn sẽ điều tra ra chân tướng.

Đây là chuyện Trưởng Tôn Thuận Đức lo lắng nhất, sợ nhất, hắn biết Lý Thế Dân ghét nhất nịnh thần, nếu biết hắn dùng thủ đoạn này đối phó với công thần của Đại Đường, nhất định sẽ không tha thứ cho hắn, vạn nhất nặng tay, lột bỏ tất cả chức vị của hắn, không cho hắn vào triều thì cuộc đời này của hắn coi như xong rồi.

Đỗ Hà nheo mắt, nhìn Trưởng Tôn Thuận Đức cười nói:

- Chuyện nhỏ? Trưởng Tôn đại nhân cho rằng đây chỉ là chuyện nhỏ? Tịch Hiệu úy là Hiệu úy của Đại Đường ta, lập nhiều đại công cho Đại Đường, hắn còn là một thành viên trong Tả uy vệ của ta. Loại thủ đoạn vu oan giá họa, gắp lửa bỏ tay người này hoàn toàn bôi xấu danh tiếng của Tả uy vệ, hãm hại công thần của Đại Đường. Trước mặt bao nhiêu người, dám bịa đặt xằng bậy, phá hủy hình tượng của quân đội Đại Đường ta trong lòng dân chúng, thật sự có thể xem là tội ác tày trời, chẳng lẽ những chuyện này trong mắt Trưởng Tôn đại nhân chỉ là chuyện nhỏ?

Trưởng Tôn Thuận Đức kinh ngạc nói không ra lời, cảm giác phiền muộn đến chết, vô cùng hối hận. Hắn không ngờ chuyện này lại phát triển đến mức độ này, hắn vốn tưởng rằng dùng thân phận của mình dạy dỗ một Hiệu úy nhỏ bé là chuyện dễ như trở bàn tay, tuyệt đối không ngờ, mọi chuyện hoàn toàn nằm ngoài khống chế của hắn, càng ngày càng lớn.

Hắn cười khổ, lôi kéo Đỗ Hà thấp giọng nói:

- Đỗ tướng quân, ta có chuyện này muốn nói với ngươi.

Đỗ Hà nhẹ gật đầu, đi theo hắn đến bên cạnh.

Trưởng Tôn Thuận Đức nịnh nọt cười nói:

- Đỗ tướng quân, ngươi xem, dù sao chuyện này cũng không cần làm lớn như vậy, chi bằng cứ bỏ qua đi!

Đỗ Hà cau mày nói:

- Nói gì vậy!

Trưởng Tôn Thuận Đức cắn răng nói:

- Kỳ thật, việc này là ta cho người an bài.

Hắn nhìn xung quanh, không thấy bóng người, lập tức thêm mắm thêm muối Tịch Quân Mãi hại mình như thế nào, có vẻ rất ủy khuất, hy vọng Đỗ Hà có thể bỏ qua cho hắn lần này.

Đỗ Hà mỉm cười, đáp ứng:

- Được rồi, đại nhân là lãnh đạo trực tiếp của Đỗ mỗ, sau này Đỗ mỗ còn cần đại nhân đặc biệt chiếu cố. Chuyện này dừng ở đây, ta sẽ không truy cứu nữa. Nhưng hiện giờ Tịch Quân Mãi đã là bộ hạ của ta, cho nên hy vọng đại nhân có thể giơ cao đánh khẽ, tha thứ sai lầm trước kia của hắn!

Trưởng Tôn Thuận Đức không ngờ Đỗ Hà lại đáp ứng dễ dàng như vậy, khẽ giật mình, nhưng lập tức cũng bình thường trở lại.

Quan lớn hơn một cấp đã đè chết người.

Huống chi mình còn là lãnh đạo trực tiếp của Đỗ Hà, hắn nịnh nọt mình cũng là chuyện đương nhiên.

Trưởng Tôn Thuận Đức lập tức cười sảng khoái, vỗ vai Đỗ Hà, ra vẻ vô cùng thân thiết, biểu thị sau này ta sẽ giúp đỡ ngươi, yên lòng rời đi.

Bọn người Tịch Quân Mãi, Hác Cường, Tước Hạo định chấp hành mệnh lệnh trước đó của Đỗ Hà, lại bị hắn gọi quay lại, những người bị bắt cũng được hắn thả ra.

Đỗ Hà lên lầu ba chào hỏi Vũ Mị Nương, biểu thị có lỗi.

Vũ Mị Nương mỉm cười, kêu hắn không cần để ý.

Đỗ Hà dẫn bọn người Tịch Quân Mãi, Hác Cường, Tước Hạo quay về quân doanh.

Bọn họ thật sự cảm thấy khó hiểu trước hành động của Đỗ Hà.

Tịch Quân Mãi cắn răng nói:

- Đỗ Tướng quân, mạt tướng là người trực tính, bình thường rất ít ra quân doanh, căn bản không kết thù kết oán với ai, chỉ đắc tội duy nhất với Trưởng Tôn Thuận Đức. Ngoại trừ Trưởng Tôn Thuận Đức, không có người nào hãm hại mạt tướng. Lần này người hãm hại ta, chắc chắn là hắn.

Đỗ Hà dừng bước nói:

- Đúng là hắn. Hắn đã chính miệng thừa nhận, nói mọi chuyện đều là hắn cho người làm, kêu ta đừng nói ra ngoài.

Tịch Quân Mãi biến sắc, nhớ tới hành động của Đỗ Hà, run giọng nói:

- Tướng quân không phải đồng ý chứ?

- Thông minh!

Đỗ Hà cười khen:

- Ta đã đồng ý, bằng không làm sao hắn có thể vui vẻ rời đi như vậy?

- Tại sao!

Tịch Quân Mãi cao giọng kêu lên, vẻ mặt không cam lòng.

Những người khác cũng lộ ra thần sắc khó tin, trên mặt tràn đầy bất mãn và oán giận. Đỗ Hà quay đầu nhìn bọn họ, cười nói:

- Các ngươi rất khá, thật sự rất khá! Chính trực dũng cảm, dũng mãnh thiện chiến, hơn nữa trọng tình trọng nghĩa, ta rất thưởng thức. Nhưng các ngươi là quân nhân, có một số việc các ngươi không hiểu. Các ngươi thật sự cho rằng chúng ta có thể cáo trạng hắn sao? Ta có thể chắc chắn nói cho các ngươi biết, chuyện này không có khả năng! Chúng ta ra tay sẽ chỉ tự mình chuốc lấy cực khổ, các ngươi có tin hay không?

Bọn người Tịch Quân Mãi đều tỏ vẻ khó hiểu.

Đỗ Hà nói:

- Nói thật, Đỗ Hà ta căn bản không thèm để mắt đến Trưởng Tôn Thuận Đức, luận về tâm kế hay mưu trí, mười người như hắn cũng không thể thắng được một mình ta. Nhưng các ngươi quên một người, một lão hồ ly có thể làm cho đối thủ của hắn ngủ không yên!

- Trưởng Tôn Vô Kỵ?

Tịch Quân Mãi nghi vấn hỏi, biểu lộ nghiêm túc. Người biết Trưởng Tôn Vô Kỵ đều không thể không biết sự lợi hại của lão đầu này.

Đỗ Hà nhẹ gật đầu:

- Không sai! Mặc dù Trưởng Tôn Thuận Đức là kẻ ngu dốt, nhưng dù sao cũng là người của Trưởng Tôn gia. Trưởng Tôn Vô Kỵ quyền cao chức trọng, hiện giờ Trưởng Tôn Thuận Đức đã trở thành Tả uy vệ Đại Tướng quân, mở rộng thanh thế của nhà Trưởng Tôn, hắn sẽ không trơ mắt để chúng ta làm hại Trưởng Tôn Thuận Đức. Nếu hắn nhúng tay vào, với bản lãnh thực lực của hắn, chỉ dựa vào một số chứng cứ trong tay chúng ta căn bản không có bất cứ tác dụng gì. Nếu chúng ta cáo trạng hắn không thành, lại để hắn cắn ngược lại, người chịu thiệt chính là chúng ta. Cho nên muốn đánh ngã Trưởng Tôn Thuận Đức, nhất định phải dùng kế một kích phải trúng, để cho Trưởng Tôn Vô Kỵ hoàn toàn không có cơ hội cứu hắn. Chỉ có như thế, đại sự mới có thể thành.

Đám người Tịch Quân Mãi lắng nghe mà như lọt vào trong sương mù, không biết ý tứ chân chính của Đỗ Hà, chỉ là loáng thoáng cảm thấy hắn nói có lý.

Mặc dù Tịch Quân Mãi không hiểu nhiều về chính trị, nhưng hắn cũng đã theo Lý Tích nhiều năm, phần nào biết được hiểm ác bên trong, trầm mặc chốc lát nói:

- Vậy Tướng quân có ý kiến gì không? Nếu thật sự không thành, việc này coi như bỏ qua, Trưởng Tôn Thuận Đức hại ta như vậy, ta thật sự không nhẫn nhịn được oán khí này, nhưng cũng không muốn Tướng quân khó xử, hôm nay Tướng quân có thể tin ta, đứng ra giúp ta xử lý việc này, rửa sạch tội danh của ta, Tịch Quân Mãi ta đã vô cùng cảm kích.

Đỗ Hà vui vẻ cười nói:

- Tịch Hiệu úy có thể nói ra lời nói, ta thật sự rất vui, ta cũng biết ngươi không phải một người tư lợi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ điều này, ngươi là bộ hạ của Đỗ Hà này. Ta có quyền lợi có nghĩa vụ chiếu cố các ngươi, không để các ngươi chịu ủy khuất. Mối thù hôm nay, ta nhất định sẽ đòi lại cho ngươi. Ta đáp ứng Trưởng Tôn Thuận Đức không nhằm vào hắn, chỉ là một phần kế hoạch của ta, ngươi cứ yên tâm.

Đỗ Hà thỏa hiệp với Trưởng Tôn Thuận Đức, khiến Tịch Quân Mãi âm thầm cảm thấy vô cùng ủy khuất, nhưng nghe Đỗ Hà đã lập kế hoạch, cũng theo đó cao hứng nói:

- Nếu có thể tiêu tán ác khí trong lòng thì tốt hơn.

Tướng quân cần ta làm gì xin cứ nói.

Đỗ Hà nói:

- Chuyện này thật sự phải cần đến ngươi. Sau khi ngươi trở về doanh trại, lập tức viết một phong thư nặc danh, viết chi tiết lại những chuyện xảy ra hôm nay, sau đó đưa cho ta xem, ta sẽ tìm thời cơ thích hợp bỏ vào rương đựng thư.

Tịch Quân Mãi tức cười nói:

- Thư nặc danh? Hữu dụng sao? Người còn không được, huống chi là thư?

- Ngươi sai rồi, đây là phương án hữu hiệu nhất, đáng tin hơn bất cứ chứng cớ nào!

Đỗ Hà tràn đầy tự tin mỉm cười, Đường triều cho phép ngôn luận tự do, có rương chứa thư nặc danh, dùng cho những quan viên không muốn dính vào rắc rối tố giác. Trong chuyện này, Đường triều làm tương đối xuất sắc, hơn nữa thực sự không chỉ là hữu danh vô thực.

Cho dù là thư nặc danh, Lý Thế Dân đều rất nghiêm túc xem qua, hơn nữa còn cho người bắt tay vào điều tra, cho dù không đúng cũng không quan tâm, Đường triều không luận tội.

Tịch Quân Mãi vẫn không tin tưởng, nhưng thấy Đỗ Hà vô cùng tự tin, cũng đáp ứng, lại hỏi còn cái gì có thể cống hiến sức lực.

Đỗ Hà mỉm cười nói:

- Tiếp theo ngươi chỉ cần chờ đợi là được, ta sẽ khiến Trưởng Tôn Thuận Đức phải rời khỏi Tả uy vệ. Ta làm vậy không chỉ vì ngươi mà còn vì ta.

Trưởng Tôn Thuận Đức tự đắc quay về phủ đệ, thần sắc vui vẻ, nhớ tới dáng vẻ nịnh bợ của Đỗ Hà, không khỏi âm thầm đắc ý, thầm nghĩ:

- Quả nhiên quan lớn hơn một cấp có thể đè chết người, ngay cả chất nhi của Vô Kỵ cũng không làm gì được Đỗ Hà, vậy mà trước mặt ta hắn lại nghe lời như vậy, thật sự thú vị. Hắn sợ ta như vậy, làm sao ta không thể lợi dụng để đối phó với thằng ranh Tịch Quân Mãi?

Khi hắn đang dương dương tự đắc, bên tai xác thực truyền đến thanh âm ôn hòa:

- Thúc thúc bị Đỗ Hà lừa rồi, còn cao hứng như vậy?

Trưởng Tôn Vô Kỵ chẳng biết từ lúc nào, giống như quỷ mị xuất hiện bên cạnh hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.