Đại Đường Đạo Soái

Chương 196




- Có thần.

Lý Thế Dân đột nhiên quát một tiếng chói tai như vậy, Đỗ Hà theo bản năng đứng dậy, thần sắc có vẻ buồn bực, mấy đại nhân vật này, lúc nào cũng vui buồn bất chợt, khiến người ta không biết đâu mà lần.

- Trẫm muốn xây dựng một viện khoa học kỹ thuật, chuyên môn nghiên cứu các hạng mục phát minh kỹ thuật, khoa học kỹ thuật cho Đại Đường ta, chức vụ Viện trưởng sẽ do ngươi tự mình đảm nhiệm! Ngoài ra ngươi phát minh ra thuật in ấn này, có công rất lớn với Đại Đường ta, trẫm gia phong cho ngươi là Khai quốc huyện bá, thực phong 350 hộ!

Lý Thế Dân nheo mắt, hắn không tin Đỗ Hà chỉ có hai phát minh này. Trước đây khi nói chuyện phiếm với Đỗ Hà, hắn đã phát hiện Đỗ Hà có tri thức cực kỳ uyên bác, có một số chuyện hắn nói, ngay cả vị Hoàng Đế Đại Đường cũng không hiểu rõ.

Trước kia Hoàng Đế còn tưởng Đỗ Hà khuếch đại, nhưng hiện giờ xem ra không phải như vậy.

Lý Thế Dân là người rất trọng người tài, phải ép khô tất cả những lợi ích của người tài, nếu Đỗ Hà có thể phát minh ra cách làm giấy, thuật in ấn, vậy thì những thứ khác hắn nói có lẽ cũng không phải nói chơi.

Đỗ Như Hối nghe thấy lập tức đứng ra nói:

- Bệ Hạ, khuyển tử đã nhận quân chức, không thể kiêm văn chức, ngoài ra phong thưởng này cũng quá nặng, khuyển tử không gánh vác nổi!

Năm trước Lý Thế Dân đã tự mình chỉnh sửa chế độ tước phong, chế định tước chế cửu đẳng: Nhất đẳng là Vương, thực ấp vạn hộ, chính nhất phẩm. Nhị đẳng là Nhân Vương, Quận Vương, thực ấp 5000 hộ, từ nhất phẩm. Tam đẳng là quốc công, thực ấp 3000 hộ, từ nhất phẩm. Tứ đẳng là khai quốc quân, thực ấp hai ngàn hộ, chính nhị phẩm. Ngũ đẳng là Khai quốc huyện công, thực ấp 1500 hộ, từ nhị phẩm. Lục đẳng là Khai quốc huyện giáo, thực ấp 1000 hộ, từ nhị phẩm. Thất đẳng là Khai quốc huyện bá, thực ấp 700 hộ, từ tứ phẩm trở lên. Bát đẳng là Khai quốc huyện tử, thực ấp 500 hộ, từ ngũ đẳng trở lên. Lục đẳng là Khai quốc huyện nam, thực ấp 300 hộ, từ ngũ đẳng trở lên.

Nhưng phần lớn đều là danh hão, duy chỉ người thực phong mới có thể hưởng được tô thuế của đất phong.

Giống như tước vị quốc công của Đỗ Như Hối, Phòng Huyền Linh, Trường Tôn Vô Kỵ, thực ấp là 3000 hộ, nhưng bọn hắn lại chỉ co thể hưởng thụ đãi ngộ 1300 hộ, bởi vì thực phong của hắn chỉ có 1300 hộ, những người khác cũng giống như vậy. Như huyện Vạn Niên của Đỗ Hà, thực ấp 500 hộ, nhưng chỉ vẻn vẹn có 100 hộ mà thôi.

Nói như vậy, thực ấp của thực phong thường ít hơn một nửa so với thực ấp hư phong, nhưng Đỗ Hà lại được phong thưởng 350 hộ, tức là chiếm cứ một nửa của thực ấp hư phong, thật sự là hết sức ưu ái.

Cho nên Đỗ Như Hối mới nói phần thưởng này quá nặng, không gánh vác nổi.

Lý Thế Dân lại không cho rằng như vậy, cười nói:

- Cách hành sự của mỗi người khác nhau, kẻ vô tích sự thì không làm nên trò gì. Lệnh lang có bản lĩnh như vậy, sao không thể kiêm nhiệm nhiều chức vụ! Còn về gia phong, trẫm cho rằng với công lao của hiền tế đủ để nhận vinh quang này.

Nói xong vung tay lên, không để cho Đỗ Như Hối cơ hội đáp lời, trực tiếp kêu hắn lui xuống.

Đỗ Hà ngẩn ngơ, sắc mặt khẩn trương, vội vàng kêu lên:

- Nhạc phụ đại nhân, tiểu tử lực mỏng, làm sao có thể gánh vác được việc này.

Bản thân Đỗ Hà có năng lực như thế nào, lẽ nào hắn không biết.

Có thể cách làm giấy, thuật in ấn là phát minh vĩ đại, nhưng đó là vì hắn là người xuyên việt chứ thực học không có bao nhiêu.

Trong mắt Lý Thế Dân tựa hồ có luồng sát khí, còn có vẻ uy hiếp:

- Lẽ nào Đỗ ái khanh cho rằng ánh mắt của trẫm không đúng? Hay là muốn nói trẫm thưởng phạt không rõ?

Hắn nhấn mạnh từng chữ.

Đỗ Hà trợn tròn mắt, Lý Thế Dân không kêu hiền tế, cũng không kêu tiểu tử thối, lại đổi thành “Đỗ ái khanh”, gọi như vậy là có ý tứ gì chứ, lẽ nào mình không đáp ứng thì sẽ bãi miễn chức phò mã của mình, hay là âm thầm giở thủ đoạn để phá hỏng suy nghĩ của mình.

Suy nghĩ kỹ càng, hắn cảm thấy mình không nên đắc tội với nhạc phụ tương lai, dù sao mình còn có vài chuyện, thời điểm thích hợp cũng có thể dùng để bổ sung cho đủ số, vì vậy kiên trì nói:

- Làm gì có chuyện đó, ánh mắt nhìn người của nhạc phụ đại nhân hơn xa Văn Vương Vũ Vương, tiểu tế bội phục, kính ngưỡng vô cùng, giống như Hoàng Hà cuồn cuộn, tuôn chảy không ngừng…..

Đỗ Hà thao thao bất tuyệt một hồi, chợt phát hiện thần sắc của mọi người đều choáng váng vì vẻ nịnh bợ của mình, ngay cả Đỗ Như Hối cũng vô thức bước ra hai bước, bày ra tư thế không quen biết hắn, giống như hắn không phải nhi tử của mình.

Đỗ Hà vội vàng ngậm miệng nói:

- Tiểu tế nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của nhạc phụ đại nhân, toàn tâm toàn lực xuất lực cho Đại Đường, mưu phúc vì Hoa Hạ!

Lý Thế Dân thấy hắn biết điều cũng mặt mày hớn hở nói:

- Đây mới là hiền tế tốt của trẫm, trẫm sẽ lập tức điều động những hảo thủ có kinh nghiệm phong phú nhất, tài năng nhất trong Thiếu phủ giám, Quân khí giám vào viện khoa học của ngươi, để ngươi chỉ huy, tận lực phát minh ra những thứ như móng ngựa sắt, giấy viết, in ấn….

Đỗ Hà im lặng không nói gì, âm thầm khinh bỉ vị nhạc phụ tương lai đến mười tám tầng địa ngục, giấy viết và thuật in ấn là kết tinh tâm huyết của bao nhiêu người, vậy mà hắn lại nói là phát minh, làm như ta là Edison vậy.

Cũng không ai ngờ Lý Thế Dân lại có một hành động như bắt chó đi cày, tạo ra một đại Tông sư, một nhà đại phát minh, để vạn năm sau, Đỗ Hà chính là nhân vật đầu tiên thay đổi tiến trình lịch sử loài người, được vạn người kính ngưỡng…

Nhưng lúc này Đỗ Hà vẫn có vẻ không cam tâm tình nguyện, âm thầm cảm giác vị nhạc phụ tương lai của mình thật sự rất xấu xa, rõ ràng có ý đồ chiếm hết năng lực của mình.

Đỗ Hà nói:

- Không biết viện khoa học kỹ thuật này thuộc về bộ phận nào?

Nếu đã đảm nhiệm nhiệm vụ này, như vậy cũng chỉ có thể cố gắng làm mà thôi, cái này thuộc về nguyên tắc cá nhân của hắn, chỉ có điều viện khoa học này mới xây dựng không lâu, không biết ai là người quản hạt, ai là lãnh đạo trực tiếp của mình.

- Viện khoa học kỹ thuật này thuộc sở hữu...... Để trẫm nghĩ xem….

Lúc này Lý Thế Dân trầm ngâm nói:

- Viện khoa học kỹ thuật là mũi nhọn kỹ thuật của Đại Đường ta, không thuộc về bất cứ bộ phận nào hết, hoàn toàn độc lập, thuộc quản hạt trực tiếp của trẫm!

Đỗ Hà sáng ngời mắt, đây chính là kết quả tốt nhất, người ở trên chỉ có một Lý Thế Dân, một Lý Tích là đủ, cảm giác bị người ta quản chế cũng không có gì thích thú, liền nói:

- Nhạc phụ đại nhân anh minh!

Lúc này, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối liếc nhìn nhau, cùng kêu lên nói:

- Lão thần còn có chuyện quan trọng muốn trình.

Lý Thế Dân thấy hai vị Phòng Đỗ thần sắc nghiêm túc, liền bãi giá rời khỏi Thiếu phủ giam quay về Cam Lộ điện.

Đỗ Hà vốn định chuồn đi, nhưng đã bị Đỗ Như Hối đưa tay kéo lại, chỉ có thể ủy khuất đi theo phía sau.

Đến Cam Lộ điện, Đỗ Như Hối nói cho Lý Thế Dân chuyện xây dựng Đồ thư quán ở các nơi.

Lý Thế Dân cũng tỏ ra kích động, nếu nói giấy là lưỡi dao sắc bén bí mật của thế gia, vậy thì Đồ thư quán là một thanh đao thép sáng loáng, chỉ cần xây dựng Đồ thư quán, ngày Đại Đường thoát khỏi sự trói buộc của môn phiệt thế gia cũng không còn xa nữa. Lý Thế Dân mừng rỡ như điên, há miệng ra, đột nhiên rên rỉ, hai tay dùng sức xoa hai má.

- Bệ Hạ?

Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối quan tâm thấp giọng hô lên.

Đỗ Hà cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, thầm nghĩ:

- Động kinh sao?

Lý Thế Dân khoát tay áo, ý bảo chính mình không sao, trên mặt ửng hồng, cũng có vẻ hơi xấu hổ, đúng như Đỗ Hà đã nghĩ, xác thực là động kinh, hôm nay tâm tình của Lý Thế Dân vô cùng vui sướng, không biết hình dung như thế nào, khiến hắn cười không khép miệng lại được, dẫn đến trật hàm.

Chuyện mất mặt như vậy, Lý Thế Dân thật sự không có ý tứ nói ra, chỉ liếc nhìn Đỗ Hà nói:

- Đồ thư quán cũng là suy nghĩ của tiểu tử thối ngươi sao?

Đỗ Hà lại thấy Lý Thế Dân đổi cách gọi, nghe thấy “Tiểu tử thối”, trong lòng lại càng ủy khuất, mình xuất ra diệu kế như vậy mà vẫn bị gọi như vậy.

Đỗ Như Hối gật đầu nói:

- Đây là tiểu khuyển tình cờ nghĩ ra! Chỉ có điều công trình này rất lớn, thần lo quốc khố không đủ.

Lý Thế Dân cười nói:

- Chuyện này không cần lo lắng, ngày mai khi tảo triều, trẫm sẽ công khai thương nghị việc này, thành hay không thành, ngày mai định đoạt.

Hắn chỉ nói như vậy, ba người dưới điện đều có thể nhìn ra, Lý Thế Dân đã quyết tâm làm chuyện này.

Sáng sớm hôm sau, trên triều đường Lý Thế Dân đã nói chuyện xây dựng Đồ thư quán ở các nơi khắp Đại Đường, để bách tính trong thiên hạ đều có thể được giáo hóa.

Lý Thế Dân rất lợi hại, hắn căn bản không đề cập tới hàn môn sĩ tử, cũng không đề cập tới môn phiệt thế gia gì cả, chỉ nói ở Đại Đường người biết đọc sách viết chữ không nhiều lắm, thật mất thể diện. Lẽ ra nên như Chí Thánh tiên sư Khổng Tử, tuyên truyền văn hóa Đại Đường, xây dựng Đồ thư quán chính là để dân chúng Đại Đường được đọc sách mà thôi.

Loại chuyện như vậy, các nho sĩ như Vu Chí Ninh, Khổng Dĩ Đạt dĩ nhiên giơ hai tay hai chân tán thành, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối không dị nghị, Ngụy Chinh cũng mơ hồ minh bạch dụng tâm của Lý Thế Dân cũng cao giọng đồng ý, Trường Tôn Vô Kỵ cũng phụ họa sau đó.

Tất cả các đại lão văn võ trong triều đều tán đồng, chỉ có một số môn phiệt thế gia có địa vị trong triều căn bản vô lực ngăn cản, chỉ có thể lau mồ hôi, cuối cùng một gián quan nói:

- Bệ Hạ, chuyện xây dựng Đồ thư quán thật sự có đại lợi, nhưng công trình này quá lớn, quốc khố của Đại Đường sợ rằng không chịu được.

Lý Thế Dân càng cười to:

- Không sao, Đại Đường ta phú cường, việc này không cần lo lắng. Mặt khác, hiền tế Đỗ Hà đã cải tiến thuật in ấn, khi in giấy cũng không có bất cứ vấn đề gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.