Lời vừa nói ra, cả đám Đỗ Hà, La Thông, Phòng Di Ái đều trợn mắt. Đỗ Hà thậm chí bắt đầu bội phục dũng khí của Trịnh lão cưu, dám bắt chẹt trên đầu bọn hắn, lá gan quả thật khá lớn. Hắn lại không biết, đám con cháu thế gia thường là đối tượng bị bắt chẹt. Bởi vì đám nhị thế tổ như bọn hắn không hề thiếu tiền, ngược lại rất xa hoa. Nói ví dụ Đỗ Hà nguyên bản vốn là một tên phá gia, nổi danh ăn chơi đệ nhất kinh thành. Kỹ viện có người bán nghệ không bán thân, cũng có kỹ nữ chuyên tiếp khách, khách cũng có nhiều dạng, phần nhiều thông qua cạnh tranh để tuyển chọn người có chút nhan sắc. Vào lúc cạnh tranh, một kỹ nữ vốn chỉ có giá một ngân lượng một đêm có thể đẩy lên ba mươi ngân lượng, thậm chí là năm mươi ngân lượng.
Những chuyện tương tự, Đỗ Hà nguyên bản không phải chưa từng trải qua mà vốn là nhân vật coi tiền như rác. Trong mắt đám con cháu thế gia như bọn hắn, tiền không quan trọng mà danh khí xa hoa mới là quan trọng. Bọn hắn chỉ biết vung tiền như rác mà dương dương đắc ý, không vì quá xa hoa mà cảm thấy mất mặt.
Vì thế mỗi lần bán đi người bán nghệ của thanh lâu, đám lão cưu đều tăng giá, người bị ép giá lại không hề để ý, sảng khoái trả tiền, biểu lộ sự giàu có của mình.
Trịnh lão cưu lúc này lại hoàn toàn đoán sai. Hôm nay Đỗ Hà sớm đã không phải là thiếu gia ăn chơi, không hề tiêu hoang một phân tiền. Trong mắt hắn, số tiền này không bằng mua một vài con trâu cày để cải thiện dân sinh, càng thêm ý nghĩa.
La Thông cũng không phải là nhân vật xa xỉ, Phòng Di Ái còn sót lại một chút phong cách tiêu tiền như nước nhưng hắn lại không có tiền nên không thể biểu hiện phong cách. Cho nên sắc mặt ba người Đỗ Hà, La Thông, Phòng Di Ái lập tức thay đổi.
Ngu Tử Linh còn nhớ vài phần tình cũ, không muốn gây chuyện vội hỏi:
- Trịnh mụ mụ, lúc trước không phải nói rồi? Lúc chuộc thân 300, sao giờ lại thành 500?
Trịnh lão cưu cười lạnh nói:
- Sáu năm nay ngươi ăn đồ của ta, đeo đồ của ta không tốn hay sao? Cộng lại hai trăm ngân lượng coi như ít rồi!
Giọng ả bắt đầu chanh chua, trước kia Ngu Tử Linh còn là cây tiền trong tay nên hết mực quan tâm, nhưng hôm nay Ngu Tử Linh bứt ra mà đi, đoạt đường kiếm tiền của ả nên dĩ nhiên không thể đối xử tốt.
Ngu Tử Linh không tiếp nhận được thái độ như thế, sắc mặt tái nhợt. Đỗ Hà đập bịch một cái, quăng 200 ngân lượng lên bàn, nói:
- 200 ngân lượng! Đem văn tự bán mình của Tử Linh cô nương ra đây là thành giao. Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, nếu không phải thành giao, ta sẽ khiến Yến Xuân lâu đóng cửa!
Trịnh lão cưu biến sắc, không nghĩ đã không được như nguyện, Đỗ Hà còn một hơi giảm đi 100 ngân lượng. Phải biết rằng với giá hàng Đường triều thì 100 ngân lượng vào đời sau là hơn bốn mươi vạn nhân dân tệ!
Ả vốn xem tài như mạng, sao có thể chịu được, kêu lên be be:
- Đại Đường có vương pháp, ba trăm lượng ngân bánh, một lượng cũng không có thể thiếu rồi!
Ả cứng miệng nhưng cũng chịu thua, không còn rao giá trên trời. Đỗ Hà lại không bỏ qua, nếu là trực tiếp dùng ba trăm ngân lượng giao dịch, hắn không nói hai lời, lập tức thanh toán. Nhưng Trịnh lão cưu đã giở trò ma thì có thể thấy ả đã làm không ít lần như thế này, càng không dễ dàng bỏ qua.
Đỗ Hà sờ vào bên hông, thần sắc kịch biến, hét toáng:
- Minh Đạt, Di Ái! Ngọc bội mà bệ hạ đưa cho ta đã bị người của Yến Xuân lâu trộm rồi. Ta hoài nghi tên trộm còn ẩn nấp trong Yến Xuân lầu. Các ngươi lập tức chặn cửa lớn trước sau của Yến Xuân lâu, không cho ai ra vào! Ta đi phủ nha báo quan, vật ngự tứ như vậy dù phải lật tung cả Yến Xuân lâu lên cũng phải tìm ra.
Trịnh lão cưu nghe vậy sợ tới mức hồn phi phách tán, nàng không phải không biết Đỗ Hà giá họa nhưng nếu hắn thực sự làm như thế thì Yến Xuân lâu cũng không cần kinh doanh nữa, chưa đợi La Thông, Phòng Di Ái hành động đã kêu lên:
- Hai trăm thì hai trăm, coi như lão bà tử xui xẻo!
Ả giận dữ lấy từ trong tủ văn tự bán thân của Ngu Tử Linh để lên bàn, vơ lấy hai trăm lạng của Đỗ Hà, phiền muộn muốn chết.
Một đoàn người đi ra Yến Xuân lâu, nói tới Trịnh lão cưu đều cười phá lên. Cao Dương càng tán thưởng liên tục, giơ ngón tay cái cười nói:
- Tỷ phu tương lai thật bản lãnh, một miếng ngọc bội giả đã dọa ả kia sợ mất mật, rất giỏi, Cao Dương quá sùng bái ngươi rồi.
Trong mắt nàng tràn ngập ý ngưỡng mộ khiến Đỗ Hà cảm giác như fan nữ đời sau nhìn Lưu Đức Hoa, Tạ Đình Phong. Câu “tỷ phu tương lai” của Cao Dương càng khiến hắn khoan khoái dễ chịu, nghe nàng tán thưởng như thế tán thưởng.
Trường Nhạc có chút xấu hổ, cả giận nói:
- Cao Dương, đừng nói mò.
Cao Dương cười hì hì, núp sau lưng Đỗ Hà, nũng nịu kéo tay hắn:
- Tỷ phu tương lai, Cao Dương hiếm khi được ra phố, mang Cao Dương đi dạo được không!
Đỗ Hà giả bộ như bị nàng bắt nạt, luôn miệng đáp ứng. Trường Nhạc khẩn trương, vội nói không được. Hiện tại đã quá ước định của các nàng lúc đầu hơn nửa canh giờ nhưng khi Đỗ Hà nhìn nàng lại khiến toàn thân không tự chủ, chỉ có thể thỏa hiệp.
La Thông muốn dẫn Ngu Tử Linh đi gặp La lão phu nhân nên cáo từ trước. Phòng Di Ái cũng nói không muốn quấy rầy nên cáo từ rồi đi, ngoài mặt nói vậy nhưng trên thực tế lại trở lại Yến Xuân lâu phong lưu. Đỗ Hà mới đầu còn tưởng rằng kế thành, nhưng sau đó lại hiện bản thân đã sai.
Hắn đánh giá thấp tinh lực của Cao Dương, một tiểu cô nương lại vĩnh viễn vui tươi, mánh khóe chồng chất, một lát cũng không chịu yên tĩnh. Trong chốc lát dạo phố, trong chốc lát mua đồ trang sức, trong chốc lát ăn quà vặt, trong chốc lát xem mua vui ngoài trời, cái gì cũng muốn chơi.
Vì chiếu cố nàng, Đỗ Hà căn bản không có thời gian nói chuyện cùng Trường Nhạc, về phần Lý Tuyết Nhạn thì đã bỏ chạy trên đường. Dù nàng cũng muốn ở chung với Đỗ Hà một lát nhưng không có nhiều tinh lực bồi tiếp, sau đó dù là Trường Nhạc cũng vô lực kiên trì, trốn trong xe ngựa nghỉ ngơi khiến tình huống giống như Đỗ Hà hẹn ước với Cao Dương.
Chơi hết cả ngày, Cao Dương còn thì thào bảo muốn đi dạo chợ đêm. Đỗ Hà nghe xong biến sắc, không chút do dự cưỡng ép đem Cao Dương áp trở về xe ngựa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ qua nửa ngày đã khiến hắn thê thảm.
Cao Dương ngồi ở trong xe ngựa, vẻ mặt hưng phấn, thò ra cửa sổ nói:
- Tỷ phu tương lai, lần sau lại chơi với ta!
Đỗ Hà trắng mắt, hữu khí vô lực thầm nghĩ: Còn có lần sau vậy thì ra quỷ rồi.
Một thân mệt mỏi về tới trong nhà, lại nghe một hồi gào thét.
- Xú tiểu tử, còn tưởng rằng ngươi sửa đổi, thật sự là bản tính khó dời, lại đi nơi bướm hoa lêu lổng rồi hả?
Đỗ Như Hối gào thét, suýt nữa khiến Đỗ Hà gục xuống.
Nhìn cha giận đến run rẩy, Đỗ Hà trừng mắt nhìn, rầu rĩ nói:
- Cha, con đã làm gì?
- Làm chuyện tốt, còn không thừa nhận!
Đỗ Như Hối hét vang như sấm.
Chương thị ở một bên kéo tay Đỗ Như Hối nói:
- Hà Nhi, cũng không có cái gì, cùng lắm là thích cô nương thanh lâu thu làm thiếp, cứ nói thật với cha.
Đỗ Hà khóc không ra nước mắt, hỏi ra mới biết nguyên do, cũng ý thức được đám ngồi lê đôi mách ở Trường An đáng sợ cỡ nào.
Phiên bản một: Tài tử phong lưu Đỗ Thanh Liên vào giờ ngọ hôm nay gặp Ngu Mỹ Nhân liền đại sát tứ phương, dùng hai bài thơ tình khiến tiểu mỹ nhân vui vẻ, cuối cùng bỏ ra ngàn vàng chuộc thân cho danh kỹ Ngu Tử Linh.
Phiên bản hai: Tài tử phong lưu Đỗ Thanh Liên vào tiết Thượng Nguyên anh hùng cứu mỹ nhân, chiếm được trái tim của danh kỹ Ngu Tử Linh, về sau cầm sắt hòa minh, vào hôm nay dùng hai bài thơ tình ôm được mỹ nhân.
Phiên bản ba, phiên bản bốn, còn có phiên bản năm, từng phiên bản đều không giống nhau, nhưng đều có mấy điểm giống nhau.
[thứ nhất,] Đỗ Hà đi kỹ viện; [thứ hai,] Đỗ Hà ngâm thơ, hơn nữa là thơ tình; [thứ ba,] chuộc thân cho Ngu Tử Linh. Thứ tư, vì việc này, Đỗ Hà có thêm danh hào “tài tử phong lưu”!
Tổng hợp tưởng tượng như thế, không khó hình dung Đỗ Hà đã làm nên chuyện tốt gì tại kỹ viện.
Vừa mới hôm nay, Lý Thế Dân lúc thương nghị với Đỗ Như Hối đã biểu đạt không phản đối chuyện Đỗ Hà lấy cả hai người, cũng không phản đối Lý Tuyết Nhạn là ngang hàng. Đỗ Như Hối lúc ấy nghe xong ngẩn ra hồi lâu, Lý Thế Dân cũng nói vậy thì lão cũng không biết nói gì, chỉ liên tục tỏ vẻ cảm tạ, nhưng trong lòng khẳng định, nhất định là Đỗ Hà thuyết phục Lý Thế Dân, cũng cảm giác cao hứng.
Những ngày này lão vẫn đau đầu vì hôn sự của Đỗ Hà, một bên là ước định với Lý Thế Dân, một bên là hứa hẹn với Lý Đạo Tông, song phương đều không dễ đắc tội, có thể giải quyết hòa bình như thế dù thế nào cũng là chuyện tốt.
Cao hứng chưa được bao lâu, chợt nghe tin Đỗ Hà đi dạo kỹ viện. Mới đầu Đỗ Như Hối vẫn chưa tin nhưng ba người thành hổ, thực sự không thể không tin, nghĩ đến chuyện của Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn vừa mới giải quyết, Đỗ Hà lại dẫn về một Ngu Tử Linh, đây chẳng phải là cố tình gây sự, cơn tức dồn nén trong đầu, chỉ chờ Đỗ Hà về là nổ tung.
Nghe thủng nguyên do, Đỗ Hà càng ấm ức, ra vẻ ta còn oan hơn Đậu Nga, kể hết đầu đuôi mới ngăn được cơn giận của Đỗ Như Hối nhưng lại khiến lão trợn mắt. Hai công chúa mang theo một quận chúa đi dạo kỹ viện? Rất tốt, rất cường đại, cũng không biết nói gì!
Chương thị ở bên vỗ tay trầm trồ khen ngợi:
- Không hổ là con dâu Đỗ gia ta nên mới có khí phách như vậy. Bất quá chúng nó còn chưa đủ triệt để, nếu là cha ngươi, vi nương ta trực tiếp chém giết đi vào tóm sống, xem về sau còn dám tiến vào chỗ đó hay không.
Đỗ Như Hối phiền muộn nói:
- Phu nhân cũng thực là, lão phu thèm vào chỗ đó!
Chương thị lại liếc mắt một cái nói:
- Thử xem!
- Lão phu không đấu với nữ nhân.
Đỗ Như Hối phất tay bỏ đi.
Đỗ Hà thầm cười trộm.
Nhưng lập tức lại nghe Chương thị nói thầm:
- Đợi cho chúng nó vào gia môn, sẽ đem mấy ngón của Phòng tỷ tỷ dạy ta truyền cho con dâu, nếu không làm thế nào để quản lý!
Nụ cười của Đỗ Hà lập tức cứng ngắc.