Mẫu thân Chương thị không ngừng gắp thức ăn vào trong chén Đỗ Hà, nói hắn thi đấu mệt nhọc phải tẩm bổ cho tốt.
Đỗ Hà vui vẻ tiếp nhận quan tâm của mẫu thân.
Đỗ Như Hối nói:
- Nhị lang, thi đấu sắp đến thời điểm mấu chốt rồi!
Đỗ Hà lên tiếng:
- Thi việt dã, ngày mai sẽ quyết định quán quân, theo con đoán, thi đấu sẽ diễn ra giữa hài nhi, Nghiệp Hủ, Đại Độ Thiết còn có một người Cao Xương, chúng ta không thua kém nhiều, chỉ xem ai có thể phát huy tốt hơn! Về phần lôi đài chiến, hôm nay là chung kết tiểu tổ, rất quan trọng, đối thủ của hài nhi là một người Nhật Bản, thực lực rất mạnh nhưng có lẽ không có vấn đề.
Chương thị thấy thức ăn trong chén Đỗ Hà đã hết, lại gắp cho hắn một miếng thịt gà.
Đại ca Đỗ Cấu đưa ánh mắt cầu chúc nhìn hắn hỏi:
- Nhị đệ không phải tham gia ba hạng mục sao? Tại sao mấy ngày nay toàn nói về thi việt dã và lôi đài chiến vậy?
Đỗ Hà nhìn miếng thịt gà giống như cừu nhân giết cha, ra sức nhai nuốt nói:
- Đại ca nói săn bắn sao, săn bắn rất đặc thù, cần phải lên núi tiến hành, hơn nữa lại tổ chức hơn nửa ngày, cho nên sắp xếp thi đấu cuối cùng, hiện tại còn chưa bắt đầu thi đấu!
Đỗ Cấu minh bạch khẽ gật đầu.
Đỗ Như Hối vuốt râu cười nói:
- Hôm nay vi phụ có thời gian, sẽ cùng mẫu thân đi xem con thi đấu, con phải thay phụ mẫu dạy dỗ bọn Nhật Bản đó, đừng để Đại Đường ta mất mặt.
Đỗ Hà nheo mắt, cảm thấy trong lời nói của Đỗ Như Hối có chuyện gì đó, tựa hồ đang ám chỉ mình ra tay hung ác, liền lau miệng nói:
- Phụ thân có cừu oán với bọn người Nhật Bản sao?
- Không có!
Đỗ Như Hối tỏ vẻ khinh thường, tựa hồ không muốn nhắc đến chủ đề này.
Đỗ Hà càng hiếu kỳ, Đỗ Như Hối tỏ vẻ như vậy lại giấu đầu hở đuôi, chắc chắn có chuyện gì đó, hơn nữa chuyện này còn in đậm trong lòng hắn.
Đỗ Hà lại đưa mắt nhìn về phía Chương thị, Chương thị cũng tỏ vẻ tự nhiên, ra bộ chuyện này không liên quan đến mình, hắn lại nhìn về hướng Đỗ Cấu, Đỗ Cấu thầm gật đầu, nhưng cũng không nói gì.
Đỗ Hà hiểu ý không hỏi nữa, sau khi ăn no mới kéo Đỗ Cấu đến một chỗ hỏi nguyên do.
Đỗ Cấu chậm rãi nói:
- Chuyện này xảy ra nhiều năm trước, lúc ấy Đại Đường mới thành lập, ngươi còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, đại ca cũng chưa làm quan lễ, đi học ở Hoằng Văn quán. Nhật Bản cử sứ thần đến triều bái, mời phụ thân và Phòng thúc phụ dự tiệc. Phụ thân và thúc phụ cũng đồng ý. Kết quả đám Nhật Bản kia lòng dạ khó lường cho rằng phụ thân và Phòng thúc phụ là người tham tài háo sắc, bao hết tất cả kỹ nữ tiếp khách nổi tiếng trong thành Trường An, hy vọng phụ thân và Phòng thúc nói giúp mấy câu tốt đẹp với Hoàng Thượng. Phụ thân và Phòng thúc phụ là hai vị chính nhân quân tử nhìn thấy cảnh tượng sa đọa đó liền vội vàng trốn thoát.
Nhưng việc này quá sức huyên náo, thúc mẫu và mẫu thân cũng biết, ngươi cũng biết, hai người là tỷ muội kết bái, thủ đoạn không sai biệt lắm vì vậy phụ thân và Phòng thúc phụ đều không may mang tội, từ đó cứ nhắc đến bọn người Nhật Bản, phụ thân đều không có biểu hiện tốt đẹp.
Đỗ Hà buồn cười, ôm bụng cười to.
Trước khi rời phủ, Đỗ Hà rất long trọng nói với Đỗ Như Hối:
- Phụ thân yên tâm, hôm nay hài nhi nhất định sẽ trút giận cho người.
Khóe miệng Đỗ Như Hối giật giật, trong mắt hàn quang chợt lóe, có dấu hiệu bạo phát.
Đỗ Hà biết điều, vội vàng chuồn thẳng.
Hôm nay sân thi đấu vẫn vô cùng đông đúc.
Đỗ Hà tiến về phía lôi đài tỷ võ trước ánh mắt quan sát của vạn người, nhưng vẫn đưa mắt nhìn lên chỗ ngồi khách quý gần đó, tìm kiếm thân ảnh người nhà, trên đường đi nghe thấy tiếng gọi lớn. Ở ghế ngồi khách quý bên trái, Đỗ Như Hối dẫn cả nhà ngồi hàng đầu tiên, đại ca Đỗ Cấu đang vẫy vẫy tay.
Đỗ Hà giơ tay chào hỏi, làm một tư thế nhất định chiến thắng trên lôi đài.
Đối thủ hôm nay của hắn là Đằng Nguyên Kiện Thái đã sớm chờ từ lâu.
Đằng Nguyên Kiện Thái lạnh lùng liếc nhìn Đỗ Hà:
- Trận đấu trước vì thân tình nên mới vậy, trận này ngươi nhất định sẽ thua!
Đỗ Hà mỉm cười, thật sự bị tên gia hỏa này chọc cười nói:
- Ngươi cho rằng ai cũng giống các ngươi, đều là súc sinh máu lạnh?
Đằng Nguyên Kiện Thái vẫn tỏ ra bình thản, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.
Nhìn Đằng Nguyên Kiện Thái ở trước mặt, Đỗ Hà vốn không muốn nhiều lời với hắn, nhưng thấy dáng người hắn giống như trái bí đao, buồn cười, trêu ghẹo nói:
- Nhìn thấy ngươi, ta lại tìm được tự tin, mới biết thân hình của ta cao ngất như thế nào!
Hắn nói như vậy cũng không có gì sai.
Năm nay Đỗ Hà 16 tuổi, thân hình cao khoảng 1mét 66, trong đám bạn cùng lứa như vậy là cao rồi, nhưng bằng hữu hắn kết giao tựa hồ đều là thanh niên 20 tuổi như hai huynh đệ Lý gia, Lý Kính Nghiệp, huynh đệ Trình gia…cho nên khổ người bọn họ đều cao hơn hắn.
Đi cùng bọn họ, trong lòng Đỗ Hà ít nhiều có tự ti.
Thế nhưng Đằng Nguyên Kiện Thái ở trước mặt còn thấp hơn, hắn đã ngoài hai mươi mà chỉ cao khoảng 1mét 55.
Đỗ Hà nhìn xéo hắn, cảm giác cao ngạo tự nhiên sinh ra. Đứng trước mặt hắn, Đỗ Hà mới tìm được sự tự tin về vóc người của mình.
Trong mắt Đằng Nguyên Kiện Thái cuối cùng hiện lên vẻ tức giận, Đỗ Hà vạch trần vóc người thấp bé của hắn, khiến hắn cũng không thể giữ được bình tĩnh, lập tức phát động công kích trước.
Hai đấm nâng đỡ, tiến lên trước một bước, nắm tay của Đằng Nguyên Kiện Thái từ trên xoay tròn xuống, thẳng kích vào ngực Đỗ Hà. Chiêu thức bình thường, nhưng khi xoay quyền lại mang theo một hồi gió lốc và tiếng rít kinh người, khiến nắm đấm của hắn giống như khoan thép.
- Một chiêu đoạn kích thật hoàn mỹ!
Đỗ Hà cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, quả nhiên là nhân vật lợi hại, tạo nghệ nắm đấm của người này không tầm thường, nếu không phải công phu hạ xuống rất lớn, tuyệt đối không có được lực lượng như vậy.
Đỗ Hà biết lực lượng của mình chưa đủ, cho nên tăng cường nghiên cứu lấy nhu khắc cương của Thái Cực quyền, nhìn thấy quyền trái của Đằng Nguyên Kiện Thái đánh tới, chân phải thực, chân trái hư, vận khởi quyết theo hình chữ “di”, tay phải nắm cổ tay trái hắn, xuất lực ra.
Đằng Nguyên Kiện Thái không tự chủ được xông lên phía trước, bước ra hai bước, công kích của hắn đã bị phá giải.
Nhưng động tác công kích vẫn không đình chỉ, chân sau tiến lên một bước nữa, quyền trái đánh thẳng vào sườn Đỗ Hà.
Quyền đánh thẳng vào sườn, đây là động tác cơ bản nhất trong Đường thủ, nhưng khi Đằng Nguyên Kiện Thái sử xuất ra lại uy lực vô cùng, đánh ra một quyền khiến cho người ta cảm giác như đụng phải tuấn mã, mục tiêu bị đánh trúng nhất định sẽ tan xương nát thịt.
Đỗ Hà mỉm cười ung dung, đưa tay túm lấy cổ tay hắn, vặn xuống dưới, khiến quyền của đối phương tự đánh lên người hắn.
Tiếng “răng rắc” vang lên, phần lớn khán giả đều không nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra, nắm đấm của Đằng Nguyên Kiện Thái chẳng những không đánh trúng Đỗ Hà, thân thể còn đột nhiên bay ngược ra ngoài, mạnh mẽ ngã sấp xuống lôi đài.
Cả nhà Đỗ Như Hối đang ở gần đó quan sát cũng không biết là nguyên nhân gì, nhưng thấy Đỗ Hà “đánh ngã” Đằng Nguyên Kiện Thái thì đều vui mừng hoan hô.
Đỗ Như Hối vẫn giả bộ không quan tâm, nhưng cơ bắp trên mặt cũng kích động run run.
Bọn người La Thông, Phòng Di Ái cũng ngẩn ngơ hỏi:
- Chuyện này là thế nào, Thanh Liên đại ca làm thế nào đánh bay thằng lùn của Nhật quốc?
- Sư phụ, ngươi có nhìn thấy không?
- Là tứ lạng bạt thiên cân!
Tần Quỳnh ngưng trọng nói:
- Tiểu tử Đỗ gia này thật sự khó lường, lại có thể giảm bớt lực đến cực điểm, bình thường giảm bớt lực, chỉ là biến đổi phương hướng của lực, biến thẳng thành cong, khiến lực lượng không tác động lên người hắn. Còn chiêu vừa rồi của Đỗ Hà là vẽ ra lực đạo phản kích đối với lực của đối phương, giống như tên Nhật Bản tự đánh mình. Lực đạo của hắn cộng thêm lực đạo của Đỗ Hà, tăng lên gấp đôi phản kích lên cơ thể, đương nhiên là không chịu nổi, nên mới bị đánh bay như vậy.
Chiến đấu trên lôi đài vẫn đang đang tiếp tục. Mặc dù Đằng Nguyên Kiện Thái bị trúng một kích nặng, nhưng do nội tình thâm hậu cũng không vì vậy mà suy sụp, đứng dậy hít sâu một hơi, trong mắt càng hiện lên lợi mang sắc bén.
Hắn lại bước một bước lẻn đến trước mặt Đỗ Hà, tay phải đấm thẳng ra đến mặt hắn. Mặc dù chỉ là một nắm đấm đơn giản nhưng Đỗ Hà có thể nghe thấy tiếng xé gió rõ ràng của lực đạo, đủ thấy uy lực của quyền này mạnh như thế nào.
Đỗ Hà giật mình? Tên gia hỏa này điên rồi sao? Công pháp giảm lực của mình đã có chút thành tựu, lực công kích mạnh mẽ căn bản không thể tạo thành bất cứ tổn thương nào với mình, ngược lại sẽ còn sáng tạo cơ hội cho mình.
Hắn biết người Nhật Bản rất xảo trá, âm thầm lưu lại một bước chân xê dịch, hơi nghiêng đầu.
Hai tay xảo diệu vẽ lên một vòng tròn hướng về cổ tay của Đằng Nguyên Kiện Thái, nắm đấm vừa nhanh lại vừa hung ác đủ để xuyên tim liệt phổi của Đằng Nguyên Kiện Thái vừa đụng vào hai tay Đỗ Hà lập tức mất độ đi chính xác, lệch qua một bên. Đỗ Hà đã dùng cách đẩy tay giảm lực vô cùng đơn giản phá giải cú đấm thẳng vừa rồi của đối phương.
Sau khi Đỗ Hà phá giải chiêu này, tay trái của Đằng Nguyên Kiện Thái lại quét đến.
Mới đầu Đỗ Hà còn tưởng rằng Đằng Nguyên Kiện Thái thật sự ngớ ngẩn, bởi vì một kích trước đó của hắn, toàn bộ trọng tâm đều ở bên phải người, một kích bên tay trái của hắn còn bao nhiêu lực lượng.
Nhưng lập tức hắn cảm thấy hoa mắt, một tia sáng cực mạnh chiếu thẳng vào mắt hắn, khiến hắn không cách nào mở mắt, đây chính là phản quang của binh khí.
Một tia sát khí lợi hại đập vào mặt.
Trong chốc lát. Đỗ Hà hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra, một kích vừa rồi bên tay trái đối phương không có bao nhiêu lực lượng, nhưng trong tay hắn có một lưỡi dao sắc bén, đủ để cắt vỡ cổ họng mình, trong lòng hắn chợt dâng trào phẫn nộ vô tận, nhưng không kịp nghĩ nhiều, tự ngã xuống lôi đài, tránh được một kích này.
Một kích của Đằng Nguyên Kiện Thái không trúng đích, lại một lần nữa nhào tới chỗ Đỗ Hà ngã trên mặt đất, lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào ngực hắn.
Đỗ Hà ngã trên mặt đất, muốn tránh cũng không thể tránh.
Biến hóa bất ngờ khiến tát cả người xem sợ ngây người, tất cả đều không hiểu chuyện gì đã sắp ra.
Chương thị trực tiếp bi thiết kêu lên:
- Hà nhi, mau tránh ra.
Đỗ Như Hối tâm tính cứng cỏi, nhìn thấy tất cả mọi việc trong mắt nhưng không thể làm gì.
Bọn người Tần Quỳnh, La Thông, Phòng Di Ái đứng bên cạnh sân cũng kêu lên, bọn họ ở quá xa cũng vô lực ứng cứu, bọn họ thậm chí còn không dám nhìn, thật sự không đành lòng nhìn hảo hữu chí giao chết trước mặt mình.
Nếu là thường nhân rơi vào hoàn cảnh này, chắc chắn sẽ chết, nhưng Đỗ Hà thì không, hắn gặp nguy không loạn, hai tay ngưng tụ nội lực, mãnh liệt đập xuống mảnh ván trên lôi đài để di chuyển thân hình.
Trong tích tắc hắn rời khỏi, đoản đao của Đằng Nguyên Kiện Thái đâm thật sâu xuống tấm ván gỗ trên lôi đài bên cạnh hắn, có thể tưởng tượng, nếu Đỗ Hà chậm một giây, đoản đao nhất định sẽ đâm vào ngực hắn.
Đằng Nguyên Kiện Thái không ngờ một kích này lại mất đi hiệu lực, định rút đoản đao ra tiếp tục tiến hành công kích, nhưng Đỗ Hà đã không còn cho hắn cơ hội.
Lôi đài vốn chỉ dùng những tấm ván rất rắn chắc tạo thành, sau khi đâm vào, tuyệt đối không thể có thể rút ngay ra được, mà nhất định cần chút khí lực và thời gian.
Thời gian đó đủ để Đỗ Hà triển khai phản kích.
Khi thân thể hắn nằm trên mặt đất đã như cá nhảy lên không trung, cũng không trực tiếp rơi xuống đất, mà tập trung sức mạnh đến hai đầu gối, mạnh mẽ đá vào sau lưng Đằng Nguyên Kiện Thái.
Cột sống Đằng Nguyên Kiện Thái vang lên tiếng “răng rắc”, đứt đoạn, trực tiếp biến hắn thành phế nhân.
Đỗ Hà vẫn chưa hết giận, thò tay túm lấy cây đoản đao cắm trên lôi đài của Đằng Nguyên Kiện Thái. Hắn nhảy dựng lên, kêu to:
- Tên khốn khiếp này dám ám toán lão tử! Các huynh đệ, mau bắt bọn chúng lại!
Hắn đứng trên lôi đài, chỉ tay vào đoàn sứ giả Nhật Bản nổi trận lôi đình.
Đám bằng hữu của Đỗ Hà đều là người nghĩa khí, thấy Đỗ Hà không việc gì đều mừng rỡ như điên, thậm chí nước mắt muốn chảy xuống, sau khi nghe thấy hắn hét lên, cùng chung mối thù, mắt người nào cũng đỏ ngầu, giống như ác lang mười ngày nay không có gì ăn, gào thét lao về phía đoàn sứ giả Nhật Bản.
Đoàn sứ giả Nhật Bản cũng ngây người sửng sốt, tất cả đều không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn thấy một đám ác lang lao đến, theo bản năng nhanh chân bỏ chạy. Nhưng bọn họ làm sao chạy được, đám ác lang mạnh mẽ đâm tới, bắt được người nào thì bạt tai, đánh ngã xuống đất, cho người phía sau vây đánh. Nếu chống cự thì càng thảm hại hơn, chịu đối đãi đến trọng điểm.
Nhất là Phòng Di Ái, tên gia hỏa này võ nghệ kém cỏi nhất, nhưng lại có sức mạnh lớn nhất, hơn nữa không biết đúng mực, một quyền đánh xuống chí ít khiến người ta mất nửa cái mạng.
Đoàn sứ giả Nhật Bản nhanh chóng bị bao vậy.
Bị đoàn người đánh cho thừa sống thiếu chết.
Đỗ Hà đứng trên lôi đài quan sát, sau khi đã thoáng hả giận mới quay người lại, phát hiện Đằng Nguyên Kiện Thái đã chết rồi.
Vết thương trí mệnh không phải ở sau lưng cũng không phải hắn tự sát, mà do tổn thương của thanh đoản đao hắn mang tới.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, bàn tay Đằng Nguyên Kiện Thái đã hiện ra màu đen, trên thanh đoản đao có dính độc.
Đỗ Hà trở lại vẻ nghiêm túc, mới đầu hắn còn tưởng tên Nhật Bản không được thua, định dùng thủ đoạn hèn hạ thủ thắng, nhưng hôm nay xem ra đây là một trận ám sát có trù tính từ trước.
Thấy Đỗ Hà không việc gì, Đỗ Như Hối thở dài nhẹ nhõm, cùng đám người tham gia trận đấu là Binh bộ Thượng thư Hầu Quân Tập, Tần Quỳnh, Úy Trì Kính Đức trấn an dân chúng, hơn nữa tuyên bố thi đấu hôm nay đến đây là kết thúc, bình tĩnh quyết đoán chuẩn bị tất cả.
Đỗ Hà đi đến bên cạnh Đỗ Như Hối, nói cho hắn biết chuyện ám sát.
Đỗ Như Hối cũng mơ hồ dự đoán, sau khi biết được, thần sắc khẽ thay đổi, giao chuyện này cho Hầu Quân Tập xử lý rồi dẫn Đỗ Hà tiến cung.
Trên đường đi Đỗ Như Hối thân tình hỏi Đỗ Hà gần đây có đắc tội với người nào không.
Đỗ Hà trầm mặc một lát nói:
- Thái tử!
Đỗ Như Hối cũng theo đó biến sắc, không vội vàng dẫn Đỗ Hà tiến cung, mà kéo hắn đến một chỗ vắng vẻ, hỏi thăm kỹ càng nguyên do.
Đỗ Hà kể lại chuyện Thái tử trộm trâu cho Đỗ Như Hối.
Đỗ Như Hối càng tức giận:
- Thái tử thất đức đến vậy sao? Nhị lang, sao con không nói chuyện này sớm cho phụ thân?
Hắn vừa hỏi xong lại lắc đầu bác bỏ:
- Con làm rất đúng, việc này xác thực không dễ nói.
Hắn trầm ngâm một lát, trong lòng dường như đã có kế hoạch, thầm nghĩ:
- Thái tử như vậy, nếu không phế, Đại Đường ta tất nguy.