Không khí bên trong ghế lô ngày càng khẩn trương.
Tuy trận cược này số lượng ngân phiếu không nhiều, nhưng mỗi người ở đây đều hiểu được Trương lão bản nếu thua nốt một ván này thì sẽ có tai hại gì.
Sòng bạc của lão sợ là sẽ phải đóng cửa.
Không có sòng bạc, còn ai dám đến chỗ lão đánh bạc nữa, hơn nữa hiện giờ là sòng bạc Bảo Hoa bối cảnh cướng đại muốn thâu tóm sòng bạc Phong Hoa, Trương lão bản dù tiếp tục phản kháng cũng không có tác dụng, chi bằng giao sòng bạc ra, ít nhất vẫn là giữ được mạng.
Vài người âm thầm lắc đầu.
Thái độ của Trương lão bản đã nói rõ, lão vẫn còn muốn giãy dụa thêm lần cuối.
“Vương phi nghĩ kẻ nào sẽ thắng?” Thanh âm nhàn nhạt của Phó Vô Thiên vang lên sát bên tai hắn, quản sự đứng cạnh vẫn đang bị ván bạc của Trương lão bản và nam tử hấp dẫn, giờ phút này cũng không rảnh chú ý tới hai người.
An Tử Nhiên thản nhiên nói:”Còn cần phải đoán sao? Đáp án đã quá rõ ràng, sòng bạc Phong Hoa thua là việc không thể nghi ngờ.”
Phó Vô Thiên chắp tay sau lưng, ánh mắt nghiền ngẫm dừng lại ở vài người đối diện đang tò mò nhìn qua phía hai người, vừa đối diện với tầm mắt của y những người này liền né tránh, có vẻ không nhận ra hai người.
Phó Vô Thiên tuy rất nổi danh, nhưng người có thể chân chính gặp mặt y không nhiều. Ngay tại lúc hai người nói xong, cục diện thắng thua đã được phân định.
Trương lão bản trừng lớn đôi mắt nhìn đối phương, kẻ này thế nhưng so với lão tưởng tượng còn khủng khiếp hơn, sáu khối xúc sắc chồng lên nhau khối trên cùng là mặt nhất, điều này không phải là con người có thể làm được.
Giật mình không phải chỉ có mình lão, mọi người cũng không ngờ được.
Muốn đổ sáu khối xúc sắc chồng lên nhau không phải là quá khó khăn, nhiều cao thủ trong nghề cũng làm được, nhưng nếu muốn đổ ra xúc sắc theo ý muốn, hơn nữa lại để mặt trên đổ ra nhất, người đạt đến cảnh giới này có thể đếm trên đầu ngón tay.
Trương lão bản lập tức ngã ngồi về phía sau.
Sòng bạc Phong hoa của lão, thật sự xong rồi!
“Đa tạ, Trương lão bản!” Nam tử đứng dậy chắp tay, người bên cạnh lập tức đem vài tờ ngân phiếu còn sót lại bên cạnh Trương lão bản cầm đi.
Trận đấu giữa sòng bạc Phong Hoa cùng Bảo Hoa cứ như vậy liền kết thúc, kết cục đều nằm trong dự đoán của mọi người, thất bại của Phong Hoa đã được dự báo từ trước, không bao lâu nữa sòng bạc Phong Hoa sẽ trở thành tài sản trên danh nghĩa của sòng bạc Bảo Hoa.
Xem đủ trò vui, mọi người sôi nổi rời đi.
Trương lão bản vẻ mặt như tro tàn, thất hồn lạc phách rời đi.
“Trương lão bản, xin dừng bước!”
Nam tử đột nhiên đi tới ngăn lão lại.
Trương lão bản sắc mặt cực kì khó coi, căn bản không muốn để ý đến nam tử kia, nhưng hiện tại bản thân không bằng người, lão cũng không dám đạp lên thể diện của đối phương, chính là không sao bày ra được sắc mặt hòa nhã với nam tử kia, dù sao thì lão rơi xuống hạ tràng này cũng là do đối phương cho người phá rối.
Nam tử đi tới trước mặt lão:”Trương lão bản, người quang minh không nói chuyện lấp lửng, sòng bạc của ngài hiện giờ cũng không thể tiếp tục kinh doanh nữa, mà chủ tử nhà ta đối với sòng bạc Phong Hoa của ngài hứng thú không thôi, ngài tốt hơn hết vẫn nên thức thời, đem sòng bạc nhượng lại, chủ tử nhà ta cao hứng không chừng sẽ thả cho ngài một con ngựa.”
Câu cuối cùng tương đối mù mịt.
Trương lão bản nghe ra uy hiếp trong lời nam tử, sắc mặt nhất thời càng thêm khó coi, lão đương nhiên biết bản thân hiện tại vô cùng túng quẫn, kết cục khẳng định thảm hại, cừu nhân khi trước chỉ sợ sớm đã chờ ngày lão thân bại danh liệt, nhưng chính là bảo đem sòng bạc bán cho kẻ đã hại lão phá sản, tuyệt đối là vọng tưởng!
Nam tử nhìn ra quyết tâm của lão, không chút để bụng cười cười:”Trương lão bản, cần gì phải cố chấp như vậy, nói cho cùng sòng bạc Phong Hoa cũng không phải của ngài, ta nói không sai đi?”
Trương lão bản kinh hoàng trừng lớn mắt.
“Có phải rất bất ngờ khi ta biết chuyện này không?” Nam tử thong dong lên tiếng:”Ở Quân Tử thành không có chuyện mà La Dương ta không biết, chuyện ngài từ tay huynh đệ mình đoạt lấy sòng bạc Phong Hoa sớm đã không còn là bí mật, ngài vẫn nên sảng khoái một chút, đối với đôi bên đều tốt đẹp!”
Trương lão bản cúi gằm, dùng sức cắn chặt răng.
Lão vốn không phải loại người tốt đẹp gì, bản thân lão luôn rõ điều ấy hơn ai hết, nhưng chính là chưa bao giờ cảm thấy lương tâm bất an.
Duy chỉ có chuyện này, bao nhiêu năm này vẫn là gánh nặng trong lòng lão.
Có lẽ ngày càng lớn tuổi, người có thể tín nhiệm bên cạnh ngày càng ít, gần đây tổng là sẽ thường nhớ đến thời trẻ huynh đệ đồng tâm lập nghiệp, khi đó huynh đệ đối với lão vô cùng tín nhiệm, nhưng lão đã bán đứng hắn, chiếm lấy sòng bạc hai người dốc sức xây dựng làm của riêng.
Hiện giờ lão đã hối hận lắm rồi.
Năm năm trước, sòng bạc Phong Hoa cũng không gọi là Phong Hoa, tên là sau này lão sửa lại, chính là để bản thân tự thấy yên lòng hơn, tế điện vị huynh đệ đã qua đời, vì vậy duy chỉ có sòng bạc Phong Hoa này là lão không thể bán đi, cho dù táng gia bại sản, đây là điều cuối cùng lão có thể làm được.
“Kêu chủ tử nhà ngươi chết tâm tư này đi, ta tuyệt đối không bán sòng bạc cho các ngươi.”
Trương lão bản ném lại những lời này rồi quay phắt đi.
Nam tử nhìn theo bóng lưng lão, nheo nheo mắt:”Trên đời này không có gì là tuyệt đối cả, đồ vật chủ tử nhà ta đã muốn, một lão bản nhỏ nhoi như ngươi cũng không ngăn được.”
Tại nơi tiêu tiền như rác này, mỗi sòng bạc đều có chỗ dựa phía sau, nhưng trên đời chuyện gì cũng có ngoại lệ.
Giống như sòng bạc Phong Hoa, tại Quân Tử thành xem như là một kì tích, tất cả là vì sau lưng sòng bạc này không có bất luận một chỗ dựa nào, hoàn toàn dựa vào Trương lão bản cùng huynh đệ hai tay chống đỡ.
Nhiều năm qua, sòng bạc Phong Hoa sở dĩ vẫn luôn bình an vô sự là do Trương lão bản biết khéo léo đối nhân xử thế, thường mang bạc đi hiếu kính người có địa vị vai vế, nhưng hiện tại chủ tử nhà hắn muốn sòng bạc, liền tính lão tìm người có địa vị cao đến đâu làm chỗ dựa cũng vô ích, sòng bạc Phong Hoa cuối cùng vẫn là thuộc về danh nghĩa của sòng bạc Bảo Hoa.
Đây là điều tất nhiên!
Cả nam tử lẫn Trương lão bản đều không phát hiện, đối thoại giữa họ đều rơi vào tai An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên, về những mờ ám ẩn sâu bên trong hai người đều không có hứng thú biết, nhưng đối với sòng bạc Phong Hoa, An Tử Nhiên vẫn có điểm để tâm, có thể đem một sòng bạc không có bối cảnh chỗ dựa duy trì nhiều năm như vậy, Trương lão bản kia quả thực có bản lĩnh.
“Vương phi, muốn hay không chơi thử một chút?”
Quản sự kia đã bị họ xua đi, xung quanh cũng chỉ có hai người, Phó Vô Thiên không cần hạ giọng khi nói nữa.
An Tử Nhiên không chút do dự.
Cả hai trực tiếp xuống lầu dưới, chỉ là thử một chút, không cần chơi quá lớn.
Quản sự nhìn thấy hai người đi xuống, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, còn tưởng là bị gã đoán trúng, hai kẻ này đúng là tới lấy kinh nghiệm về mở sòng bạc, ai ngờ hai người lại ngồi xuống một chiếu bạc, tư thế là chuẩn bị tham dự.
Quản sự cố ý đi qua liếc mắt một cái, phát hiện hai kẻ này mỗi lần đặt cược số lượng không lớn không nhỏ, mười đến một trăm lượng, chính là chơi mười thắng chín, tỉ lệ thắng cao đến dọa người, không quá một hồi hai người thắng được vài trăm lượng, quan sát lúc lâu, quản sự mới cảm thấy có lẽ hai người này đến sòng bạc thật sự chỉ để tiêu khiển, bất quá cũng không thể để họ thắng mãi như vậy.
Đang lúc quản sự do dự xem có nên cho người tới đổi nhà cái hay không, hai người đột nhiên dừng tay, đem ngân lượng đổi thành ngân phiếu rồi rời đi.
“Không ngờ ngươi thế nhưng biết đánh cuộc.”
Đi khỏi sòng bạc, ánh mắt An tử Nhiên nhìn về Phó Vô Thiên có chút ngoài ý muốn, hắn vẫn cho rằng Phó Vô Thiên hằng năm ở trong quân doanh đáng lẽ ra rất ít có cơ hội tiếp xúc với đổ cuộc mới đúng, vừa rồi có mấy trận là do y thắng về.
Phó Vô Thiên nhận ra tâm tư của hắn:”Trong quân doanh có chơi qua.”
An Tử Nhiên kinh ngạc:”Trong quân doanh còn có thể đánh bạc sao?” Hắn còn tưởng trong quân sẽ tuyệt đối cấm bài bạc, nếu không tâm tư quân lính dễ bị ảnh hưởng, kết quả Phó Vô Thiên ngược lại cầm đầu bài bạc.
“Không thể!”
An Tử Nhiên lập tức hiểu ý.
Phó Vô Thiên cũng không tiếp tục đề tài này, y nhìn sòng bạc Phong Hoa sinh ý lạnh lùng cách đó không xa:”Vương phi với nơi đó có ý kiến gì không?”
An Tử Nhiên suy tư noi:”Có thể thử xem xét một lần.”
Phó Vô Thiên hỏi:”Như vậy còn muốn tiếp tục đi dạo sao?” Khi trước thấy hắn đối với sòng bạc có hứng thú, y đã đoán được phần nào, chỉ không ngờ Vương phi sẽ xuống tay từ mặt này, bất quá cũng chỉ có kinh doanh sòng bạc mới có thể bỏ ít vốn mà thu lợi nhiều.
Tuy y vừa trở về không lâu, rất nhiều tình huống còn chưa nắm hết trong tay, nhưng vẫn rõ một điều, đa số tiền tài của Đại Á đều chảy về những sòng bạc này.
“Không, trở về đi.”
Hai người trở lại Vương phủ, Phó Vô Thiên để Cát Khiêm An đi điều tra chuyện về sòng bạc Phong Hoa.
Ngày hôm sau, mọi sự tình có liên quan tới sòng bạc Phong Hoa đều được trình tới trước mặt họ.
Sòng bạc phong hoa cũng đã có tới mười năm lịch sử, nhưng chân chính thành lập là mười lăm năm trước, khi đó chủ nhân sòng bạc có hai người, một là Trương lão bản, một là huynh đệ kết nghĩa của lão, nghe đồn là người cùng thôn, lớn lên cùng nhau, dù không phải là huynh đệ ruột thịt nhưng còn thân hơn huynh đệ.
Cả hai dốc sức cùng gây dựng nên sòng bac Phong Hoa.
Bất quá đổ nhiều tâm sức vào sòng bạc nhất lại là huynh đệ của Trương lão bản, không có hắn, sòng bạc đã không thể phát triển đến vậy, nhưng mỗi ngành nghề đều có cạnh tranh, đặc biệt kinh doanh sòng bạc còn khốc liệt hơn.
Sòng bạc Phong Hoa phát triển khiến nhiều kẻ đỏ mắt.
Những kẻ này châm ngòi quan hệ hai huynh đệ Trương lão bản, Trương lão bản quả nhiên bị lừa, tuy không phải lão tự tay hại chết huynh đệ mình, nhưng cũng là gián tiếp gây ra.
Sòng bạc Bảo Hoa vẫn luôn muốn thâu tóm những sòng bạc khác, độc chiếm khối sản nghiệp này, sòng bạc Phong Hoa không có bối cảnh hiển nhiên trở thành mục tiêu, từ năm trước vẫn luôn bị nhằm vào, khách nhân dần giảm bớt, đến hiện tại lượng khách có thể đếm trên đầu ngón tay, ngay cả người Trương lão bản thuê làm công cũng bị sòng bạc Bảo Hoa cướp mất.
Hiện giờ, tất cả đều ngồi chờ sòng bạc Phong Hoa bị sòng bạc Bảo Hoa thu vào túi.
Nhìn xong phần tư liệu này, An Tử Nhiên vừa lòng nhếch khóe miệng.
Đang lúc hắn ngẩng đầu lên, chuẩn bị cùng Phó Vô Thiên trao đổi suy tình của mình, một bóng đen đột nhiên chụp xuống, không đợi hắn kịp phản ứng, khóe miệng đã bị hôn một chút, không chỉ vậy, đối phương còn được nước lấn tới vươn đầu lưỡi chạm hắn.
An Tử Nhiên sầm mặt đẩy y ra.
Phó Vô Thiên nhìn khóe miệng hắn còn óng ánh vệt nước, vươn tay muốn sờ gò má An tử Nhiên, cổ tay lại bị bắt được.
“Ngươi không cần được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.”
An Tử Nhiên dùng lưỡi liếm liếm môi, không phải nước miếng của bản thân vẫn là có chút cảm giác quái dị, hắn theo bản năng liếm đi.
Phó Vô Thiên ánh mắt ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm cử động của hắn:”Vương phi, ngươi là đang câu dẫn bổn Vương.”
An Tử Nhiên ngây ra, lập tức dùng tay áo bình tĩnh lau nước miếng trên môi, bình tĩnh nhìn y:”Hiện tại không có.”
“Vương phi, ngươi thực vô lại.”
“Vẫn cần phải hướng ngươi học tập thêm.”
Thời điểm ngươi phát hiện kẻ vô lại thực không biết xấu hổ, ngươi càng phải so với hắn càng không biết xấu hổ hơn!
Đây là kĩ năng mà An Tử Nhiên mới luyện ra, hiệu quả tuy không thực rõ rệt, nhưng tóm lại vẫn khiến hắn hài lòng.
Phó Vô Thiên lần thứ hai quyết đoán lảng sang chuyện khác:”Nhìn xong tư liệu, thấy thế nào?”
An Tử Nhiên phối hợp nói:”Rất tốt.”
Hoàn toàn có thể suy xét đến việc mua hạ sòng bạc Phong Hoa, đến lúc đó ngay cả tuyên truyền cũng không cần, nhiều người chú ý đến sòng bạc như vậy coi như là quảng cáo miễn phí, hơn nữa hắn cũng không cần hao tâm tổn trí đi tìm một địa phương mới mở sòng bạc, chỉ cần đem sòng bạc Phong Hoa sửa đổi đôi chút là ổn.
Còn về phần Trương lão bản có nguyện ý bán hay không.
Vấn đề này không nằm trong phạm vi cần suy xét của hắn, sòng bạc Phong Hoa chắc chắn không giữ được, Trương lão bản rõ hơn ai hết, điều khác biệt chỉ là bán cho ai mà thôi.
Quyết định xong mọi chuyện, An Tử Nhiên bắt đầu thực hiện.