Đại Địa Chủ

Chương 81: Sòng bạc




Quân Tử thành là thành trì lớn và phồn hoa nhất Đại Á, ngã tư lúc nào cũng nhộn nhịp tấp nập, người qua lại đông đúc, ven đường thanh âm rao bán của tiểu thương không ngừng vang lên, nam nữ thanh niên tinh thần phấn chấn, tiếng cười nói rôm rả.

So sánh với Xuong Châu, nơi đây quả thực chính là thiên đường.

Mấy ngày gần đây, nhờ vào việc triều đình tuyển tú mà Quân Tử thành trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều, chỉ cần đi trên đường thì có thể dễ dàng nhìn thấy các thiếu nữ xinh đẹp, các nàng phần lớn là tới tham gia tuyển chọn tú nữ.

Đợt tuyển chọn thứ hai sau mười ngày mới diễn ra, nhóm mỹ nhân vẫn còn ba ngày để chuẩn bị, vì vậy những người tới Quân Tử thành trước đều chờ tại Mỹ nhân lâu.

Mỹ nhân lâu còn gọi là tú nữ lâu.

Danh như thực, đây là nơi để các tú nữ từ nơi khác đến trụ lại.

Nhóm tú nữ đều là mỗi người một vẻ, tú nữ lâu về sau liền đổi thành mỹ nhân lâu, hằng năm tới thời điểm tuyển tú, mỹ nhân lâu luôn là địa phương náo nhiệt nhất.

Nghe nói từ nơi đây đã từng cho ra một vị quý phi.(xem thêm: http://vi.wikipedia.org/wiki/Phi_t%E1%BA%A7n)

Đó chính là mẫu phi của Nhị Hoàng Tử – Thi Quý phi, dung mạo độc nhất vô nhị, những mỹ nhân khác dưới quang mang của Thi Quý phi đều trở nên lu mờ, tuyển tú năm đó Sùng Minh Đế chỉ liếc mắt một cái liền nhìn trúng, về sau liền một đời vinh sủng, có thể nói phong quang vô hạn.

Mặc kệ Sùng Minh Đế hiện tại có hay không sủng ái vị Quý phi này, nhưng người có thể lấy thân phận bình dân nhảy lên hàng ngũ phi tần tôn quý, Thi Quý phi chính là tượng đài bất diệt mà các tú nữ không có bối cảnh liều chết hướng tới.

Chính vì lời đồn này. Nghe nói hằng năm tú nữ vào trụ trong mỹ nhân lâu vẫn luôn tranh đoạt gian phòng mà vị Thi Quý nhân kia từng trụ, đến hiện tại đã qua hơn hai mươi năm, gian phòng kia vẫn luôn là mục tiêu tranh đoạt của các tú nữ.

Năm kia, một nữ nhi gia đình giàu có lấy giá năm nghìn lượng tranh được, đó chính là mức giá cao nhất từ trước đến nay, năm nay không chừng có thể đột phá.

Tất cả là vì nghe nói vị mỹ nhân kia chỉ mất gần hai năm liền từ một trắc bát phẩm tú nữ thăng tới trắc tam phẩm quý tần, mặc kệ là thật hay giả, năm nay ở mỹ nhân lâu chắc chắn sẽ vì tranh đoạt gian phòng kia mà nhấc lên một hồi phong ba.

Hôm nay chính là ngày cuối cùng trước khi bước vào đợt tuyển chọn thứ hai.

Trừ bỏ những tú nữ ở quá xa, hoặc là trên đường phát sinh sự cố ngoài ý muốn mà không tới kịp, những người khác đều tập trung đầy đủ tại mỹ nhân lâu.

Lúc này, một đám đông tập trung trước mỹ nhân lâu, có nam có nữ, như hổ hình mồi.

“Không biết năm nay là vị mỹ nhân nào chiến thắng, có trò hay xem rồi!” Một nam tử từ bên ngoài nhìn vào đám đông lúc nhúc những đầu là đầu, trên mặt tràn đầy chờ mong.

Đồng bạn của gã lúc này mới lên tiếng:”Tám phần lại là đám nữ nhi gia đình giàu có, chỉ cần có thể trở nên nổi bật, có một khởi đầu tốt, nhất định không cần chần chờ mà ném ngân lượng vào.”

Nam tử nọ đột nhiên quay đầu:”Kia cũng không chắc a.”

Đồng bạn kia kinh ngạc:”Không chắc cái gì? Nhanh nói nghe coi.”

Nam tử trả lời:”Hai ngày tước ta ngẫu nhiên nghe được một chuyện khá thú vị, mỹ nhân lâu năm nay không áp dụng phương thức đấu giá ngân lượng để chọn tú nữ trụ lại trong căn phòng kia nữa.”

“Vậy thì dùng phương pháp nào?” Đồng bạn há hốc miệng.

Nam tử giảng giải:”Cạnh tranh bằng ngân lượng đã không còn mới lạ, lâu chủ mỹ nhân lâu năm nay quyết định thông qua thi thố tài nghệ tìm người chiến thắng, người thắng hiển nhiên sẽ được vào trụ trong căn phòng kia.”

Đồng bạn cười ha hả:”Quả thực so với dùng ngân lượng thú vị hơn rất nhiều, bất quá người báo danh chắc chắn không ít, một ngày làm sao có thể đủ?”

“Ngươi chính là không biết một chuyện.” Nam tử đột nhiên dựng ngón trỏ quơ quơ:”Lâu chủ mỹ nhân lâu chính là một tên gian thương, hắn sao có thể buông tha cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, hiển nhiên không phải tất cả các tú nữ đều có thể tham gia, muốn tham gia thì phải nộp năm mươi lượng phí báo danh.”

Đồng bạn tê một tiếng:”Này cũng quá đắt đi!”

Nam tử hắc hắc cười rộ.

Nếu không như vậy sao có thể gọi là gian thương chứ!

Lúc này, có hai nam tử tướng mạo xuất chúng đứng cách đó không xa, đích thị là An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên, buổi sáng đáp ứng cùng Vương phi nhà mình cùng xuất môn, Phó Vô Thiên cũng không mang theo thủ hạ, vị trí mỹ nhân lâu rất đắc địa, hai người đi ra từ Vương phủ, không mất nhiều thời gian liền tới được đây, đúng lúc nghe được đoạn đối thoại của nam tử nọ cùng đồng bạn.

An Tử Nhiên nghe nói việc tuyển tú diễn ra thực long trọng, khi ấp cũng không quá để tâm, hôm nay lại ngoài ý muốn kiến thức đến, so với thi hoa hậu đời sau quả thực một chín một mười.

“Sĩ công nông thương, coi thương nhân là đê tiện nhất, kiếm lợi quá nhiều, chỉ sợ sẽ khiến người chú ý.” (sĩ công nông thương – sĩ là chỉ lớp người có học, trí thức như quan văn, tú tài, học trò, …; công là chỉ những người sản xuất thủ công nghiệp ở thời này như làm mộc, quần áo, trang sức, …; nông là nông dân, thương là thương nhân)

Không nữ tử hậu cung nào có thể rộng lượng đến mức nhượng một nữ nhân uy hiếp đến địa vị tiến của các nàng tiến cung, Thi Quý phi chính là một bài học đắt giá, nhưng chính là một khi có thể an ổn ngồi trên vị trí Quý phi thủ đoạn của nàng càng không thể coi thường, những kẻ có tâm muốn bắt chước, cũng phải xem vị Quý phi này có đồng ý hay không đã.

Nghe đến đây Phó Vô Thiên ghé người nhìn gương mặt tuấn tú của An Tử Nhiên nghiêng nghiêng:”Bổn Vương tin tưởng, lấy bản lĩnh của Vương phi, một ngày nào đó chữ thương nhất định sẽ được đặt phía trước.”

An Tử Nhiên kinh ngạc quay đầu, ánh mắt hơi hơi chuyển, bên trong là tự tin bức nhân.

“Điều đó là tất nhiên!”

Xem thường thương nhân ư?

Không quan hệ, về sau chính những kẻ đó sẽ phải nếm mùi đau khổ!

Hai người trò chuyện xong liền chuẩn bị chạy lấy người, với mỹ nhân lâu tranh tài đại hội gì đó cả hai đều không có hứng thú, nhưng chính vào thời điểm họ định xoay người, một nam một nữ âm thầm đối thoại trong góc lại khiến họ chú ý.

Đó chính là một cô nương tư dung mỹ mạo, nếu chấm điểm, nàng có thể lấy tới tám mươi phân, mặc dù trong hàng ngũ tú nữ đông đảo không thể coi là đẹp nhất, nhưng đặt ở địa phương khác đích thực là một đại mỹ nhân.

Lúc này, cô nương kia đang ra sức lôi kéo một nam nhân, giữa chân mày lộ ra ngoan ý (ngoan độc), hung tợn hướng nam nhân:”Ca, ngân lượng đâu, ngươi rốt cuộc có lấy ra cho ta hay không?”

Nam nhân biểu tình chột dạ, hiển nhiên là không chịu.

Nữ tử dùng sức kéo gã hai cái:”Nói thật cho ta, nếu không chờ đến khi ta đổi vận, ngươi đừng hòng xơ múi được gì.”

“Dừng dừng dừng!” Nam nhân nhất thời sốt ruột.

“Vậy ngươi mau đua ta năm mươi lượng.” Nữ nhân hướng nam nhân, xòe ra bàn tay trắng nõn, biểu tình đặc biệt thiếu kiên nhẫn, giờ khắc này nhìn vào lại có vẻ đặc biệt dữ tợn.

Nam nhân ấp a ấp úng:”Không… không có…”

Nữ tử trừng mắt:”Như thế nào sẽ không có? Ngươi hôm qua không phải còn nói sẽ đưa ta năm mươi lượng bạc, để ta tham dự tranh tài ở mỹ nhân lâu sao, hiện tại trận đấu sắp bắt đầu rồi, ngươi lại hướng ta nói không có?”

“Muội muội, thực xin lỗi ngươi, ngân lượng kia bị ta thua sạch rồi.” Nam nhân hối hận nói.

Gã vốn là muốn tới sòng bạc thử vận may, thử xem liệu có thể biến năm lượng thành năm mươi lượng hay không, chính là không ngờ đến vận khí của gã đặc biệt xấu, chơi bao nhiêu thua bấy nhiêu, bạc tất cả đều thua sạch, hiện tại trên người chỉ còn vài trăm cái tiền đồng, nhưng đó chính là phí đi đường cùng ăn ở của họ mấy ngày nay, thua sạch thì chỉ có nước đứng đường.

Nữ tử không dám tin nhìn gã.

“Toàn… toàn bộ thua sạch?”

Nam nhân không dám nhìn muội muội.

Nữ tử hút một hơi lãnh khí:”Ngươi … cái đồ phế vật, trong vòng hai ngày tới đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, còn có, đem tất cả tiền còn lại đưa cho ta.”

Nam nhân do dự một chút cuối cùng vẫn là đem hà bao giao cho muội muội.

Nử tử đoạt lấy hà bao, nhanh chóng chen lẫn vào đám người, không tái để ý đến gã nữa.

Nam nhân đứng om nhìn về phía mỹ nhân lâu một hồi, đột nhiên móc ra từ trong lồng ngực một hà bao khác, đáng khinh cười rộ lên:”May mắn ta cơ trí, nếu không ngay cả chút tiền đồng này cũng bị lấy mất, vẫn là đi thử thêm một phen, không chừng có thể gỡ lại.”

Dứt lời liền đem hà bao thu hồi, chạy theo hướng ngược lại mỹ nhân lâu.

Loại tình huống này thường xuyên xảy ra, với nhiều người cũng không phải mới mẻ gì.

An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên cũng ly khai mỹ nhân lâu, hai người đi theo hướng giống nam nhân kia, đó chính là tiêu kim quật (chốn tiêu tiền – mộ tiêu tiền nàng giúp ta tìm cái nào sát nghĩa chút, để nguyên văn hay giải thích thì hơn) lớn nhất Quân Tử thành, đa phần là những nơi tràn ngập yên hoa thanh sắc cùng sòng bạc vung tiền như rác, là chốn phi thường nổi danh ở Quân Tử thành.

Cái gọi là tiêu kim quật cũng không quá giống trong tưởng tượng của An Tử Nhiên.

Trong ấn tượng của hắn, đó phải là một nơi vô cùng hỗn loạn, hạng người gì cũng có, thường xuyên xảy ra xô xát.

Nhưng thời điểm Phó Vô Thiên đưa hắn vào khu phố kia, tình hình trên đường phố ngoài ý muốn sạch sẽ, hơn nữa còn rất náo nhiệt.

Người đi lại tới lui, tiệm ăn, lầu các, sòng bạc, cửa hàng đều có vẻ đứng đắn.

An Tử Nhiên nghi hoặc nhìn Phó Vô Thiên:”Đại Á không phải là cấm đánh cuộc sao?”

Hắn vẫn luôn cho rằng Đại Á là một quốc gia nghiêm cấm đổ cuộc, tại An Viễn Huyền hắn chưa từng thấy qua sòng bạc, bao quát các huyền khác cũng không có tung tích sòng bạc, nên vẫn luôn cho là vậy.

Phó Vô Thiên đối với câu hỏi của hắn cũng không cảm thấy kì lạ:”Vương phi có vài chuyện vẫn không rõ, Đại Á quả thực không cho phép đánh cuộc, nhưng đối với đánh bạc lại trông coi vô cùng gắt gao, đó chính là ý chỉ của Tiên Hoàng.”

“Là sao?”

“Nếu muốn mở sòng bạc thì nhất quyết phải được Hoàng thất cấp phép, như thế mới có thể danh chính ngôn thuận mở sòng bạc, còn nếu không, một khi phát hiện ra sẽ tịch thu tài sản xử chém toàn gia kẻ vi phạm, bất quá lợi ích từ sòng bạc đem lại quá lớn, rất nhiều nới dù không được phép vẫn mạo hiểm mở sòng.”

An Tử Nhiên lập tức hiểu rõ, kỳ thật chính là một dạng của giấy phép buôn bán:”Kỹ quán cùng quan quán cũng giống như sòng bạc?” (kỹ quán – kỹ viện, quan quán – tiểu quan quán)

Phó Vô Thiên nói:”Không, hai nơi này tuy tính chất không khác nhau, nhưng người cấp phép lại không giống, chỉ cần quan viên địa phương phê chuẩn là được.”

Không thể tưởng tượng được, tại phương diện này Đại Á lại quản lý nghiêm khắc đến vậy.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất tri bất giác đã tới bên ngoài một sòng bạc, mặt tiền khá sạch sẽ, ẩn ẩn từng đợt ầm ĩ từ trong truyền ra.

Đúng lúc An Tử Nhiên đang phân vân xem có nên vào hay không, đột nhiên có một người bị hai hộ vệ của sòng bạc ném ra, vừa vặn ngã trước mặt hắn.

Một trong hai hộ vệ hướng người nọ nhổ một bãi:”Không có ngân lượng còn dám ở trong sòng bạc làm loạn, cũng không nhìn xem đây là nơi nào? Lần sau cẩn thận cái mạng chó của ngươi.”

Dứt lời, quay người trở lại sòng bạc, không thèm để ý đến người nọ.

An tử Nhiên cúi đầu nhìn người bị ném ra, lông mày không khỏi nhíu lại, kẻ này đúng là cái ca ca trong hai huynh muội mà hắn mới nhìn thấy bên ngoài mỹ nhân lâu.

Nam nhân chật vật đứng lên, dùng vạt áo lâu khóe miệng bị nứt ra, thầm chửi một tiếng xúi quẩy, hơi có điểm sợ hãi, thầm chuẩn bị chạy lấy người, đột nhiên phát hiện An tử Nhiên đang nhìn mình, há mồm quát:”Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy qua … A!”

Còn chưa nói hết câu liền hét lên thảm thiết, vội vàng dùng tay bịt miệng, lần thứ hai bị đá, máu loãng từ kẽ tay gã không ngừng chảy ra, tiếng răng rắc cực nhỏ vang lên, có vẻ như xương cốt đã bị vỡ.

Hung khí tập kích nam nhân lăn cộc cộc về phía bậc thềm của sòng bạc, mãi đến khi đụng vào tảng đã trên đường mới dừng lại, nhìn rõ thì là một lượng bạc.

An Tử Nhiên kinh ngạc, quay đầu nhìn Phó Vô Thiên, không thể ngờ được y lại có một chiêu này!

Phó Vô Thiên nắm chặt tay hắn:”Đi vào nhìn thử xem.”

Hai người đều không buồn để ý đến nam nhân nọ, cũng chẳng tốn công nhặt lại một lượng bạc đã dính nước miếng của gã, nghĩ thôi cũng thấy ghê tởm, hai người cũng không hiếm là một lượng bạc, chờ đến khi cả hai đi vào sòng bạc, bạc lập tức bị một tiểu khất cái nhanh tay lấy mất.

Nam nhân té trên mặt đất cũng nhận ra bạc của mình bị lấy mất, tuy không rõ là chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn tiểu khất cái cầm bạc bỏ chạy, gã cũng không thèm để ý đến thương thế đuổi theo.

“Tên ăn mày khốn khiếp, mau trả bạc cho ta!”

Tiểu khất cái chạy trối chết, nam nhân vừa bị gãy xương, căn bản không thể đuổi kịp, nhất thời giận run, nhìn đến bộ dáng này của gã, tiểu khất cái liền dừng lại, hướng gã thè lưỡi.

Nam nhân nổi trận lôi đình, nhất thời quên đau đuổi theo.

Nhưng gã có nhanh hơn nữa cũng không đuổi kịp tiểu khất cái, không lâu sau liền mất dấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.