Từ sau khi An Tử Nhiên nói ra câu kia dọa Tô quản gia nhảy dựng, mỗi lần nhìn hắn ông sẽ lộ ra vẻ mặt lo lắng, thầm nghĩ Đại thiếu gia bị tiểu thư bức điên rồi, ngay cả loại chuyện này cũng nói ra được.
An Tử Nhiên biết trong lòng ông nghĩ gì, nhưng hắn cũng không nói lời nào.
Hắn đến thời không này đã được bốn tháng rồi, Đại Á trừ bỏ không coi trọng thương nhân thì dân phong cũng khá phóng khoáng, long dương đoạn tụ tại đây là bình thường, như ở Quân Tử thành có vài cái nam quán nổi danh, rất nhiều nam nhân muốn thay đổi khẩu vị đều tới đó, thậm chí còn rất quang minh chính đại.
Nhưng cho dù cởi mở đến đâu, người thú nam thê cũng rất ít.
Nam nhân chung quy không thể như nữ nhân có thể thay phu gia (nhà chồng) nối dõi tông đường, liền tính thú, thì chỉ có thể làm nam thiếp.
An Tử Nhiên cũng chỉ nghĩ vu vơ vậy thôi, ngay cả khi Phó Vô Thiên đồng ý thú một nam nhân, hắn cũng không tìm thấy người để gả, tiểu bao tử mới bốn tháng tuổi, cũng không thể để Phó Vô Thiên chờ đi? Hình ảnh kia mới chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy buồn cười.
Nguyên bản còn có một biện pháp khác, nhưng thật sự hắn không muốn dùng đến, chính là nhượng nữ nhi của An Thường Đức thay thế.
An Thường Đức cùng Ngô Chi có một nữ nhi tên An Tuyết Yến, năm nay đã mười bảy tuổi, theo Tô quản gia nói thì bộ dạng cũng không tệ lắm, nhưng tính cách thì không dám khen ngợi, kế thừa hoàn toàn thói hư vinh tham giàu cùng chanh chua của mẫu thân, đối phu gia tương lai phi thường xoi mói, bị phu thê An Thường Đức sủng đến điêu ngoa tùy hứng, cũng vì vậy mà đã mười bảy tuổi mà nàng ta vẫn không thể gả ra ngoài.
Cho nên thời điểm Tô quản gia nhắc đến chuyện này, An Tử Nhiên mới có thể không chút do dự cự tuyệt, đám hỏi của hai nhà mục đích là vì An gia, mà An Tuyết Yến thì chỉ biết mang lại phiền toái cho An gia.
Tô quản gia gõ cửa đi vào, đặt một chén đồ uống nóng hầm hập xuống trước mặt hắn, quan tâm nói:”Đại thiếu gia, mấy ngày nay ngài luôn vì hôn sự của tiểu thư mà bôn ba, khẳng định đã mệt muốn chết rồi, lão nô sai người nấu cho ngài chén trà nhân sâm, nên uống ngay nhân lúc còn nóng.”
An Tử Nhiên day day huyệt thái dương, quả thật là mệt muốn chết rồi.
Nếu không vì An gia, hắn cũng sẽ không phải chạy đến Quân Tử thành, mỗi lần cùng Phó Vô Thiên giao tiếp hại hắn tổn thất không biết bao nhiêu tế bào não, nếu vậy hắn tình nguyện mỗi ngày ngồi trong thư phòng xem sổ sách.
Tô quản gia thấy hắn một hơi lại một hơi uống tham trà, mấy lần muốn nói lại thôi.
An Tử Nhiên nhận ra tầm mắt của ông, khẽ thở dài:”Quản gia, có chuyện gì thì cứ nói đi.”
“Nếu thiếu gia đã đồng ý, lão nô xin nói.” Tô quản gia giống như không thể chờ đợi thêm nữa, cẩn thận nhìn hắn rồi nói:”Ngài sẽ không thật sự thay tiểu thư gả cho Phó Vương gia đi?”
An Tử Nhiên bị sặc rồi.
Tô quản gia vội vàng xuất ra khăn tay đưa cho hắn.
An Tử Nhiên ho khù khụ một lát mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tô quản gia vẻ mặt lo lắng, cuối cùng cũng hiểu tại sao Tô quản gia gần đây luôn dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, nguyên lai hai người là không cùng nghĩ đến cùng một vấn đề, liền tính thích nam nhân, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc gả cho một nam nhân cả, đem cả An gia chôn theo không phải tính cách của hắn.
“Quản gia, yên tâm, ta sẽ không làm vậy.” An Tử Nhiên kiên định nhìn ông.
Tô quản gia trông hắn không giống đang nói dối, hơi có chút yên tâm, bất quá lại nghĩ đến khó khăn trước mắt, trái tim một lần nữa không yên ổn:”Đại thiếu gia, việc của tiểu thư, ngài định làm thế nào?”
Trong mắt An Tử Nhiên lóe lên một tia lãnh liệt khó phát giác:”Nếu nàng có thể chỉ vì hạnh phúc bản thân mà không thèm quan tâm đến ca ca và đệ đệ có thể bị liên lụy vì hành vi của nàng mà mất mạng, muội muội này không có cũng được, ta coi như chưa từng có muội muội như nàng, An gia từ nay về sau sẽ không có Tam tiểu thư.”
Tô quản gia nghe lời nói quyết tuyệt (quyết đoán + tuyệt tình) như thế, vạn lời muốn nói chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài, đến tận bây giờ, ông chưa từng nghĩ sự tình sẽ đi xa như vậy, dù Đại thiếu gia nói lời tuyệt tình, nhưng mà hành động của tiểu thư cũng khiến người tâm lạnh, ông không thể nói gì hơn.
“Ngày mai đi theo ta tới Phó Vương phủ một chuyến.”
Trầm mặc lúc lâu, An Tử Nhiên đột nhiên mở miệng.
Tô quản gia sửng sốt:”Đại thiếu gia, ngài là muốn…”
An Tử Nhiên nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy chủ động nói ra có lẽ sẽ có đường sống, việc An Vu Chi đào hôn có thể che dấu nhất thời nhưng không dấu được cả đời, qua mấy lần tiếp xúc với Phó Vô Thiên, hắn hiểu rõ con người này thâm sâu khó lường, nói không chừng y đã biết rõ mọi chuyện, so với bị động thì chủ động vẫn hơn.
An Tử Nhiên nói được làm được, ngày hôm sau liền tiến hành.
Tô quản gia nghĩ muốn khuyên hắn chờ thêm một chút, không chừng ngày mai có thể nghĩ ra biện pháp, nhưng ông lần đầu tiên phát hiện, Đại thiếu gia cũng có những lúc bướng bỉnh vô cùng, bình thường là không có nhìn ra.
Đến khi họ đứng trước đại môn Vương Phủ, ông chỉ biết Đại thiếu gia đã quyết tâm rồi.