Hướng Bác Minh, tên giả của An Tử Nhiên.
Cái tên này kỳ thật là tên hắn kiếp trước. Kiếp trước đã tan thành mây khói, hắn liền thuận thế quên đi, không ngờ sẽ có ngày lại dùng đến nó.
Cáo biệt ngốc tử, An Tử Nhiên hòa vào dòng người náo nhiệt.
Nơi tốt nhất để hỏi thăm tin tức là kỹ quán cùng tửu lầu, thường thức bất biến mấy ngàn năm. Hắn không có hứng thú với kỹ quán, xoay vài vòng liền đi vào một đại tửu lầu.
Tửu lầu tên Như Ý, trang hoàng kém hơn An gia tửu lầu, nhưng ở Vân Trạch tựa hồ là đại tửu lâu nhất đẳng. Khách nhân có không ít người mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, còn có một ít văn nhân nhã khách phong độ nhẹ nhàng cầm cây quạt trong tay. Thấy vậy, hắn không cấm nhớ lại người nào đó mà hắn một chút cũng không muốn nhớ tới. (Himeko: có ai đoán được ‘người nào đó’ này là ai ko)
“Khách quan muốn dùng bữa hay nghỉ chân?” Một tiểu nhị tinh mắt thấy An Tử Nhiên đi vào liền thò qua, tuy người này ăn mặc thực bình thường nhưng khí chất không lừa được người.
Tiểu nhị đã làm ở tửu lầu bảy, tám năm, ánh mắt vẫn phải có. Lại nói, tửu lầu của họ mỗi ngày khách nhân ra vào nhiều như vậy, đại bộ phận đều phi phú tức quý. Đối phương nếu cố tình cải trang, chọc giận đối phương, hắn không gánh vác nổi, loại chuyện này trước kia không phải không có.
“Dùng bữa trước, tìm một nhã tĩnh.” An Tử Nhiên quét mắt qua nội thất một vòng. Đại đường có rất nhiều người, có hán tử, cũng có văn nhân thư sinh rung đùi đắc ý nghiền ngẫm từng chữ.
Tiểu nhị hiểu ý hắn, lập tức dẫn hắn lên nhã tọa ở lầu hai. Nhã tọa không phải ghế lô, nhưng an tĩnh hơn lầu một, mỗi bàn cách nhau một tấm bình phong, hoàn toàn có thể an tĩnh hưởng thụ đồ ăn.
Một lát sau, tiểu nhị bưng lên một bình trà cùng mấy đĩa điểm tâm nhỏ lên.
“Khách quan, đây là đồ ăn của ngài, thỉnh chậm rãi dùng.”
“Chờ một chút.” An Tử Nhiên gọi lại tiểu nhị xoay người chuẩn bị đi xuống, từ trong vạt áo lấy ra một lượng bạc, là bạc vụn hắn đổi từ ngân phiếu, “Tại hạ có mấy vấn đề muốn hỏi thăm tiểu nhị ca, không biết có tiện không.”
Tiểu nhị hai mắt tỏa sáng nhìn thỏi bạc trắng, không nói hai lời gật gật đầu, “Tiện, rất tiện, đương nhiên tiện, khách quan có vấn đề gì cứ việc hỏi, tiểu nhân nếu biết nhất định sẽ nói hết, không nửa lời gian dối.”
“Có cách nào đi Liêm Danh Khê không? Ta không quen biết nơi này, cho nên muốn biết có ai có thể dẫn đường.” Liêm Danh Khê là điểm mậu dịch quan trọng của Cao Trạch. Hắn nghe nói nơi đó mỗi ngày có thương nhân đến từ bốn phương tám hướng, lại tỏa ra bốn phương tám hướng mà đi, nhưng hắn không biết Liêm Danh Khê ở nơi nào.
“Công tử muốn đi Liêm Danh Khê cũng không khó, Vân Trạch mỗi tháng có rất nhiều thương đội đi Liêm Danh Khê làm buôn bán, công tử chỉ cần đi đến chợ phía tây hỏi một chút sẽ biết, có thương đội chỉ cần có thể giao đủ tiền, họ sẽ đồng ý cho công tử đi cùng.”
“Đa tạ tiểu nhị ca, ta không còn vấn đề khác.”
Tiểu nhị vui tươi hớn hở đi xuống, trả lời một câu kiếm lời một nén bạc, hắn một chút cũng không ngại có thêm mấy người.
An Tử Nhiên quyết định dựa theo lời tiểu nhị đi đến chợ phía tây, nếu hôm nay không thể rời đi thì lại nhìn tình huống rồi tính tiếp.
Điền no bụng, An Tử Nhiên tính tiền liền trực tiếp chạy tới chợ phía tây. Còn một canh giờ trước khi Mặt Trời xuống núi, chợ hẳn vẫn chưa tan.
Trên đường dòng người tất bật, An Tử Nhiên né qua trốn lại, vẫn bị va chạm vài lần. Thật vất vả thoát khỏi dòng người rậm rạp, phía sau đột nhiên vang lên tiếng đồng la.
Dòng người chen chúc dạt ra hai bên. An Tử Nhiên xoay người thấy một màn có thể thường xuyên nhìn thấy ở Quân Tử Thành. Rất nhiều đại nhân vật khi ra ngoài thường xuyên sẽ làm khá khoa trương, nhưng họ đều không khoa trương như một màn trước mắt.
Hơn một trăm thị vệ, khi cỗ kiệu còn chưa thấy bóng dáng, đã đi trước dọn đường. Một lát sau mới thấy cỗ kiệu.
Đó là một cỗ kiệu thập phần hoa lệ cao lớn, mười sáu tráng hán nâng. Nếu là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành thì có lẽ có chút đáng xem, đáng tiếc tựa hồ là lão nhân cao tuổi. Đại nhân vật bình thường không dám dùng tới mười sáu người nâng kiệu, cho nên lão nhân này rất có thể là hoàng thân quốc thích.
An Tử Nhiên lắc lắc đầu, định thu hồi ánh mắt, đối phương đột nhiên vén rèm lên, một khuôn mặt già che kín nếp nhăn xuất hiện. Lão nhân hẳn đã sáu, bảy mười tuổi, đầu tóc hoa râm, tết thành mấy cái bím, tươi cười hòa ái, thỉnh thoảng gật đầu với bá tánh, mơ hồ có thể nghe thấy ai đó gọi Hoa Vương gia.
An Tử Nhiên nhìn chằm chằm sườn mặt Hoa Vương gia, đối phương buông mành vẫn không chớp nhìn. Cỗ kiệu nhanh chóng đi qua, biến mất trước mặt An Tử Nhiên. Hắn từ ngõ nhỏ đi ra, nhìn bóng cỗ kiệu dần dần đi xa, lông mày nhăn lại.
Sao lại giống như…?
An Tử Nhiên đứng tại chỗ do dự một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu, tiếp tục đi về phía chợ phía tây.
Chợ phía tây kỳ thật là một bến tàu lớn, rất nhiều công nhân ở nơi đó khuân hóa dỡ hàng. Đường thủy đường bộ đều có người đi, gấp gáp thì chọn đường thủy, không gấp liền đi đường bộ. Mỗi ngày lưu lượng người qua lại trên mười vạn, cho nên tin tức cũng thập phần linh thông.
An Tử Nhiên tìm một đốc công hỏi thăm. Đưa năm lượng bạc, đốc công mới lộ vẻ mặt hiền lành.
“Công tử muốn hỏi cái gì cứ việc hỏi.” Đốc công vội vàng bỏ năm lượng bạc vào trong áo. An Tử Nhiên tuy ăn mặc bình thường nhưng ra tay hào phóng, hắn không dám chậm trễ.
“Ta muốn hỏi một chút, có nhiều thương đội đi Liêm Danh Khê không, có thể dẫn người sao?”
Đốc công cười cười, “Công tử hỏi đúng người, ta nơi này mỗi ngày có hơn mười thương đội đi Liêm Danh Khê, đường thủy đường bộ đều có, dẫn người cũng không phải không thể, công tử ra tay rộng rãi, họ khẳng định sẽ đồng ý.”
Nói đến cùng vẫn là vấn đề tiền nong. An Tử Nhiên không cấm may mắn mình không trả lại toàn bộ ngân phiếu cho ngốc tử.
Hắn lấy ngân phiếu của ngốc tử, hiện tại lại đến địa bàn của người ta, nếu họ phát hiện ngân phiếu trên người ngốc tử đều bị hắn cầm đi, họ khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha hắn, nhưng hắn cũng cần bạc, cũng không biết cần dùng nhiều ít cho nên vẫn cầm năm tấm.
“Còn có một vấn đề, ta vừa rồi ở trên đường thấy được……” An Tử Nhiên kể lại mình nhìn thấy Hoa Vương gia được hơn trăm tên thị vệ bảo hộ cho đốc công nghe. Hắn vẫn không bỏ qua được chuyện này.
“Công tử là nói Hoa Vương gia đi, cái này rất nhiều người đều biết. Hoa Vương gia là đồng bào huynh đệ với hoàng đế Cao Trạch chúng ta ……” Đốc công vừa nghe An Tử Nhiên hỏi đến Hoa Vương gia liền đã đoán được hắn không phải dân bản xứ, liền đơn giản nói qua một lần.
Xưng hô Hoa Vương gia này bắt nguồn từ khi Hoa Vương gia còn trẻ, bởi vì hắn thời trẻ thích mặc quần áo màu sắc rực rỡ, vài thập niên không thay đổi, cho nên cái tên này theo tới hiện tại.
Nói đến Hoa Vương gia, rất nhiều bá tánh kỳ thật đều rất thích. Hoa Vương gia rất ít khi ra vẻ cao cao tại thượng, khi trẻ cũng đặc biệt thân thiết với nhân dân, cho nên để lại thanh danh tốt. Đáng tiếc chính là, Hoa Vương gia cũng giống hoàng huynh của mình, cả đời không con cái, nhưng thật ra thu dưỡng mấy đứa con nuôi.
“Cao…… Hoàng thất thật sự không có người thừa kế sao?” An Tử Nhiên nghe đốc công nói rất hứng khởi, liền thuận miệng hỏi một câu.
Nếu Cao Trạch hoàng thất thật sự không có ai có thể thừa kế, như vậy không được bao lâu, Cao Trạch rất có thể sẽ lâm vào hỗn loạn, hắn biết, hoàng đế Cao Trạch đã già, đã không còn nhiều thời gian.
“Kỳ thật…… Cũng không thể tính không có.” Đốc công do dự thở dài một hơi.
“Nói như thế nào?” Nghe thấy đáp án này, An Tử Nhiên tức khắc có điểm hứng thú.
“5 năm trước, Hoàng Thượng của chúng ta phái người tìm về huyết mạch hoàng thất, nghe nói là tôn tử của một huynh đệ lưu lạc của Hoàng Thượng cùng Hoa Vương gia. Tất cả mọi người đều cho rằng ngôi vị hoàng đế rốt cuộc có người thừa kế, nhưng hài kịch chính là, công tử đoán thế nào?”
“Thế nào?”
Đốc công vỗ đùi, “Người nọ thế nhưng là ngốc tử, một ngốc tử sao có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế. Nhưng cha mẹ hắn chết sớm, chỉ để lại mình hắn, lúc này muốn tìm phụ thân hắn để sinh thêm một đứa cũng không có khả năng.”
Cái gọi là lưu lạc bên ngoài, kỳ thật chính là tư sinh tử. Tư sinh tử này không được nhận về, cho nên ở bên ngoài thành thân sinh con. Hoàng đế Cao Trạch hẳn là trăm phương nghìn kế mới hỏi thăm ra.
An Tử Nhiên đột nhiên cảm thấy duyên phận thật sự rất khó nói, nếu hắn không đoán sai, ngốc tử mà hắn gặp chính là ngốc tử đốc công nói đến.
“Tuy rằng là ngốc tử, nhưng tốt xấu cũng là huyết mạch hoàng thất, hoàng gia hiện tại vẫn trông cậy vào hắn có thể nối dõi tông đường.”
An Tử Nhiên cười nói: “Hiện tại nối dõi tông đường chỉ sợ cũng không còn kịp đi?”
“Cũng không phải thế……” Đốc công đột nhiên muốn nói, nhưng nghĩ nghĩ vẫn không nói gì thêm.
An Tử Nhiên không truy vấn, cáo biệt đốc công.