Đại Địa Chủ

Chương 29: Tố chất của hạ nhân




Thời điểm An Tử Nhiên tới Phó Vương phủ, Lý quản gia tự mình ra mời hai người vào.

Nhìn đến hắn, Lý quản gia cười đến gương mặt đều nhăn lại:”An công tử tới thật sớm, Vương gia đang ở trong sân luyện công, một lúc nữa mới có thể lại đây.”

An Tử Nhiên để ý tuy vẻ mặt đang cười nhưng trong mắt Lý quản gia không có lấy một tia cung kính, bất quá hắn cũng không bận tâm, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, thời điểm thu được thiệp mời hắn đã chuẩn bị trước tâm lý rồi.

********

Việc An Tử Nhiên đến Phó Vương phủ đã nhấc lên một hồi tiểu gợn sóng.

Mục đích chủ tớ hai người khi đến đây hai ngày trước đã bị truyền ra, trước kia, người biết hôn ước giữa Phó Vương phủ và An gia phi thường ít, chỉ có hai người lão Vương gia cùng Phó Vô Thiên.

Bất quá từ sau khi lão Vương gia phát bệnh, toàn phủ trên dưới cũng chỉ có Phó Vô Thiên một người biết, nhưng vì y luôn ở tại biên quan, với lại y vốn không đem hôn ước này để trong lòng, nên ngay cả thuộc hạ của y cũng không biết chuyện, vì vậy thời điểm khi tin tức truyền ra, có thể tưởng tượng trong lòng họ có bao nhiêu khiếp sợ.

An Tử Nhiên còn chưa tới đã có người bắt đầu hỏi thăm tin tức.

Khi nghe được đối phương là nữ nhi nhà địa chủ, cả đám đều không thể tin được.

Trong mắt mọi người, Vương gia thân phận cao quý, người có thể trở thành Vương phi của bọn họ, tối thiểu cũng phải là nữ nhi của đại quan, đâu có phần của nữ nhi nhà địa chủ, đại gia không ai xem trọng việc hôn nhân này, họ cảm thấy Vương gia nhất định là không nguyện ý lấy nữ nhân kia, nên khi nghe nói Vương gia chỉ cấp nữ nhân kia danh phận tiểu thiếp liền càng thêm xem nhẹ đối phương.

Lý quản gia chính là đại biểu chi nhất.

Lần trước là vì đối phương có ngọc bội của Vương phi nên hắn mới không dám xem nhẹ mà tùy tiện xông vào, thiếu chút nữa là bị Vương gia trách phạt, hiện tại biết người An gia không được Vương gia coi trọng, hắn là người đầu tiên biểu đạt bất mãn.

Lý quản gia thỉnh An Tử Nhiên chờ trong đại sảnh, hắn không lập tức sai người đi thông tri cho Vương gia, mà là nhượng hạ nhân rót cho An Tử Nhiên một chén trà lạnh.

An Tử Nhiên nâng chung trà lên, sau đó lại buông xuống.

Lý quản gia xem trong mắt, ngoài cười nhưng trong không cười nói:”An công tử như thế nào lại không uống trà, chắc không phải là trà của Vương phủ không hợp khẩu vị của ngài đi, kia thật sự là xin lỗi, An công tử chắc đã quen uống trà thứ phẩm, đáng tiếc Vương phủ đều là trà ngon thượng phẩm, lá trà thứ phẩm thật sự không có, ngài chắc có đem theo một ít đi!”

Tô quản gia nghe được tức đến nỗi thiếu điều nhảy ra, lại bị An Tử Nhiên ngăn cản đúng lúc.

An Tử Nhiên rốt cuộc xác định, vị Lý quản gia này là đang nhằm vào hắn, ngang nhiên như vậy châm chọc hắn, chẳng lẽ là do Phó Vô Thiên sai sử, muốn thị uy với hắn ư? Tuy rằng không thực xác định, nhưng hắn không phải là loại người có thể tùy tiện để một cái hạ nhân cưỡi lên đầu.

“Bản công tử quả thật chưa từng thấy qua người nào dùng trà lạnh mời khách, tố chất của hạ nhân Phó Vương phủ thực làm ta phải hoài nghi.”

Lý quản gia sắc mặt cứng lại rồi.

Đang chuẩn bị phản lại vài câu, một trận tiếng bước chân trầm ổn truyền đến. Thân ảnh cao lớn của Phó Vô Thiên xuất hiện tại môn khẩu.

Lý quản gia vừa xoay người nhìn thì ba hồn bảy vía thiếu chút nữa bị dọa bay, trái tim thiếu điều ngừng đập, trong lòng lo sợ liệu Vương gia có nghe thấy lời hắn nói vừa nãy không, nhất thời bất an.

Ánh mắt An Tử Nhiên dừng lại trên người Phó Vô Thiên, mang theo chút đăm chiêu khó phát giác, như thể muốn từ trên mặt nhìn ra xem liệu tất cả có phải do y sai sử hay không, bất quá giống như ấn tượng đầu tiên của hắn về Phó Vô Thiên, nam nhân này không dễ để người ta nhìn ra được điều gì từ hắn, biểu tình thâm trầm hoàn toàn không nhìn ra y có nghe được đối thoại của họ hay không.

Phó Vô Thiên sải bước đi tới, liếc nhìn thân thể cứng ngắc của Lý quản gia:”Ta không hy vọng một lần nữa nghe được khách nhân nghi ngờ tố chất của hạ nhân Vương phủ, đi xuống đổi hai chén trà nóng lên.”

Lý quản gia lập tức tè ra quần mà chạy khỏi đại sảnh.

An Tử Nhiên hoài nghi nhìn Phó Vô Thiên, thật sự không phải do y sai sử? Suy nghĩ chợt lóe lên ngay lập tức bị hắn phủ định, lấy thân phận và địa vị của Phó Vô Thiên, không tất yếu phải làm khó hắn.

“Nhìn đủ chưa?”

Âm thanh trầm ổn của Phó Vô Thiên gọi lại lực chú ý của hắn.

An Tử Nhiên thu hồi tầm mắt, tổng cảm thấy lời nói của y mang theo một tia chế nhạo, nhưng biểu tình chững chạc nghiêm trang lại không giống, chắc là do hắn nghe nhầm.

Qua một lát, Lý quản gia quản nhiên đưa lên hai chén trà nóng, chén trà lạnh kia đã bị dọn xuống.

An Tử Nhiên chủ động khơi mào đề tài nói:”Vương gia, về hôn ước của hai nhà, An gia không chấp nhận việc gả làm tiểu thiếp này, năm đó lão Vương gia cùng gia gia ta ước định qua, Vu Chi gả qua đây là muốn làm Vương phi của ngài, đây là hứa hẹn của Lão Vương gia với gia gia ta!” Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ hứa hẹn.

Phó Vô Thiên nhìn hắn, thiếu niên trước mắt không có béo giống như trong tư liệu hình dung, hai má có chút anh nhi phì phì, ngũ quan không thực rõ ràng, nhưng ánh mắt hắn lại phi thường trong trẻo, thời điểm không nhượng bộ, ánh mắt toát lên sự kiên định làm người ta phải sợ hãi.

Không nghe được câu trả lời của y, An Tử Nhiên cũng không hoảng hốt, trong đầu đã nghĩ qua mấy phương án, sẽ chờ y phản bác, không ngờ, lời nói tiếp theo của Phó Vô Thiên làm hắn ngây ngẩn cả người.

“Vậy theo ý tứ của ngươi, bổn Vương thú muội muội của ngươi làm Vương phi.”

An Tử Nhiên không chớp mắt nhìn y.

Phó Vô Thiên nhìn lại hắn.

Tô quản gia không nhịn được khụ một tiếng.

An Tử Nhiên rốt cuộc bừng tỉnh, theo bản năng quay đầu đi:”Nếu Vương gia đã sảng khoái như vậy, chúng ta trực tiếp nói chuyện hôn ước, đem ngày định ra…”

Kế tiếp, Phó Vô Thiên không có phản bác qua lời hắn.

Hai người nói đến phi thường khoái trá!

Một lúc lâu sau, An Tử Nhiên mang theo Tô quản gia cười toe rời khỏi Phó Vương phủ, tại môn khẩu cùng Cát Khiêm An gặp qua, người sau quay đầu liếc mắt một cái, chờ hắn đi lên bậc thang, đúng lúc gặp Phó Vô Thiên đi ra, vừa muốn nói chuyện, y đã ném một câu làm cả người hắn cứng ngắc rồi quay người bỏ đi.

“Lần sau không cần tự chủ trương.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.