Đề nghị của Phó Cương cuối cùng vẫn được chấp nhận. Không rời đi, kết cục của họ không chỉ là bị Phó Vô Thiên tóm gọn, mạng nhỏ rất có thể sẽ mất giống Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử.
Phó Vô Thiên dám xử cả hoàng tử, họ không có chỗ dựa lại càng thêm không có khả năng được giơ cao đánh khẽ, Vĩnh Minh hầu chưa quên hình dung máu lạnh tàn khốc về Phó Vô Thiên.
Vì là quyết định lâm thời cho nên tất cả đều thực vội vàng.
Hầu phủ đến Tĩnh Sơn Châu đã bốn, năm mươi năm, khoảng thời gian không ngắn, rất nhiều người đã có tuổi.
Người ở hầu phủ trước nay không phải là người tốt, Vĩnh Minh hầu đời thứ nhất bị hoàng đế tại vị đày đến nơi này chính là vì phẩm hạnh bất chính. Khi mới đến đây, họ còn biểu hiện trung quy trung củ, nhưng hoàng đế vừa băng hà, Sùng Minh Đế lại mặc kệ triều chính, những người này liền ‘chết mà sống lại’.
Hai, ba mươi năm qua, hầu phủ cướp đoạt khá nhiều vàng bạc của Tĩnh Sơn Châu, ngoại trừ chi tiêu thì vẫn còn không ít tài phú, đều trữ trong bảo khố của hầu phủ. Dù lúc trước đã di dời một phần, nhưng phần còn lại vẫn không có biện pháp lập tức mang đi. Vĩnh Minh hầu tuy cảm thấy đáng tiếc, nhưng vì mạng nhỏ cũng chỉ có thể nhịn đau bỏ đi.
Công tác dọn dẹp kéo dài đến nửa đêm. Lão hầu gia lo cành mẹ đẻ cành con, màn đêm buông xuống liền sắp xếp cho gia quyến đi trước, nửa đêm hành động mới không bị chú ý, nếu không, chờ trời sáng, tin tức sẽ nhanh chóng truyền tới tai Phó Vô Thiên.
Nhưng không chờ họ rút lui, ngày mới lên, hắc giáp quân đã vây kín mít hầu phủ, con ruồi cũng không bay lọt. Vĩnh Minh hầu cả kinh, trăm triệu không ngờ sẽ tới nhanh như vậy, Dương Hà Sơn bị bắt chưa đến một ngày, hiển nhiên đối phương cũng lo lắng họ sẽ đào tẩu.
“Phụ vương, làm sao bây giờ?” Vĩnh Minh hầu hoảng loạn.
Nói đến cùng, hắn từ nhỏ đã diễu võ dương oai trên địa bàn của mình, chưa trải nghiệm ‘việc đời’, khó trách sẽ luống cuống chân tay.
Lão hầu gia hận không thể tát hắn một cái, “Hoảng cái gì mà hoảng, hầu phủ tốt xấu gì cũng là hoàng thân quốc thích, Phó Vô Thiên muốn định tội chúng ta cũng phải có lý do. Huống chi, hầu phủ không phải không thể thoát tội, chỉ cần đổ tội lên những người khác, hầu phủ sẽ không cần gánh vác trách nhiệm lớn nhất.”
Hắc giáp quân không cho họ cơ hội khớp khẩu cung. Sau khi vây quanh hầu phủ, cam đoan không ai có thể chạy, lập tức có một đội hắc giáp quân xông tới, ngênh ngang xông vào.
Cầm đầu vẫn là Việt Thất, nhưng Vĩnh Minh hầu không biết hắn, đương nhiên chưa từng gặp Phó Vô Thiên, kết quả nghĩ Việt Thất chính là Phó Vô Thiên.
Khi Việt Thất mang theo hắc giáp quân xuất hiện trước mặt họ, Vĩnh Minh hầu lập tức trầm mặt, “Ngươi dám xông vào hầu phủ, không thèm để mắt hoàng thất Đại Á sao?”
Việt Thất nở nụ cười, “Lời này ta muốn hỏi lại hầu gia, cấu kết với Dương Hà Sơn bóc lột bá tánh Tĩnh Sơn Châu, thu lợi kếch xù từ thuế, là không để mắt hoàng thất Đại Á, không để mắt Hoàng Thượng phải không?”
“Không có bằng chứng, ngươi cho rằng mang theo nhiều binh lính như vậy tới vu oan bản hầu gia, bản hầu gia sẽ sợ hãi thừa nhận phải không? Ngươi cũng quá coi thường bản hầu gia, dù ngươi là chiến thần Đại Á, bản hầu gia cũng sẽ không khuất phục. Hoàng Thượng có phán đoán suy luận của ngài, bản hầu gia tin tưởng Hoàng Thượng nhất định sẽ chứng minh hầu phủ trong sạch.” Vĩnh Minh hầu biểu hiện không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Việt Thất lại ngây ra, vẻ mặt có chút cổ quái, hoá ra hai cha con này nhận lầm hắn là Vương gia, thú vị, nhưng hắn không tính toán nói cho họ chân tướng.
“Nếu hầu gia không thẹn với lương tâm, vậy tự mình đi thôi.”
Dứt lời, Việt Thất nhường ra một con đường. Vĩnh Minh hầu nhăn mi, có chút không tình nguyện.
Lão hầu gia đứng ra, hừ lạnh một tiếng. Khi lực chú ý của mọi người tập trung hết lên người mình mới mở miệng: “Nhi tử của bản hầu không phạm pháp, sao phải đi với các ngươi. Quân lính các ngươi thủ đoạn gì cũng dám dùng, đánh đến khi nhận tội khẳng định cũng là chuyện thường.”
“Lão hầu gia muốn nghĩ như vậy thì không còn cách nào, hôm nay các ngươi không đi cũng phải đi. Người đâu, mang họ đi, nếu dám phản kháng, trực tiếp đánh bất tỉnh.” Việt Thất lười nói vô nghĩa, hắn không phải quan văn xảo lưỡi như hoàng, hắn chỉ là một thô nhân.
“Ngươi……” Lão hầu gia tức giận đến nói không ra lời.
Vài người lính lập tức tiến lên bắt họ lại. Lão hầu gia giãy giụa kịch liệt, hắn không tin đối phương thật sự dám ra tay. Nhưng hắc giáp quân thật sự dám, một người lính không nói hai lời nâng lên tay bổ vào sau cổ lão hầu gia, làm ông lập tức ngất.
“Các ngươi, các ngươi cũng dám đánh bất tỉnh phụ thân của bản hầu?!”
Vĩnh Minh hầu tức giận muốn giãy giụa, lại phát hiện Việt Thất cười như không cười nhìn hắn, tức khắc cứng người lại. Hắn phát hiện người lính đang bắt lấy hắn đã buông lỏng tay, nếu hắn dám giãy giụa, đối phương khẳng định sẽ đối đãi hắn giống phụ thân.
Ngoài mấy nhân vật quan trọng, những người khác đều bị nhốt tại hầu phủ, bị hắc giáp quân trông coi.
Địa vị của hầu phủ ở Tĩnh Sơn Châu còn cao hơn tri phủ, xảy ra chuyện thì còn oanh động hơn cả khi Dương Hà Sơn bị bắt. Hai khối u ác tính trong lòng bá tánh Tĩnh Sơn Châu không phải là thứ tốt, rất nhiều người đều hận họ không thể lập tức rơi đài. Nhưng đa số đều biết là không có khả năng, nếu không hầu phủ sẽ không hung hăng ngang ngược vài thập niên ở Tĩnh Sơn Châu, triều đình chỉ sợ đã sớm quên họ.
Hiện tại, quân đội đột nhiên xuất hiện, bá tánh không kịp ngỡ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đến khi hầu gia bị bắt, bá tánh rốt cuộc tin tưởng đây là sự thật, không phải họ nằm mơ, toàn bộ Sơn Trấn đều nháo đến ồn ào huyên náo, đi đâu cũng có thể thấy bá tánh thảo luận chuyện này. Chân tướng hoa hoè loè loẹt, lại không ai đoán đúng.
Dương Hà Sơn cùng hầu phủ tương đối xui xẻo. Nếu An Tử Nhiên không mở xưởng công binh thứ hai, không nhìn trúng Tĩnh Sơn Châu thì họ có thể tiêu dao thêm một thời gian, thậm chí còn có thể bỏ trốn mất dạng.
Đáng tiếc, đôi khi mọi chuyện chính là trùng hợp như vậy.
Vẫn có rất nhiều người ôm thái độ đứng nhìn, họ vẫn không quá tin tưởng. Không nói Dương Hà Sơn, hầu phủ xác xác thật thật là hoàng thân quốc thích, tuy thiên tử phạm pháp cùng thứ dân cùng tội, nhưng lời nói lừa trẻ lên ba này trong mắt họ đều là giả.
“Cha đã nghe chưa, hầu phủ bị bắt!” Trương Sinh trở về từ Vong Thạch trấn, vừa nghe tin tức này lập tức cao hứng chạy về nhà, chưa đi qua cổng đã lớn tiếng hô to.
Lão nhân từ phòng trong đi ra, cười ha hả nói: “Ta đã sớm nghe nói, ngươi làm gì mà cao hứng như vậy, lại không liên quan đến ngươi.” Tất cả mọi người đều cảm thấy cao hứng. Bởi vì xảy ra ở Sơn Trấn cho tin tức chưa truyền kịp đến Vong Thạch trấn. Rất nhiều người khi mới nghe nói đều cảm thấy là giả, lão nhân cũng không ngoại lệ.
Trương Sinh ngây ngốc cười, hắn cao hứng bởi vì một chuyện khác. Chuyện ở Vong Thạch trấn lần trước hắn vẫn không quên, luôn cảm thấy là hắn sai. Hiện tại Dương Hà Sơn cùng hầu phủ đều bị bắt, các tham quan khác khẳng định sẽ trốn không thoát, hắn nghe nói quân đội tới, cứ như vậy, hai vị công tử hẳn sẽ mua được hai ngọn núi kia.
Cùng ngày đã có tin tức truyền ra, hầu phủ cùng Dương Hà Sơn hai ngày sau sẽ bị thẩm vấn ở phủ nha, lập tức có rất nhiều bá tánh xoa tay chuẩn bị đi xem, là thật hay giả tới ngày đó sẽ biết.
Trong chờ mong của mọi người, ngày này rốt cuộc tới. Chưa đến giờ, bên ngoài phủ nha đã chen chúc đầy người, ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi, hận không thể vọt vào trước. Trương Sinh cũng ở trong đó.
Ba mươi phút sau, đại môn của phủ nha rốt cuộc mở. Cánh cửa gỗ nặng nề dần hé lộ bài trí trong phủ nha trước mắt mọi người. Đây là lần thăng đường đầu tiên sau hai tháng, nhưng lần này, người quỳ gối phía dưới biến thành Dương Hà Sơn.
Trương Sinh tương đối rắn chắc cao tráng, khi được hắc giáp quân canh giữ bên ngoài cho phép một bộ phận bá tánh vào xem, hắn may mắn chen vào được. Rất nhiều người chậm chân đều bị ngăn ở bên ngoài, tức khắc kêu rên một mảnh.
Không khí bên trong rất nghiêm túc, có cảm giác yên tĩnh túc mục, bá tánh tự giác an tĩnh lại.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên, vài người từ phía sau đi ra. Trương Sinh cùng đại gia giống nhau triều bọn họ xem qua đi, này vừa thấy thoáng chốc há to miệng, choáng váng.
Có ba người đi ra, hắn nhận ra những hai người trong đó, mấy ngày hôm trước, hắn còn dẫn họ đi đến Vong Thạch trấn, ấn tượng khắc sâu đến vĩnh viễn không quên. Nhưng chỉ trong nháy mắt, họ đã xuất hiện trên công đường? Vị công tử anh tuấn cao lớn thậm chí còn ngồi ở vị trí tri phủ.
Hắn hung hăng véo đùi mình, đau đến hắn thiếu chút nữa kêu ra tiếng, cắn chặt khớp hàm, đây không phải ảo giác!
“Dẫn người lên.”
Thanh âm trầm thấp giống sấm rền đêm khuya vang lên, sau đó, họ thấy Dương Hà Sơn cùng Vĩnh Minh hầu bị dẫn ra. Mới hai ngày, ba người đã tiều tụy giống như đã ngồi đại lao mấy tháng.