Ngày ba tháng tư năm Sùng Minh thứ hai mươi bảy, trời nắng.
Từ sau khi Quân vương mang theo quân đội hồi triều, toàn bộ Phó Vương phủ là một mảnh hoan hỷ, một tháng sau, Vương phủ trên dưới còn có thể cảm nhận được không khí vui mừng, nhưng mà hôm nay lại có chỗ không giống.
Đại sảnh Vương phủ tĩnh mịch, chỉ có âm thanh tiếng roi quất vang lên, quất lên da thịt tạo thành tiếng “Ba, ba, ba” làm người ta nổi một thân da gà, hạ nhân không ai dám đến gần đại sảnh, cho dù là bắt buộc thì cũng muốn chọn đường vòng.
Đại sảnh trung tâm.
Một người bị đánh đến huyết nhục mơ hồ không chịu nổi nữa mà ngã xuống, máu tươi chảy lan trên mặt đất, huyết nhân tóc tai bù xù nhìn đặc biệt thê thảm, nhưng không hề có lấy một người đồng tình với hắn.
Mọi người đứng xung quanh đại sảnh mặt không đổi sắc nhìn một màn này, trên người họ đều tỏa ra một cỗ khí tức đầy thiết huyết sát phạt, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra họ đều là những chiến sĩ đã được tôi luyện qua máu lửa chiến tranh, trên chiến trường, hình ảnh thê thảm nào còn chưa gặp qua, đứt tay đứt chân, bụng vỡ tuôn hết cả nội tạng ra đều là hình ảnh thường gặp.
Người đầy máu tươi hấp hối nằm trên mặt đất, tầm mắt bị máu cản trở, một đạo vết roi cơ hồ chiếm hết nửa mặt bên trái, hắn chỉ có thể mơ hồ thấy một đạo thân ảnh cao lớn đi về phía hắn, một cỗ cảm giác áp bách ập đến.
Hắn há miệng thở dốc, trong miệng phát ra âm thanh ‘Ôi, ôi’, tựa hồ muốn nói điều gì, đột nhiên một bàn chân dẫm lên ngực hắn, lực đạo tuy không lớn, nhưng đủ làm hắn hộc ra một búng máu, vài giọt máu rơi trên giày nam nhân.
“Ta …oa a…” Huyết nhân biến sắc, lại phun ra một búng máu.
Nguyên lai bàn chân trên ngực hắn lại dùng thêm vài phần lực, lực đạo cơ hồ muốn đánh nát xương ngực hắn, miệng vết thương bị tác động, làm gương mặt hắn đều trắng bệch.
Bất quá nam nhân không có lấy một chút đồng tình nào, ngược lại càng tăng thêm lực ở chân, người bên dưới đau đến cơ mặt vặn vẹo, bắt đầu giãy dụa, nhưng sẽ chỉ làm bản thân càng đau thêm, máu chảy càng nhiều, đại sảnh tràn ngập mùi máu tươi, nếu còn tiếp tục, hắn thật sự sẽ bị nam nhân này dẫm chết.
Nhìn đến hắn dần tiếp cận tử vong, những người khác vẫn thờ ơ, trong mắt họ, tên này dù chết hàng ngàn vạn lần cũng không đủ, không có sự đồng tình cho kẻ phản bội!
Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập từ ngoài đại sảnh truyền vào. Người bên trong rốt cuộc có phản ứng, bất quá là đồng loạt nhíu mày, tướng quân sớm đã hạ lệnh không cho bất cứ kẻ nào lại đây quấy rầy, không biết là kẻ nào không có mắt?
Mọi người lập tức nhìn về phía nam nhân mặt không đổi sắc vẫn đạp chân lên phản đồ, ngay cả mày cũng không động.
Đối phương ở bên ngoài đại sảnh do dự một hồi, cuối cùng lấy được dũng khí đi tới, nhìn đến một màn huyết tinh trong đại sảnh, người tới tận lực cúi đầu không nhìn, đúng là Lý quản gia của Phó Vương phủ.
Ánh mắt ngầm có tính uy hiếp của nam nhân dừng trên người hắn, giống như đang nói ’Nếu không cấp y một đáp án vừa lòng liền xử trí hắn giống kẻ kia’, Lý quản gia hai tay không khống chế được mà run rẩy, cứ việc đã ở chung một tháng, hắn vẫn không thích ứng được, ánh mắt của Vương gia làm hắn trong lòng run sợ, làm việc gì cũng phải cẩn trọng, sợ bị hắn xử phạt.
“Vương, Vương gia, bên ngoài có người cầu kiến.” Lý quản gia lắp bắp nói.
Lúc này, nam tử trẻ tuổi đầu buộc khăn đen đứng bên phải nam nhân liếc mắt nhìn hắn, âm thanh lạnh lùng:”Vương gia đã ra lệnh không cho phép bất cứ kẻ nào lại đây quấy rầy, biết rõ còn cố vi phạm, thật to gan!”
Lý quản gia sợ tới lập tức quỳ xuống, lo lắng nhìn nam nhân:”Thỉnh Vương gia tha tội, thật sự là có việc gấp, hai người bên ngoài cầm theo tín vật của lão Vương phi nói muốn gặp ngài, kia là ngọc bội uyên ương, tiểu nhân không dám chậm trễ, lúc này mới…” Hắn ở tại Vương phủ đã mười mấy năm, biết rõ tầm quan trọng của ngọc bội uyên ương với lão Vương Phi, nghe nói đó là đồ lão Vương Phi lưu lại cho cháu dâu, chuyện trọng yếu như vậy, hắn đâu dám trì hoãn!
“Xác định thật sự là uyên ương ngọc bội chứ?”
Nam nhân chậm rãi mở miệng, âm thanh trầm thấp không lãnh liệt như bề ngoài của y.
Lý quản gia vội vàng gật đầu:”Tiểu nhân đã từng thấy qua uyên ương ngọc bội, không có khả năng nhìn nhầm được.”
“Để họ tiến vào.”
Được đến đáp án của nam nhân, Lý quản gia lập tức dời khỏi đại sảnh đầy áp lực, sau đó mới giật mình phát giác sau lưng đã ướt đẫm một mảng, ngẫm lại vẫn còn thấy sợ, không muốn nhớ đến nữa, cố gắng đem hình ảnh mình vừa thấy vứt ra sau đầu.
Ngoài đại môn vương phủ, An Tử Nhiên nhìn Lý quản gia đầu đầy mồ hôi tiến đến, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, bất quá hắn vẫn áp chế nghi hoặc này xuống, cùng Tô quản gia theo chỉ dẫn đi tới đại sảnh.
Đại sảnh đã ở trước mắt, An Tử Nhiên sắc mặt hơi đổi.
Hắn ngửi được trong không khí mùi máu tươi, hơn nữa càng đến gần đại sảnh, mùi máu tươi càng nồng, hắn có thể khẳng định, Phó Vương phủ vừa mới phát sinh một sự tình huyết tinh (đẫm máu), hơn nữa có khả năng đã gây ra tai nạn chết người.
Thẳng đến khi họ tới trước đại sảnh, An Tử Nhiên lập tức thu lại biểu tình trên mặt, không để người khác nhìn ra chút khác thường nào, sau mới cùng Lý quản gia tiến vào.
Một cỗ mùi máu tươi đậm đặc đập vào mặt, cái hắn nhìn thấy đầu tiên là người huyết nhục mơ hồ trên mặt đất.
An Tử Nhiên lập tức tiếp được Tô quản gia chân nhuyễn, lão nhân gia vẫn là lần đầu tiên nhìn đến hình ảnh huyết tinh như vậy, nhất thời không thừa nhận được là bình thường, bất quá, phản ứng không bình thường của hắn làm trong mắt mọi người đầy vẻ ngạc nhiên.
Không lâu sau, An Tử Nhiên phát hiện một đạo ánh mắt phi thường áp bách làm hắn không thể xem nhẹ được dừng trên người mình, nhịn không được ngẩng đầu nhìn qua, thoáng chốc đập vào mắt hắn là một ánh nhìn màu đen thâm thúy lãnh liệt tựa lốc xoáy.