Cung Vân là thủ hạ duy nhất của Phó Vô Thiên biết chuyện này, bởi vì hắn nhận lệnh điều tra.
Cung Vân là Phó thống lĩnh cấm vệ quân, có thể tùy ý ra vào và điều động cấm vệ quân trong hoàng cung, hơn nữa hắn từ trước đến nay khẳng khái hào phóng, rất nhiều huynh đệ cấm vệ quân đều đứng về phía hắn, cho nên rất dễ dàng nghe ngóng tin tức.
Khi mọi người nghi ngờ, Cung Vân bình tĩnh kể lại quá trình điều tra, dù không có chứng cứ trực tiếp chứng minh Phó Nguyên Thành có thể là nhi tử của Hứa Vạn Kiên, nhưng cung phi cùng thái giám dan díu là sự thật, quan trọng nhất chính là thời gian quá trùng hợp.
Cung Vân lại cho áp giải cung nữ thái giám ở tẩm cung của Thi phi.
Cung nữ thái giám miệng không nghiêm, hai ba câu liền thừa nhận. Họ đều là nô tài của Thi phi, gian tình của Thi phi cùng Hứa Vạn Kiên ngay từ đầu không bị phát hiện, nhưng dần dà có thể cảm giác được, chỉ là vì mạng nhỏ, họ chỉ có thể giấu bí mật này trong bụng, nếu không kết cục sẽ là bị Thi phi xử tử.
“Các ngươi nói bậy! Nói bậy! Bổn cung cùng Hứa công công căn bản không có tư tình!” Thi Vân Linh thần tình điên đảo la to. Nàng sắp điên rồi, từ khi bí mật của nhi tử bị phơi ra, hết thảy đều đi về hướng không thể khống chế, hiện tại còn hoài nghi con trai của nàng không phải con cháu hoàng thất, này có nghĩa gì?
Một khi họ thừa nhận sự thật này, con trai của nàng sẽ từ một hoàng tử cao cao tại thượng ngã xuống thành bình dân không có gì cả, còn sẽ vĩnh viễn mất tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế, thất bại có thể Đông Sơn tái khởi, không có ưu thế huyết thống thì thật sự xong rồi.
Hứa Vạn Kiên không ngăn cản nàng, hắn nhìn ra được đại cục đã định. Phó Vô Thiên nói chuyện này, kỳ thật hắn rất nhiều năm trước đã nghĩ tới, thời gian xác thật rất trùng hợp, cho nên hắn từng hy vọng xa vời Phó Nguyên Thành có thể là con hắn.
Nhưng Phó Nguyên Thành càng lớn, ngũ quan của hắn cũng dần rõ hơn, khi đó hắn biết Phó Nguyên Thành không phải con hắn. Nhưng hiện tại dù có phải hay không, Phó Vô Thiên đều sẽ coi đây là cái cớ lấy đi tư cách thừa kế của Phó Nguyên Thành, lần này là thật sự kết thúc.
Thi Vân Linh còn đang la hét phủ nhận, nhưng căn bản không ai để ý. Muốn biết Hứa Vạn Kiên có phải nam nhân hay không rất đơn giản, chỉ cần tụt quần kiểm tra một lần là được, nhưng đã không cần thiết, cung nữ thái giám đều đã thừa nhận, nàng nói nhiều cũng sẽ không ai tin.
“Đủ rồi!” Đúng lúc này, Phó Nguyên Thành gầm lên giận dữ ngăn cản mọi người nói nhỏ, cả tiếng rống của Thi Vân Linh.
Đại điện lập tức an tĩnh lại.
Phó Nguyên Thành ưỡn ngực ngửa đầu nhìn Phó Vô Thiên đứng ở bậc thang, ánh mắt trước sau như một không chịu thua, vẫn chưa bởi vì mọi người hoài nghi mà dao động.
Nhiều năm trước, khi phát hiện mẫu phi cùng Hứa Vạn Kiên có tư tình, hắn đã hoài nghi hắn có phải là con của Hứa Vạn Kiên. Sau này, hắn phát hiện diện mạo mình tuy không giống phụ hoàng, nhưng có vài phần tương tự Tiên Hoàng, hắn liền bình tĩnh, đây cũng là lý do hắn không giết Hứa Vạn Kiên.
Chỉ là hắn không ngờ, chuyện này lại bị Phó Vô Thiên đào ra, bị nghi ngờ không phải con cháu hoàng thất còn trí mạng hơn bất cứ hành vi phạm tội nào. Hơn nữa, huyết mạch hoàng thất là thứ hắn kiêu ngạo nhất từ trước đến nay, dù phải chết, hắn cũng muốn chết mang theo họ Phó.
“Bổn vương có phải nhi tử của phụ hoàng hay không, khuôn mặt này đủ để chứng minh hết thảy. Ta biết các ngươi muốn đoạt tư cách kế thừa ngôi vị của ta, không cần thiết, ta thừa nhận, phụ hoàng là do ta giết.”
Dứt khoát lưu loát, làm Phó Vô Thiên khá bất ngờ.
“Nguyên Thành, con điên rồi, Tiên Hoàng không phải do con giết, vì sao phải thừa nhận.” Thi Vân Linh đại kinh thất sắc bắt lấy cánh tay hắn, muốn ngăn cản hắn nói tiếp, nếu thừa nhận, vậy thật sự không thể vãn hồi nữa rồi.
Phó Nguyên Thành biết nàng nghĩ gì, kỳ thật hắn cũng oán mẫu phi, nếu nàng cùng Hứa Vạn Kiên không có tư tình, hắn sẽ không bị hoài nghi. Hắn thậm chí hối hận lúc trước vì sao không giết Hứa Vạn Kiên, nam nhân này rất quan trọng với mẫu phi, nhưng với hắn lại chỉ là uy hiếp không biết khi nào sẽ bùng nổ mà thôi, nhưng hiện tại nói gì cũng vô dụng.
“Các ngươi đừng tin hắn. Tiên Hoàng kỳ thật là bổn cung giết, là bổn cung ra lệnh Chu Thành hạ dược vào chén thuốc, cũng là bổn cung tự mình bón cho Tiên Hoàng, tất cả đều là kế hoạch của bổn cung, không liên quan đến Nguyên Thành!” Thi Vân Linh cuồng loạn ôm hết tất cả trách nhiệm.
Phó Nguyên Thành bắt lấy tay nàng, “Mẫu phi, hết thảy đã kết thúc.”
Thi Vân Linh khóc lóc dùng sức lắc đầu, nàng không tin, con trai của nàng còn chưa trở thành hoàng đế, nàng cũng không thể thành Thái Hậu, sao có thể kết thúc.
Phó Nguyên Thành đã thừa nhận, vậy không cần thiết điều tra tiếp. Thi Vân Linh cũng trốn không thoát, không nói nàng là đồng lõa, cung phi cùng thái giám yêu đương vụng trộm đã là tử tội. Nếu Sùng Minh Đế còn sống, chờ đợi Thi Vân Linh sẽ không chỉ là chết đơn giản như vậy, Sùng Minh Đế lòng dạ hẹp hòi, hắn có thể sẽ tra tấn Thi Vân Linh đến chết.
Ba người bị cấm vệ quân áp xuống, Cung Vân tự mình áp giải.
Hôm nay không trung sáng như một tấm gương. Ngẩng đầu, đôi mắt bị chói cơ hồ không mở ra được, nhiều ngày u ám hôm nay toàn bộ tan đi.
Phó Nguyên Thành đột nhiên thấy bình tĩnh lại, thật sự kết thúc. Vì ngôi vị hoàng đế, trên tay hắn dính máu vô số người, tuy biết nợ máu phải trả bằng máu, lại không nghĩ rằng ngày này sẽ đến nhanh như vậy, nhưng hắn không hối hận, con đường hắn chọn, hắn vĩnh viễn sẽ không hối hận.
“Phó Vô Thiên vận khí thật tốt, có một đám thủ hạ trung thành tận tâm. Ta có vấn đề muốn hỏi ngươi.” Phó Nguyên Thành đột nhiên nhìn về phía Cung Vân. Nam nhân trầm mặc ít lời này, nếu là thủ hạ của hắn thì thật tốt, đáng tiếc không có nếu.
Cung Vân không trả lời.
Phó Nguyên Thành cũng không để ý, trực tiếp hỏi: “Lần trước khi phân tích Úc Bá Phi sẽ đi con đường nào, ngươi có phải đã sớm biết hắn sẽ lựa chọn cải trang thành bình dân bá tánh hoặc dân chạy nạn?”
“Không sai.” Lúc này, Cung Vân không trầm mặc.
Phó Nguyên Thành tự giễu một tiếng, hắn phát hiện chân chính xuẩn là hắn, Cung Vân lúc ấy đã nói, họ có thể nghĩ đến, Úc Bá Phi cũng có thể nghĩ đến, hắn thích làm theo cách trái ngược, lúc ấy hắn nên đoán được, họ phủ định điểm này ngay từ ban đầu.
“Phó Vô Thiên quả nhiên lợi hại, rất sớm trước đó hắn đã lên kế hoạch hết đúng không?”
Cung Vân trầm mặc.
“Ngươi chừng nào thì bắt đầu đi theo Phó Vô Thiên?”
Cung Vân nhìn hắn một cái, “Mười hai năm trước.”
Nhà hắn thực nghèo, cho nên hắn mười bốn tuổi đã tòng quân. Khi còn nhỏ, cách vách có một lão giả biết võ công, lão giả dạy hắn một thời gian, rồi hắn dựa vào bản lĩnh chậm rãi bò đến bên cạnh Phó Vô Thiên. Lúc ấy, Phó Vô Thiên đã là người lợi hại nhất quân doanh, rất ít người có thể đánh thắng được hắn. Họ cùng nhau kề vai chiến đấu, cùng Quản Túc và Việt Thất chậm rãi thành huynh đệ vào sinh ra tử.
Tuy rằng họ mặt ngoài là thủ hạ của Phó Vô Thiên, trên thực tế vô câu vô thúc càng giống huynh đệ, căn bản không phải quan hệ chủ tử cùng cấp dưới mà người khác cho rằng.
“Quả nhiên, chỉ cần là chuyện liên quan đến Phó Vô Thiên ngươi đều sẽ không trả lời, đủ trung tâm.” Phó Nguyên Thành nghe thế liền minh bạch.
Cung Vân không giải thích, cũng không có cho hắn nói chuyện.
Đoàn người dần dần đi xa.
Hoà Bình điện, sự tình còn chưa kết thúc.
Lập trữ quân có thể để sau bàn tiếp, trước mắt vẫn còn Triệu Nghị cùng Ngũ hoàng tử Phó Nguyên Kiến chưa được giải quyết. Họ có quan hệ khá tốt với Phó Nguyên Thành, Phó Nguyên Thành giết hại Đại hoàng tử cùng Sùng Minh Đế không thể không có họ bên trong.
“Triệu Nghị, Phó Nguyên Kiến.”
Hai người từ đầu đến cuối cổ họng không rên một tiếng khi nghe Phó Vô Thiên điểm tên vẫn chưa cảm thấy ngoài ý muốn, nếu Phó nhẫn tâm một chút, trực tiếp luận tội xử trí cũng không ai dám nói gì.
“Phần anh túc là ai giúp Phó Nguyên Thành tìm?” Phó Vô Thiên hỏi, ánh mắt dừng trên Phó Nguyên Kiến.
Phó Nguyên Kiến nắm chặt nắm tay, rũ đầu: “…… Là, là ta.”
Hắn thích kinh thương, bởi vậy quen rất nhiều thương nhân, Phó Nguyên Thành lợi dụng điều đó nhờ hắn tìm giúp phấn hoa anh túc. Nhưng hắn không biết Phó Nguyên Thành muốn phấn anh túc là để đối phó Đại hoàng tử, bởi vì phấn anh túc tuy có hại nhưng dùng đúng liều lượng vẫn có tác dụng tốt.
Phó Nguyên Thành không muốn Ngũ đệ biết kế hoạch của hắn, cho nên lấy cớ phi tử của hắn không khỏe, cần phấn anh túc làm thuốc dẫn, có Chu thái y làm chứng. Hắn muốn chứng minh trong sạch, nhưng dù thế nào cũng không thể phủ nhận hắn gián tiếp hại Đại hoàng tử.
Phó Vô Thiên đã sớm biết chuyện này, khi thẩm vấn, Chu thái y đã nói luôn, hắn chẳng qua muốn nhìn xem Phó Nguyên Kiến có chủ động đứng ra không thôi. Khá bất ngờ, đối phương không hề biện giải thêm.
“Khi chưa kiểm chứng hai người không có liên quan đến chuyện của Đại hoàng tử cùng Tiên Hoàng, không được bước ra phủ một bước, nếu không luận tội xử trí.”
Phán quyết vừa ra, Triệu Cương hết sức thở dài nhẹ nhõm một hơi, khóe mắt không tự giác ướt át.