Một tháng sau
An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên lại đi Xương Châu một chuyến, chỉ năm ngày sau đã trở lại, xưởng công binh cùng xưởng của Trịnh gia đều đang xây dựng, An Tử Nhiên vì thế đưa Hà sư phó đến Xương Châu. Về sau Xương Châu sẽ là đại bản doanh của Trịnh gia, Trịnh Quân Kỳ đã quyết định đặt trọng tâm sự nghiệp ở Xương Châu.
Khí hậu ở Xương Châu ngoài dự đoán thích hợp cho bông sinh trưởng, tuy kém A Lí Hương nhưng từ các phương diện có thể suy ra, bông ở Xương Châu sẽ không quá kém.
Trước mắt, Dệt Tâm xưởng mang hạt giống bông đến với bá tánh Xương Châu, nhưng kỳ thật chỉ có mấy chục người, bảy tám tháng nữa khi bông chín rộ, khi đó khẳng định sẽ làm càng nhiều người hứng khởi trồng bông, đến lúc đó sẽ hấp dẫn thương nhân tới Xương Châu làm xưởng.
Thương nhân tề tụ ở Xương Châu chính là lúc Trịnh gia sinh ý cuồn cuộn, nhưng đây chỉ là một nguyên nhân, chân chính là vì tiện cho kế hoạch sau của An Tử Nhiên.
“Thẩm thẩm, đây là sổ sách của Trịnh gia ở Xương Châu, sáng nay được gửi tới.” An Tử Nhiên đưa một quyển sổ thật dày cho Trịnh Quân Kỳ
Bởi vì Trịnh gia chỉ có nàng quản lý, thân thích không phải không có, nhưng đã lâu lắm không lui tới, họ cũng không biết tin về Trịnh gia ở Quân Tử Thành, lúc trước khi Trịnh Quân Kỳ cùng Phó Dịch thành thân, Trịnh gia cũng không mời thân thích ở Phượng Thành, cho nên sau khi Trịnh Quân Kỳ gả chồng, Trịnh gia vẫn như cũ là nàng quản.
Trịnh mẫu cũng không có dị nghị, dù mang cả Trịnh gia làm của hồi môn cho nữ nhi bà cũng cao hứng, Phó Vương phủ có thanh danh tốt, Trịnh gia có thể khởi tử hồi sinh cũng nhờ Phó Vương phủ, huống chi, Phó Vương phủ chưa chắc đã cưới Trịnh Quân Kỳ vì xưởng của Trịnh gia.
“Cám ơn.” Trịnh Quân Kỳ tiếp nhận sổ sách, rất tự nhiên nói câu cảm ơn. An Tử Nhiên gật gật đầu không nói gì, tình huống này đã không phải lần đầu tiên.
Nàng gả vào Phó Vương phủ đã hai tháng, khoảng thời gian này đã đủ để hiểu sinh hoạt của Phó Vương phủ là thế nào, quy củ không có nhiều, đều là làm theo ý thích, nàng thực thích sinh hoạt thế này.
Nàng đã cho rằng gả làm vợ người ta thì phải ở trong phủ giúp chồng dạy con, đây là sinh hoạt của rất nhiều nữ nhân sau khi gả chồng, nàng cũng sớm chuẩn bị tâm lý. Kết quả hoàn toàn trái ngược, lão Vương gia không quy định nàng nhất định phải ở trong phủ, thậm chí để nàng tiếp tục quản lý Trịnh gia.
Trịnh Quân Kỳ còn phát hiện phu quân của nàng và An Tử Nhiên còn bận hơn nàng, đặc biệt là An Tử Nhiên, mới gả vào Vương phủ được một ngày, hắn liền như trút được gánh nặng ném việc quản lý tất cả nhưng việc vặt trong Vương phủ cho nàng, tưởng tượng đến hắn lúc ấy thở phào một hơi, nàng lại có chút dở khóc dở cười.
Trịnh Quân Kỳ đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, nhìn về phía An Tử Nhiên đang hơi rũ đầu nói chuyện với Phó Vô Thiên: “Đúng rồi, Tử Nhiên, ta có một việc muốn nhờ.”
Hai người dừng nói chuyện. Phó Vô Thiên bưng chén trà uống một ngụm, rồi đưa một ly trà khác tới bên miệng Vương phi. An Tử Nhiên cúi đầu uống, sau đó nhìn về phía Trịnh Quân Kỳ.
“Chuyện gì vậy?”
Thích ứng hai tháng, Trịnh Quân Kỳ mỗi lần thấy họ tú ân ái, luôn có cảm giác sáng mù đôi mắt, nàng rất hâm mộ hai người, nếu phu quân cũng có thể săn sóc lãng mạn giống Vô Thiên thì tốt rồi.
“Ta nhớ An gia bán gạo?”
An Tử Nhiên gật gật đầu.
“Là thế này, ta cần một ít gạo thượng đẳng, không phải vì ăn, cho nên không cần gạo tím và gạo đen, còn muốn một ít ngô.”
“Mấy thứ đó, ở Quân Tử Thành hẳn cũng mua được?” An Tử Nhiên nghi hoặc nói.
“Có thể mua ở Quân Tử Thành, nhưng ta muốn gạo mới thượng đẳng, hơn nữa số lượng khả năng sẽ nhiều một ít.” Trịnh Quân Kỳ cũng cảm thấy như vậy có điểm phiền toái, nhưng có vài tiệm gạo ở Quân Tử Thành hay trộn nhiều loại gạo với nhau, còn trộn gạo cũ với gạo mới, không thể cam đoan chất lượng, nàng chưa từng tiếp xúc với phương diện này nên lo lắng sẽ làm lỗi.
An Tử Nhiên không hỏi nàng muốn làm cái gì, liền nói: “Lát nữa con sẽ viết thư cho Tô quản gia, để ông ấy gửi loại gạo tốt nhất, mỗi loại cần bao nhiêu?”
“Tạm thời một loại một trăm cân đi.”
Buổi chiều, Phó Dịch trở về, Trịnh Quân Kỳ kể lại, cũng giải thích tác dụng của gạo.
“Nàng muốn mở một cửa hàng bán son phấn?” Phó Dịch cảm thấy bất ngờ khi nàng đột nhiên có ý tưởng này, hắn biết Quân Kỳ không tinh thông trang điểm, cũng rất ít khi bán son phấn, không rõ nàng như thế nào đột nhiên có hứng thú.
An Tử Nhiên rốt cuộc biết thẩm thẩm vì cái gì muốn tìm gạo mới. Nếu hắn không đoán sai, gạo mới phỏng chừng là để nghiền thành trang phấn, trang phấn có thể cải thiện màu da, gạo càng tốt thì trang phấn có hiệu quả càng cao.
“Thẩm thẩm, son phấn ở Quân Tử Thành có lực cạnh tranh rất lớn, thẩm thẩm nắm chắc có thể thành công sao?” An Tử Nhiên không phải không muốn dùng tri thức kiếp trước để mở tiệm son phấn. Trước kia vì làm nhiệm vụ mà hắn bị một đồng nghiệp nữ lôi đi học hoá trang, nên cũng biết lịch sử của nghề này.
Hắn cuối cùng không làm là bởi hắn thật sự thích không nổi thứ này, hắn không thích thân cận với nữ giới, hơn nữa có lịch sử đen nên không phát triển về phương diện này.
Nói thật, thị trường son phấn ở Đại Á vẫn rất rộng mở, hắn không hiểu lắm ngành sản xuất son phấn ở Đại Á, nhưng nữ giới đều muốn làm đẹp, chỉ cần hiệu quả tốt một chút là họ sẽ đuổi theo như xua vịt.
Trịnh Quân Kỳ tự tin nói: “Tất cả mọi người đều có mặt nên ta cũng nói thật. Ngày hôm qua, ta ở trên phố cứu một thiếu niên bị thương, hình như là có người đuổi giết hắn, hắn nói người đuổi giết hắn là huynh đệ kết bái của cha. Nhà hắn bán son phấn, lại còn là gia truyền, rất nổi danh ở Vân Châu. Tên huynh đệ này kết bái giao hảo với cha hắn kỳ thật vì công thức tổ truyền, chẳng qua cha hắn rất cẩn thận, cho dù là huynh đệ kết bái cũng không tiết lộ. Người nọ thẹn quá thành giận, thuê sát thủ giết cả nhà hắn, muốn bức bách cha hắn giao ra.”
“Cha hắn đã sớm nhận ra huynh đệ kết bái này không tốt, nhờ người đưa nhi tử ra khỏi Vân Châu, đáng tiếc vẫn bị phát hiện. Hắn một đường trằn trọc trốn tới Quân Tử Thành, bởi vì ta cứu hắn một mạng nên hắn muốn báo ân. Nhưng hắn có một yêu cầu, hy vọng ta có thể giúp hắn báo thù, người kia cũng sản xuất son phấn.”
Nói xong, Trịnh Quân Kỳ liền phát hiện ba người đều đang nhìn mình, “Nhìn ta làm cái gì?”
Phó Dịch cười nói: “Câu chuyện thật xuất sắc.”
Trịnh Quân Kỳ cho rằng hắn đang chê cười, kỳ thật chính nàng cũng không nghĩ sẽ gặp được loại chuyện này, bởi vì nàng cũng không rõ hắn có nói thật không, nên tạm thời để hắn ở tại An gia tửu lầu.
“Cách phối chế hắn cho ta là thật, sáng ta đã thử qua, trang phấn cùng phấn mặt hiệu quả thật sự tốt.”
“Một khi đã như vậy, cứ làm những gì nàng muốn, nhưng thân phận của thiếu niên kia vẫn cần xác minh, chuyện này giao cho Vô Thiên đi.”
Trịnh Quân Kỳ gật gật đầu, nàng không phải nữ nhân không có đầu óc nên vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng thiếu niên kia, vốn dĩ cũng muốn nhờ Vô Thiên hỗ trợ.
“Thẩm thẩm, ngoài làm trang phấn, có phải nên làm thêm phấn mặt.” An Tử Nhiên châm chước nói.
Trịnh Quân Kỳ nghe vậy, vỗ đầu nói: “Đúng rồi, còn phải tìm nguyên liệu làm phấn mặt, hình như là một loại hoa gọi là Hồng Lam Hoa?”
(*)紅藍花: hoa này tên tiếng Anh là Saffflower, giống hoa kế, cánh hoa làm thành màu nhuộm đỏ hoặc vàng.
Chuyện như vậy thường xảy ra, tuy muốn làm nhưng rất nhiều chuyện còn chưa nắm rõ. Phó Dịch bật cười lắc đầu, ánh mắt nhìn phu nhân có sự sủng nịnh không dễ phát hiện, hắn cảm thấy Tử Nhiên có khi còn biết nhiều hơn nàng.
Ngày hôm sau, Trịnh Quân Kỳ giao cách điều phối cho An Tử Nhiên, thiếu niên kia nói ra cách làm phấn mặt cùng trang phấn, mỗi loại lại có năm sáu cách chế. Thiếu niên từ nhỏ đã theo cha học chế tác son phấn, cho nên bao nhiêu cách phối chế đều đã ghi tạc trong đầu, nếu hắn không nói, Trịnh Quân Kỳ buộc hắn cũng vô dụng.
Hôm sau, Tô quản gia đưa gạo tốt thượng đẳng tới. Trịnh Quân Kỳ lập tức mang đến xưởng, đó là xưởng thuê tạm thời, son phấn được thử nghiệm xong rồi nói tiếp.
An Tử Nhiên không nhúng tay chuyện này, chỉ giúp tìm những công cụ chế tác son phấn rồi không hỏi đến.
Thời gian tiếp theo, hắn ngoài xem sổ sách thì ngẫu nhiên sẽ cùng Phó Vô Thiên tiến cung vấn an Thái Hoàng Thái Hậu, sau đó lại thuận đường đi thăm Sùng Minh Đế, nghe nói mấy ngày hôm trước đã có chuyển biến tốt.
Hôm nay, mọi người đều ở nhà, cơm nước xong mới dời bước đến đại đường. Chu quản gia bỗng vội vội vàng vàng vọt vào, “Vương gia, việc lớn không tốt.”