Đại Địa Chủ

Chương 186: Gặp trên đường




Những người khác khi trở về cũng nghe nói chuyện trong sơn trang, mấy người đều không cảm thấy ngoài ý muốn, chuyện này An Tử Nhiên sớm đã nhắc tới. Bọn họ cũng nghe nói về Kha Vũ, chỉ có thể nghĩ đến hai chữ kỳ quặc, suy nghĩ của cô nương này quá ngây thơ rồi, nàng có thể sống đến bây giờ mà chưa bị lừa bán khẳng định là tổ tiên phù hộ.

Ngày hôm sau, cô nương thiên chân đến không thể tin được này lại chặn đường An Tử Nhiên ở trên hành lang.

An Tử Nhiên ngày thường đều ở bên Phó Vô Thiên, rất ít khi đi một mình, Kha Vũ vì giờ khắc này mà chờ từ buổi sáng tới giờ, công việc cũng không có tâm trí làm nên thỉnh Tiểu Hồng làm giúp, vất vả lắm mới có cơ hội, nàng sẽ không buông tha.

“Ngươi có việc?”

Dưới ánh mắt bình tĩnh của An Tử Nhiên, gương mặt Kha Vũ dần dần đỏ ửng. Đây là lần thứ hai nàng lấy hết can đảm xuất hiện trước mặt hắn. Kha Vũ là cô nương da mặt tương đối mỏng, chuyện thế này trước kia nàng khẳng định không làm được, nhưng nàng là người rất có nguyên tắc, đã làm sai thì phải sửa.

“Nô tì, nô tì tới xin lỗi.” Kha Vũ ngẩng đầu, kiên định đối thượng với tầm mắt của An Tử Nhiên.

An Tử Nhiên không nói gì.

Kha Vũ hít sâu một hơi, nói: “Chuyện của Tiểu Thanh lúc trước, là nô tì hiểu lầm, nô tì không nên nói như vậy về thiếu gia cùng Quản công tử, nô tì muốn xin lỗi về chuyện đó, thực xin lỗi.”

“Nói xong rồi?”

Kha Vũ do dự gật gật.

An Tử Nhiên không nói nữa, trực tiếp lướt qua người nàng chuẩn bị chuồn.

Kha Vũ ngạc nhiên, nàng cho rằng mình chân thành xin lỗi, hắn cũng nên nói một lời, ít nhất cũng nên nhận lời xin lỗi của nàng mới đúng? Nhưng hắn không nói gì, có vẻ như hắn không nhận, làm nàng trong lòng có chút không thoải mái, không chút suy nghĩ gọi lại.

“Chờ một chút.”

An Tử Nhiên lại dừng bước.

Kha Vũ ba bước chạy đến trước mặt hắn.

An Tử Nhiên có chút không kiên nhẫn nhăn mi, “Ngươi còn có chuyện gì?”

Kha Vũ lại không nhận thấy hắn không kiên nhẫn, quật cường nói: “Nô tì đã xin lỗi, nếu thiếu gia cảm thấy không đủ, nô tì có thể lại xin lỗi, đến khi thiếu gia vừa lòng mới thôi.”

“Không cần.”

Nghe thế, ánh mắt Kha Vũ sáng lên.

An Tử Nhiên lại nói: “Ngươi xin lỗi hay không xin lỗi là chuyện của ngươi, ta nhận hay không là chuyện của ta.”

Sắc mặt Kha Vũ trắng nhợt, bộ dáng thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, nàng có tướng mạo tốt, có chút cảm giác nhìn mà thấy thương, nếu là nam nhân khác có lẽ sẽ thương hương tiếc ngọc, nhưng nam nhân đứng trước mặt nàng không biết bốn chữ này.

An Tử Nhiên nhìn vẻ mặt nàng, không chỉ không cảm thấy có bao nhiêu thương tiếc, ngược lại nhớ tới con gái của cha mẹ nuôi, đóa bạch liên hoa đó, trong lòng tức khắc sinh ra một tia không kiên nhẫn, “Trên đời này, không phải hiểu lầm nào cũng được tha thứ, cũng không phải một câu xin lỗi là có thể xóa sạch mọi sai lầm. Ngươi vì một câu của người khác đã tùy tiện chỉ trích người, tương lai có thể sẽ phạm phải sai lầm càng nghiêm trọng, đến lúc đó, ngươi sẽ hiểu không phải sai lầm nào cũng có thể dùng một câu xin lỗi là có thể bù đắp.”

Kha Vũ bị hắn nói đến cả người đều ngây dại.

Vốn dĩ đây là một chuyện nhỏ. An Tử Nhiên cũng không phải loại sẽ tính toán chi li, càng đừng nói đến làm một nữ nhân khó xử, nhưng Kha Vũ thật xui xẻo, làm hắn nhớ tới người hắn không thích người.

Nhưng đây cũng là lời nói thật của hắn, Kha Vũ làm việc ở An Bình sơn trang, nếu nàng vẫn cứ thế này, ngày sau khẳng định còn sẽ phát sinh đủ loại chuyện, nếu không thay đổi thì chỉ mang lại phiền toái cho An Bình sơn trang.

Chuyện Kha Vũ bị giáo huấn không có bao nhiêu người biết. Nhưng sau khi trở về, tâm trạng nàng không tốt, Tiểu Hồng có thể phát hiện ngay, nàng biết Kha Vũ đi tìm An Tử Nhiên xin lỗi, Kha Vũ hẳn nên vui vẻ trở về mới đúng.

Nhưmg Kha Vũ không chịu nói, Tiểu Hồng cũng không làm gì được, tổng không thể tìm An Tử Nhiên hỏi rõ ràng đúng chứ? Nàng lại không phải Kha Vũ.

An Bình sơn trang vào đêm thực an tĩnh. Hạ nhân đã làm xong phần việc của mình sôi nổi trở về phòng, đây là thời gian tự do trong ngày của họ.

Ánh đèn dầu sáng lên khắp sơn trang, sáng nhất là ánh đèn trong phòng An Tử Nhiên, mấy ngọn đèn chụm lại, tuy  không thể sáng bằng ban ngày nhưng cũng không đến tối.

“Vương phi, nghe nói nha đầu kia lại đi tìm Vương phi?” Phó Vô Thiên xuất hiện phía sau An Tử Nhiên, đôi tay đặt trên vai hắn nhẹ nhàng xoa bóp. Hắn hôm nay không ra ngoài, vẫn luôn ở thư phòng xử lý chút công vụ. Thẩm quản gia là người của hắn, chuyện phát sinh trong sơn trang ngoài báo với An Tử Nhiên thì cũng sẽ báo cho hắn.

An Tử Nhiên buông bút, ngửa đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn kia: “Một nha hoàn thiên chân mà thôi, không cần phải để ý.”

“Vương phi đừng gặp nàng quá nhiều lần.”

An Tử Nhiên nhìn hắn một cái, “Hử?”

Phó Vô Thiên trầm thấp nói, “Nếu Vương phi bị nàng câu đi rồi, bổn vương sẽ phải buồn rầu làm thế nào truy Vương phi trở về.”

An Tử Nhiên trừng hắn một cái, “Có phải chưa thấy nữ nhân xinh đẹp đâu, hơn nữa ta không thích nữ nhân bề ngoài nhu nhu nhược nhược.”

“Không nhu nhược thì sẽ thích?” Phó Vô Thiên nghĩ tới Chung Nguyệt.

“Phải xem tình huống, nữ nhân vô cớ gây rối không thuộc thưởng thức của ta.” An Tử Nhiên không phát giác lời hắn nói có ẩn ý, thuần túy nói ra lời trong lòng.

Nghe hai chữ ‘thưởng thức’, Phó Vô Thiên tức khắc cười rộ lên. An Tử Nhiên ngẩng đầu thì hắn đã thu hồi, bỏ lỡ điệu cười có chút cổ quái của Vương gia nhà hắn. (Himeko: tui đoán ảnh cười là vì vợ ảnh chỉ ‘thưởng thức’, chỉ thuận mắt chứ không yêu thích, ảnh không cần lo.)

Năm ngày sau, An Tử Nhiên chuẩn bị chính thức khởi công xưởng nhuộm Dệt Tâm.

Đương nhiên đây là nơi nhuộm vải. Sau một thời gian nỗ lực, nhóm vải bông đầu tiên đã ra lò, nhưng đều là vải trắng, muốn vải có nhiều vẻ nhiều màu thì phải nhuộm, cho nên xưởng nhuộm được xây nên.

Công cụ trong xưởng nhuộm đều do Phó Dịch cung cấp. Tiệm vải của hắn ngoài mua bán vải vóc thì cũng làm này đó, tuy quy mô không lớn nhưng có nhân mạch, hơn nữa người được hắn giới thiệu đều có thể tin tưởng. Sắp xếp công việc cho những người này ở xưởng nhuộm xong, họ lại chiêu thêm công nhân có kinh nghiệm.

Hôm nay, An Tử Nhiên muốn tự mình qua trông coi. Phó Vô Thiên cũng muốn đi với hắn nhưng Việt Thất đột nhiên đến tìm, nói là có chuyện quan trọng, không đi được.

An Tử Nhiên một mình một người đến xưởng nhuộm Dệt Tâm. Xưởng nhuộm không xây gần xưởng dệt. Xưởng nhuộm khá lớn nên họ tìm một khu đất khác, toàn bộ xưởng nhuộm được bao bởi một bức tường, chỉ có thể mơ hồ thấy vải vóc đủ mọi màu sắc.

Có rất nhiều người đang đứng ngoài xưởng nhuộm. An Tử Nhiên đã thấy nhiều mà không thể trách, lập tức thuần thục đi cửa sau. Xưởng nhuộm Dệt Tâm do một người trung niên họ Khương quản lý, hắn cũng là người của tiểu thúc, thấy hắn tới liền chủ động dẫn hắn đi một vòng.

Vải bông trước mắt màu sắc sẽ tương đối đơn điệu, nhưng sẽ không lâu, khi đợt bông tiếp theo đến Xương Châu, An Tử Nhiên chuẩn bị đẩy ra đủ loại màu sắc và hoa văn.

Thị sát hơn một canh giờ, An Tử Nhiên mới rời đi.

Người đứng ngoài xưởng nhuộm đã rời đi. Vị trí của xưởng nhuộm tương đối kín, có vẻ trống trải, ngẫu nhiên mới thấy một hai bóng người. Đi bộ mười lăm phút, An Tử Nhiên mới trở lại đườmg phố náo nhiệt.

Hiện giờ đã là đầu tháng 9, thời tiết đã không nóng bức như trước. Gần chính ngọ, không ít người đổ ra đường mua đồ ăn. Tửu lầu, tiệm cơm hay quán ăn vặt đều đã đầy hơn phân nửa, thanh âm ầm ỹ vang bên tai không ngớt.

Người đi đường vội vàng đi, theo bản năng ngẩng đầu nhìn thiếu niên bước chậm phía trước. Đầu thu, vạn vật bắt đầu tàn lụi, thiếu niên tuấn tú tựa như bức tranh tươi đẹp, hấp dẫn ánh mắt mọi người nhịn không được nhìn hắn thêm một chút.

An Tử Nhiên không để ý, nhưng lực chú ý của hắn nhanh chóng bị đám người phía trước hấp dẫn. Không biết đã xảy ra chuyện gì, nơi đó tụ tập mười mấy người, không ngừng có thanh âm từ bên trong truyền ra, cả trai lẫn gái, phi thường ầm ỹ.

An Tử Nhiên không có hứng thú tìm hiểu. Khi hắn muốn lướt qua, một thanh âm hơi quen thuộc thành công làm hắn dừng bước.

“Thực xin lỗi, ta thật sự không cố ý.” Kha Vũ không ngừng xin lỗi nam nhân mắt ti hí đứng trước mặt.

“Ngươi dùng một câu không phải cố ý để lấp liếm mà được sao? Không dễ dàng như vậy, trứng gà này là người khác đặt mua, hiện giờ bị ngươi lỗ mãng hấp tấp làm vỡ, ta mang cái gì cho người ta?” Nam nhân hừ lạnh một tiếng, không bởi vì nàng xinh đẹp mà ôn thanh nhỏ nhẹ.

“Ta mua một ít trứng gà bồi thường cho ngươi được không?” Kha Vũ cũng biết mình không đúng, lúc ấy nàng có chút sốt ruột, không chú ý nên đụng vào hắn, trứng gà vỡ nát trên mặt đất, nàng nhìn cũng cảm thấy thực đau lòng.

Nam nhân nói nói: “Vậy cũng không đền bù được tổn thất của ta. Ta nói cho ngươi, trứng gà của ta không phải trứng gà bình thường, đây đều là trứng gà ngon thượng đẳng, dùng rất nhiều thức ăn trân quý mới bồi dưỡng ra được, ngươi cho rằng tùy tùy tiện tiện mua hai mươi quả trứng gà bình thường ở trên đường cái thay thế là được sao?”

Kha Vũ có chút hoang mang lo sợ, “Kia… Ngài nói phải làm sao bây giờ?”

Nghe thế, nam nhân đột nhiên trên dưới đánh giá nàng một lần, “Kỳ thật cũng không phải không có cách giải quyết.”

“Cách gì?” Kha Vũ lập tức hỏi.

Ánh mắt nam nhân hiện lên một tia tính kế, “Rất đơn giản, ngươi đi mua hai mươi quả trứng gà, sau đó cùng ta đi gặp cố chủ, tự mình giải thích mọi chuyện, cố chủ là người dễ nói chuyện, chỉ cần ngươi thực thành ý giải thích, hắn sẽ không cố ý làm khó dễ ngươi.”

Kha Vũ tức khắc do dự, khó xử nói: “Cái này… Nhất định phải đi sao?” Nàng tranh thủ giờ nghỉ chạy ra, không thể ở bên ngoài quá lâu.

Nam nhân lập tức trầm mặt, “Chẳng lẽ ngươi không muốn chịu trách nhiệm?”

Kha Vũ lắc đầu, “Không phải, chỉ là ta có việc gấp…”

“Ta không quan tâm ngươi có việc gấp gì, nếu ngươi không muốn cùng ta đi xin lỗi cố chủ, vậy bồi thường đi, trứng gà của ta giá một lượng bạc năm quả, hai mươi quả là bốn lượng bạc.”

Sắc mặt Kha Vũ thoáng chốc trắng bệch, bốn lượng bạc đối với nàng là một số tiền lớn, nàng căn bản không có nhiều bạc như vậy.

Người vây xem cũng cảm thấy nam nhân cố ý làm khó cô nương này, một quả trứng gà trân quý thế nào cũng không thể có giá những hai trăm văn tiền, hành vi này căn bản là giựt tiền, nhưng không ai đứng ra hỗ trợ, chỉ yên lặng nhìn, tỏ rõ sự lạnh nhạt của người Xương Châu.

“Ta, ta không có nhiều bạc như vậy…” Kha Vũ lắp bắp nói.

Nam nhân nheo lại đôi mắt vốn đã ti hí, ngữ khí không kiên nhẫn nói: “Hoặc là bồi thường bốn lượng bạc, hoặc là cùng ta đi gặp cố chủ, ngươi chỉ có thể chọn một.”

Kha Vũ nhăn mặt, gian nan lựa chọn.

Nam nhân lại không kiên nhẫn, “Ta thấy ngươi không lấy ra nổi bốn lượng bạc, vậy theo ta.” Nói xong liền bắt lấy cổ tay nàng muốn kéo nàng đi.

Kha Vũ đại kinh thất sắc.

“Chờ một chút.” An Tử Nhiên vẫn luôn yên lặng đứng nhìn rốt cuộc đi ra, tuy rằng hắn không biết Kha Vũ vì cái gì sẽ xuất hiện ở chỗ này, nhưng nàng là hạ nhân trong An Bình sơn trang, hắn không thể mặc kệ.

Nghe được thanh âm này, Kha Vũ quay đầu kinh ngạc nhìn hắn, “Thiếu gia?”

Sắc mặt nam nhân tức khắc biến đổi, ánh mắt bất thiện nhìn về phía An Tử Nhiên, hắn vừa rồi còn tưởng rằng là một người hay xen vào việc người khác, hai người này vậy mà biết nhau, nghĩ vậy, hắn lập tức nói: “Đây là chuyện của ta cùng nữ nhân này, dù ngươi là thiếu gia của nàng cũng không thể ngang ngược vô lý.”

An Tử Nhiên quét mắt nhìn trứng gà vỡ đầy đất, “Gà của ngươi là giống gì, dùng thứ trân quý gì để nuôi?”

Nam nhân cứng họng, hắn không trả lời được vì hắn căn bản không nuôi gà. Đây đều là trứng gà hắn mua, hai mươi quả trứng gà là hai cân, một cân chỉ 23, 24 văn tiền, nói dối là bởi vì hắn thấy Kha Vũ xinh đẹp nên nổi lên sắc tâm, muốn lừa nàng đến nơi hẻo lánh mà thôi.

Nam nhân do dự làm rất nhiều người bừng tỉnh, người này đang nói dối, muốn lừa gạt tiểu cô nương.

“Coi như ta xui xẻo, thật là đen đủi! Nam nhân thấy An Tử Nhiên không giống người thường, không dám tiếp tục, buông tay Kha Vũ rồi vội vàng chạy lấy người.

Đây là chột dạ! Những người khác đều đã nhìn ra, duy độc Kha Vũ không thấy, trong lòng còn đang nghĩ vị đại ca này thật tốt.

An Tử Nhiên vừa thấy vẻ mặt của nàng là biết nàng nghĩ cái gì, xoay người đi. Kha Vũ vội vàng đuổi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.