Đại La Thiên vực phân bổ chiến lực cũng khá kỳ lạ, ngoài quân đội chấp chính Đại La Thiên vực, mỗi thế lực cấp vương đều có quân đội riêng. Thế lực cấp vương muốn mở rộng lãnh thổ, chỉ có thể dùng quân đội của chính mình ra ngoài Đại La Thiên vực tranh đoạt thâu tóm, do vậy họ đều tranh thủ mọi thời cơ để phát triển quân đội thuộc quyền, tạo nên sức mạnh quân sự đáng nể.
Tu La cung có Tu La vệ, Liệt Sơn điện có Liệt Sơn quân, Huyết Ưng điện có Huyết Ưng chúng.
Những đội quân đó cũng khá là mạnh, thế nhưng ai cũng rõ, chiến lực khủng bố nhất vẫn là quân đội chính quy của Đại La Thiên vực, Đại La Thiên quân. Cánh quân này không do cấp vương nào nắm giữ, mà được chính tay vị cường giả thực lực sâu khôn lường Thụy hoàng điều động. Và dĩ nhiên, đội quân đó cũng phục tùng vị vực chủ bí ẩn nọ.
Cửu U vệ, chính là quân đội của Cửu U cung.
Nhiều năm nay Cửu U rời đi, mà năm xưa nàng cũng không phải người nổi bật, càng không hiểu chuyện quản lý bồi dưỡng thao luyện, thành ra quân đội này trước kia là cánh quân yếu ớt nhất trong Cửu Vương. Cũng may mấy năm nay Đường Băng lại cẩn trọng điều chỉnh, thu nạp huấn luyện, khiến cho Cửu U vệ thoắt biến mạnh mẽ lên nhiều, dù rằng do không có đủ tài lực, nên không thể nào so sánh với những quân đoàn siêu cấp như Tu La vệ, nhưng cũng đã không còn bị xếp chót bảng như xưa kia nữa.
Cửu U cung, thao trường.
Thao trường rộng lớn lúc này nhung nhúc những người là người, ai nấy giáp trụ áo khoác tung bay, yên tĩnh như đá, chỉnh tề uy nghi, ngay cả thở dường như cũng nhịp nhàng đồng bộ, khí thế quân đội rất hùng tráng làm cho người ta không rét mà run.
Trên đài cao, vài bóng người bay đến, hiện thân chính là Cửu U, Mục Trần, Đường Băng, Đừng Nhu.
- Tham kiến cung chủ!
Thình lình vô số những tiếng hô vang rền nhất tề xung động, tất cả đều khom người đánh tay rốp rẻng vái chào, âm thanh hùng hồn như sấm nộ giữa trời quang.
Mục Trần đứng trên đài mà cũng cảm thấy kinh dị thất thần, cánh quân hắc giáp phủ đen cả thao trường, thật là quân đội có khác, cả hô hấp cũng nhất thể, linh lực quanh thân họ giao hào hỗ trợ lẫn nhau, thật là đáng sợ.
Hiển nhiên họ đã trải qua năm tháng thao luyện với nhau, mới có thể ăn ý đến mức đó.
- Cửu U vệ luôn duy trì ở mức nghìn người, áp dụng quy chết đào thải, cuối mỗi năm đều có khảo hạch, 100 người xếp cuối cùng sẽ bị loại, trở thành những phần tử khác sắp đặt công việc khác trong Cửu U cung, đồng thời lựa chọn những người có biểu hiện xuất chúng khác bổ sung vào.
Đường Băng mỉm cười.
Mục Trần cực kỳ kinh ngạc, trong lòng thán phục sự lợi hại của cô nương này. Nàng hoàn toàn loại bỏ uy thế số lượng, ủng hộ chất lượng, sử dụng quy chế đào thải tàn khốc để khiến cho Cửu U vệ càng ngày càng tinh nhuệ hơn. Hắn lướt nhìn xuống dưới đánh giá, hầu hết mọi người đều ở cấp độ Chí Tôn Tam Nan, thậm chí những người đứng hàng đầu có rất nhiều người mang dấu hiệu chuẩn bị đột phá Chí Tôn cảnh.
Đứng trước cánh quân hùng tráng này, nếu như để họ phối hợp đồng loạt ra tay, thì e rằng Mục Trần có gọi ra Đại Nhật Bất Diệt thân cũng phải tránh đối đầu trực diện.
- Thật là xuất sắc.
Cửu U bật thốt lên tiếng khen, giao Cửu U vệ cho Đường Băng quản lý quả thật là hành động sáng suốt.
- Thật ra làm như vậy cũng vì tài lực của chúng ta, số lượng Chí Tôn linh dịch chỉ đủ bồi dưỡng cho quân đội với quy mô này mà thôi.
Đường Băng thở dài tiếc nuối. Nàng cũng muốn mở rộng phát triển quân số Cửu U vệ, chỉ đáng tiếc hàng năm Cửu U cung nhận được số Chí Tôn linh dịch có hạng, tăng cường quân bị thì lại làm tổn hại căn cơ Cửu U vệ.
- Vất vả cho ngươi!
Cửu U vỗ vai Đường Băng an ủi. Mấy năm nay thậm chí cô nàng còn không đụng đến một giọt Chí Tôn linh dịch, tất cả đều dùng cho Cửu U vệ, sự hi sinh này thật khiến cho Cửu U cũng phải hổ thẹn.
- Không sao đâu!
Đường Băng mỉm cười dịu dàng, rồi nàng nghiêm nghị nhìn xuống Cửu U vệ, giọng nói thanh thúy nhưng lạnh lùng và đầy uy thế:
- Từ hôm nay trở đi, thống lĩnh Mục Trần sẽ lãnh đạo Cửu U vệ.
Nàng dứt lời, đám Cửu U vệ vốn yên tĩnh như đá lại vang lên vài tiếng rôm rả bàn tán, ánh mắt nhìn gã nam tử duy nhất trên đài trở nên khó chịu.
Dáng vẻ đó hẳn nhiên là tỏ ra phản đối.
- Các ngươi có ý kiến?
Đường Băng trừng mắt thản nhiên.
- Đường Băng thống lĩnh, nếu vẫn để ngài suất lĩnh Cửu U vệ, chúng ta không có bất luận kẻ nào có ý kiến gì.
Hàng trước của Cửu U vệ vang lên tiếng trả lời, một gã binh sĩ vóc người cường tráng, thân hình như thiết tháp, dáng vẻ oai vệ đứng thẳng với giáp sắt và thiết thương trong tay.
- Chúng ta biết Cửu U cung mấy năm nay luôn khó khăn, chính ngài lại không hề dùng một chút Chí Tôn linh dịch nào, tất cả đều dành cho Cửu U vệ, cho nên chúng ta tuyệt đối tôn kính ngài, nếu như lời ngài vừa nói là mệnh lệnh, tất cả anh em sẽ vẫng theo, chỉ có điều e rằng trong lòng anh em sẽ không phục.
Mục Trần tròn mắt nhìn gã lính kia mà kinh ngạc, vì hắn phát hiện kẻ này thực lực cũng đã là Chí Tôn nhất phẩm, chỉ có điều dường như vẫn chưa tu luyện Chí Tôn pháp thân.
Thực lực như vậy làm cho Mục Trần thoáng giật mình, ai mà ngờ trong đám Cửu U vệ lại còn có cường giả Chí Tôn.
Mục Trần vội đưa mắt nhìn quét quanh đó, nhận thấy hai bên gã lính kia còn có hai người nữa, dao động linh lực chẳng hề kém cạnh.
Ba gã cường giả Chí Tôn.
- Bọn họ là ba người thực lực mạnh nhất Cửu U vệ, có uy vọng cao nhất, vốn cả ba đều có khả năng được thăng chức thống lĩnh.
Đường Nhu phát hiện vẻ mặt Mục Trần, khẽ nói cho hắn vài thông tin.
- Người vừa lên tiếng là Khâu Sơn, bên trái là Bắc Mặc, bên phải là Lan Hải. Bọn họ vốn hành tẩu đơn độc, sau đó vì cùng đắc tội một tông phái kia mà bị truy sát, được ta vô tình giúp đỡ cứu thoát, lại mời họ gia nhập Cửu U vệ. Mấy năm nay họ là những người trung thành và tận tâm, ngay cả Huyết Ưng điện ra giá hấp dẫn, cũng không kéo họ rời khỏi được.
Đường Băng lên tiếng.
Mục Trần khẽ gật đầu, có thể gia nhập Cửu U vệ, cũng là một điều đáng mong chờ với người bên ngoài, ít nhất mỗi tháng đều nhận được Chí Tôn linh dịch miễn phí. Bất quá ba người kia vẫn kiên nghị không quan tâm đến Huyết Ưng điện mua chuộc, xem ra ba người này là hạng có ân tất báo.
- Muốn để Cửu U vệ phục tùng, vậy thì xem bản lĩnh của ngươi đi.
Đường Băng khẽ nói. Nàng có thể ép buộc Cửu U vệ tuân mệnh, nhưng như thế không tránh khỏi việc họ bất mãn với Mục Trần và thậm chí là Cửu U, lúc này phải xem bản lĩnh Mục Trần làm thế nào để chế ngự những con ngựa bất kham này.
Mục Trần cười, hắn lắc mình thoắt biến mất, xuất hiện lại đã ở bên dưới thao trường.
- Các ngươi không phục ta?
Mục Trần đối diện ba người đứng đầu.
Cả ba không ai trả lời, ánh mắt thản nhiên cho thấy họ chẳng hề tôn kính hắn. Họ nhìn thấy được thực lực Mục Trần, Chí Tôn nhất phẩm, có lẽ còn mạnh hơn họ một chút, nhưng còn xa lắm mới khiến họ tâm phục khẩu phục.
- Cùng lên đi, muốn tỏ vẻ bất phục, ít nhất phải cho ta thấy các ngươi có tư cách.
Mục Trần bình thản.
Ba người nóng mắt, chợt trầm giọng nói:
- Bọn ta vẫn chưa luyện ra Chí Tôn pháp thân.
Ngụ ý dĩ nhiên là nếu Mục Trần dùng Chí Tôn pháp thân trấn áp, thì cũng chẳng thể nào làm cho họ tâm phục.
- Ta không cần Chí Tôn pháp thân.
Mục Trần thản nhiên trả lời.
- Được!
Cả ba mắt lóe sáng, lập tức hành động, ngay tức khắc biến mất, rồi xuất hiện bao vây Mục Trần, chưởng kình như sấm chớp công kích yếu huyệt trên thân Mục Trần, cho thấy sự phối hợp cực kỳ ăn ý và nhuần nhuyễn.
Mục Trần chẳng hề nhúc nhích, tay nắm chặt lại, làn da chớp mắt đã chuyển sang màu bạc, tiếng sấm rền ầm ầm như vang từ trong xương cốt.
Đối mặt công kích của ba người, hắn an nhiên bất động.
"Đùng!"
Quyền chưởng từ ba phía đánh vào người, linh lực trùng kích bùng nổ, một khu vực chân không hình thành bởi kình lực đã đánh bạt cả không khí.
Thân thể Mục Trần như bị biến dạng, đánh đến móp méo, làn da gợn sóng, thế nhưng màu bạc toàn thân vẫn không giảm, kể cả đôi mắt cũng chuyển sang bạc, lôi điện bắt đầu toát ra từ cơ thể, chạy lẹt xẹt khiến hắn như lôi thần hiện thế.
Ba người kia đột nhiên biến sắc, vì họ nhận thấy quyền chưởng của họ đánh vào thân thể Mục Trần như đánh vào đá cứng không thể phá vỡ.
- Thân thể thật cường hãn!
Cả ba chấn động, họ cũng có tu luyện thân thể, nhưng so với Mục Trần lại chênh lệch thật lớn.
- Lui!
Mục Trần ánh mắt lóe lôi quang, lực trùng kích sấm sét tàn phá tứ tung, khiến cho ba người kia bị chấn văng, chật vật lui ra, khó khăn giữ vững thân hình.
Binh đoàn Cửu U vệ nhất thời kinh ngạc, không ít kẻ bị chấn động, dĩ nhiên là bất ngờ trước việc ba vị đội trưởng mạnh nhất liên thủ lại bị bức lui bởi gã thống lĩnh non choẹt mà hắn vẫn chưa hề động tay.
- Thật lợi hại.
Đường Nhu trên đài thì thốt lên tán thưởng.
Đường Băng gật gù, nhìn dáng vẻ khí phách kia mà không rời mắt đi được, dường như hắn có một sự thu hút rất lạ, khó trách Cửu U tỷ tỷ cũng quý trọng hắn.
- Không phục thì cứ tiếp.
Mục Trần giương đôi mắt bạc nhìn ba nhìn, khẽ nói.
Ba người kia méo mặt, chán nản lắc đầu. Xem ra chênh lệch quá sâu, ba người liên thủ mà chẳng làm Mục Trần nhúc nhích, giao đấu này thực tế không cùng một tầng.
Mục Trần thấy vậy, ánh bạc trên người dần tắt đi, bên trong ngực áo, những đường lôi văn cũng lặng lẽ lặn mất, không ai thấy được số lượng lôi văn đã lên đến 10.
Bất giác Lôi Thần Thể của Mục Trần đã đại thành.
Khó trách dám dũng cảm đưa thân ngạnh kháng thế công mạnh mẽ của ba người kia.
- Tham kiến Mục Trần thống lĩnh.
Cả ba lui lại, ôm quyền cung kính. Thực lực áp đảo của Mục Trần khiến họ không thế không phục.