Đại Chúa Tể

Chương 510: Mộc Thần Sơn mở ra




"Uỳnh uỳnh!"

Sáu dòng ánh sáng xanh lục uốn lượn đổ vào linh trận viễn cổ khổng lồ bao phủ Mộc Thần Sơn, khiến nó nổi lên vô số dao động thất thường.

Đám Mục Trần cũng đang trân trân quan sát linh trận viễn cổ, kia có lẽ là đại trận hộ tông của Mộc Thần Điện thời xa xưa, uy lực thật khó lường. Đừng nói bọn đệ tử các linh viện đây, mà ngay đến cả cường giả Chí Tôn cũng không thể phá hủy, chỉ có thể dùng đến chìa khóa là 6 mảnh Mộc Thần Bia này để có thể mở nó ra, bằng không chỉ có thể giương mắt nhìn bảo sơn mà thôi.

Sáu luồng sáng hội tụ lại, điểm hội tụ nứt nẻ, rồi từ từ tạo thành một khe nứt không gian khổng lồ ngay trên bề mặt linh trận. Khe không gian tỏa ra ánh sáng xanh lục chói mắt cực kỳ hấp dẫn, khí tức viễn cổ từ trong đó toát ra khiến thiên địa trở nên mênh mang mơ hồ.

Hào quang trong khe nứt dần ổn định lại, dáng vẻ như một cánh cổng đang chầm chậm mở ra. Đây chân chính là lối tiến vào một di tích truyền thừa viễn cổ thực!

"Ực."

Những tiếng nuốt nước bọt thèm thuồng vang lên, ánh mắt mọi người đều rạo rực tham lam.

- Di tích Mộc Thần Điện đã mở!

Chẳng biết kẻ nào gào lên, không khí yên tĩnh hoàn toàn bị phá vỡ, vô số những tiếng rống hô vang lên ầm ầm, mọi người trở nên bạo động, linh lực hào quang bắn lên mang theo vô số những kẻ tham lam nhanh như ánh chớp lao thẳng vào khe không gian kia.

- Đi!

Mục Trần cũng nhanh chóng có phản ứng khi nhận thấy khe nứt không gian đã ổn định, dẫn đầu đi trước. Lạc Li, Ôn Thanh Tuyền và mọi người cũng nối gót bay theo, tốc độ cũng nhanh như hồng thủy.

Khe nứt như một cái mồm quái thú thật to nuốt lấy đàn người như châu chấu bay vào.

Chỉ chốc lát sau, toàn bộ những cường giả tụ tập đông nghìn nghịt ở vùng đất quanh núi đã biến mất, chỉ còn lại vẻ xơ xác của cây cối bị giẫm đạp mới có thể biết được đã từng có rất nhiều người huyên náo nơi đây.

Và lúc này, một hồi tranh đoạt chấn động cả đại tái linh viện đã bắt đầu mở màn.

Cuối cùng những ai sẽ tìm ra được lợi ích? Vậy thì phải xem đám người nào tuyệt kỹ cao tay hơn kẻ khác...

Khi chui vào khe không gian kia, ánh sáng trở nên lóa mắt, rồi ngọn núi khổng lồ che cả thiên địa hiện ra trước mặt. Ngước lên hay nhìn xuống, bên trái hay bên phải đều thấy mênh mông vô tận, chẳng thấy được điểm cuối.

Ngọn núi thái cổ này thật to lớn.

Mục Trần cũng bị quy mô đồ sộ của ngọn núi khiến cho kinh hãi, nhưng rồi hắn cũng nhanh chóng hạ cánh xuống sườn núi.

Khung cảnh nơi đây chỉ toàn một màu xanh biếc, sinh cơ bừng bừng, thiên địa sinh động cực kỳ. Thế nhưng cảnh trí thanh bình đó lại không khiến mọi người thoải mái, vì bọn họ phát hiện linh khí thiên địa nơi đây cực kỳ khó điều động, áp lực hơn bên ngoài gấp nhiều lần.

- Có lẽ đây là phương thức tu luyện của Mộc Thần Điện, nếu thích ứng được với vùng này rồi, trở lại bên ngoài tốc độ điều động linh khí của chúng ta cũng sẽ tăng lên.

Ôn Thanh Tuyền phất tay đánh thử một luồng kình lực, phá nát một gốc cây.

- Nhưng thế này thì khi chiến đấu với kẻ khác, tiêu hao linh lực cũng sẽ tăng thêm nhiều.

Lạc Li nghiêm mặt trịnh trọng.

- Hoàn hảo cho chúng ta đã chuẩn bị linh đan chiến đấu.

Mục Trần cười nói, liếc nhìn Ôn Thanh Tuyền với vẻ khâm phục.

Đáp lại, Ôn Thanh Tuyền chỉ nhếch môi đắc ý. Mấy ngày quen biết, tên kia bề ngoài thì ra vẻ hiền lành khiêm nhu, nhưng trong lòng tự tôn không nhỏ. Muốn hắn bội phục thì đâu phải chuyện cỏn con mà có được.

- Bây giờ chúng ta làm gì đây?

Lạc Li cất tiếng hỏi Mục Trần.

Mục Trần ngẩng lên nhìn trời, những tiếng phá gió vẫn còn vang lên không ngớt, vô số người đang hạ xuống những nơi nào đó trên sườn núi. Thế là ngọn bảo sơn yên tĩnh bao nhiêu năm nay đã bị khuấy động, chỉ e vài ngày nữa thôi, toàn bộ bảo khố an bình sinh trưởng nơi đây đều sẽ bị đàn châu chấu kia vét sạch sẽ.

Mục Trần đăm chiêu. Di tích này ngoài cái gọi là truyền thừa ra, thì cái mà hắn muốn nhất chính là gốc Cửu Dương Linh Chi, nguyên liệu bắt buộc để tu luyện Đại Nhật Bất Diệt Thân. Bảo khố quý trọng và hiếm lạ cấp bậc đó thì luôn luôn sẽ bị cường giả Chí Tôn để mắt tới. Nếu ở nơi khác có lẽ hắn chẳng đủ can đảm để nhúng tay vào, thế nhưng đại lục di tích này đúng là cơ hội ngàn năm có một, hắn phải tranh thủ dịp này giành được gốc Cửu Dương Linh Chi vào tay.

- Trong di tích Mộc Thần Điện hẳn phải có một một vùng linh bảo sơn, thiên địa linh vật quý hiếm rất nhiều, trong đó có một thứ ta rất cần. Nên đến đó trước đã.

Mục Trần nói với Ôn Thanh Tuyền, quan hệ hợp tác nên hắn phải nói rõ với các nàng trước.

Ôn Thanh Tuyền nhíu mày ngạc nhiên

- Linh bảo sơn? Người khác tiến vào đây đều đi tìm truyền thừa trước hết, ngươi lại đi tìm bảo vật trước, có lộn không vậy?

Mục Trần im lặng, tình hình bình thường thì đúng là nên như vậy, nhưng hắn lại rất cấp thiết muốn lấy được Cửu Dương Linh Chi. Nếu như chậm chân để lọt vào tay kẻ khác, thì biết đến bao giờ mới gặp được một gốc Cửu Dương Linh Chi khác đây?

Hành động như vậy thật sự rất có ích cho hắn, nhưng với người khác thì không hẳn. Ôn Thanh Tuyền lại là cô gái rất có chủ kiến, lại cường thế mạnh mẽ, xưa nay có lẽ hợp tác chỉ có nàng làm chủ soái, ai nấy đều phải nghe nàng dặn dò, hắn không tin nàng ta sẽ ngoan ngoãn đi theo hắn.

Mục Trần đang bí không biết nói gì, thần sắc thản nhiên của Ôn Thanh Tuyền loại toát ra một nụ cười, nàng ta phất phất tay:

- Tuy quyết định của ngươi không hay cho lắm, bất quá tạm tin ngươi một lần, nhưng mà ta nói trước, nếu tới cái linh bảo sơn đó mà thu hoạch không làm ta hài lòng, thì ta sẽ tính sổ lên ngươi đấy.

Mục Trần nhìn thấy cô nàng sắc mặt xoay nhanh như chong chóng, càng cảm thấy Ôn Thanh Tuyền vô cùng khó đối phó. Thật nếu nói về độ khó chẳng cũng phải ngang ngửa Lạc Li năm xưa, chỉ khác là nàng ta không xách kiếm ra đuổi giết hắn nửa năm mà thôi...

- Nhưng diện tích Mộc Thần Điện rộng lớn như thế, ngươi biết vị trí linh bảo sơn ở đâu không? Chẳng lẽ định đi mò?

Lạc Li đột nhiên dò hỏi.

Mục Trần nghe vậy sửng sốt rồi ảo não gật đầu. Đúng là hắn định như vậy...

- Ta thật là muốn ăn cả xương ngươi, vậy mà cũng đòi tầm bảo.

Ôn Thanh Tuyền trợn trắng nghiến răng hăm he Mục Trần.

- Ngươi có cách?

Mục Trần chợt quay lại hỏi.

- Ngươi đã nói linh bảo sơn có không ít dị bảo linh vật, ta nghĩ thời viễn cổ phải được xem là bảo viên của Mộc Thần Điện, một khu vực chuyên trồng trọt những bảo vật. Mà những thế lực lớn, đại chủng tộc hiện nay cũng có những khu vực tương tự, và nó đều có một điểm chung.

Ôn Thanh Tuyền mỉm cười:

- Chính là nơi có linh khí thiên địa lưu động lớn nhất.

Mục Trần le lưỡi vuốt cằm. Xuất thân từ Bắc Linh cảnh nhỏ bé, tuy cha hắn cũng là chủ một Mục vực, nhưng cái khu vực nhỏ nhoi đó làm gì có tư cách xây dựng cái gì gọi là bảo viên. Với cái kiến thức "thế lực lớn, đại chủng tộc" kia của cô nàng rắc rối thì hắn hoàn toàn mù tịt, đành phải hỏi lại:

- Vậy phải làm thế nào tìm ra khu vực có linh khí thiên địa lưu động lớn nhất?

- Dĩ nhiên phải có công cụ chuyên tìm kiếm, chẳng lẽ bằng thực lực mà cảm ứng được à?

Ôn Thanh Tuyền lại được dịp lên mặt.

- Bọn ta không có đồ chơi đó.

Mục Trần đỏ mặt, thẹn quá hóa giận.

- Nam nhi thật không đáng trông chờ mà...

Ôn Thanh Tuyền thở dài một hơi, quay lại phẩy tay. Cô gái hiền hòa An Nhã lập tức lôi ra một hào quang sáng loáng, một dụng cụ nhìn như la bàn xuất hiện, đưa cho Ôn Thanh Tuyền.

Ôn Thanh Tuyền cầm la bàn, rót linh lực vào để sử dụng. Mục Trần tròn mắt nhìn thấy bề mặt chiếc la bàn xuất hiện một chiếc kim hào quang xoay như chong chóng, rồi một mũi tên to hiện lên trên mặt, chỉ về hướng tây bắc.

- Tìm được rồi, hướng kia hẳn là có linh bảo sơn.

Ôn Thanh Tuyền cất đi la bàn, cười lớn đắc ý:

- Khâm phục chưa?

Mục Trần quạu, cảm giác hắn như bị Ôn Thanh Tuyền quay như dế.

- Đi thôi!

Mục Trần mở miệng hằn học.

Lạc Li nhìn thấy dáng vẻ tức tối của hắn chỉ mỉm cười lắc đầu, nắm lấy tay hắn ra chiều an ủi.

- Vẫn là vợ ta tốt nhất.

Mục Trần nắm lấy bàn tay mềm mại, toét miệng cười, bất thình lình vươn qua hôn lên gương mặt xinh đẹp của Lạc Li.

Lạc Li đỏ mặt trước hành động bất ngờ của hắn, chỉ còn biết trừng mắt chịu trận.

- Không biết xấu hổ!

Ôn Thanh Tuyền thì nghiến răng giậm chân đùng đùng, tức tối quát Mục Trần.

- Ha ha, đi nào, đến linh bảo sơn đoạt bảo!

Mục Trần vui sướng cười khoái trá, chẳng thèm quan tâm Ôn Thanh Tuyền, kéo tay Lạc Li bay đi. Cả hai hóa thành hào quang biến mất trong tầm mắt. Ôn Thanh Tuyền tức tối giậm chân một hồi rồi cũng bay lên đuổi theo. Đám người còn lại chỉ còn biết lắc đầu tròn mắt bay sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.