4.
Các chị em vội đỡ tôi và dìu lên giường nhỏ nghỉ ngơi.
Có người vội vã quạt cho tôi, có người bưng cốc rót nước cho tôi, ai nấy đều tức điên lên.
Mặt mọi người đỏ gay giận dữ, cố gắng kìm nén không phát hỏa.
Vì tôi đã khóc.
Tôi lặng lẽ khóc, nước mắt từng hàng như sợi châu đứt rơi xuống.
Lớp trang điểm mới xong của tôi nhòe đi.
Nhưng tôi không khóc vì bất bình hay xấu hổ.
Đó là một phản ứng sinh lý trước nỗi đau, cơn tức giận như nhấn chìm tôi trong biển lửa, tôi chỉ còn biết tự véo vào đùi mình để trấn tĩnh.
"Làm sao bây giờ, Tiểu Ninh, quá kinh tởm!"
Một cô em phù dâu ngượng ngùng lên tiếng: "Chẳng lẽ chị muốn chịu đựng chuyện này sao? Nhưng em không cam tâm thấy chị nín nhịn!"
"Nhưng chuyện này dù có ghê tởm, Tiểu Ninh không xuất hiện, nguyên nhân cũng không ai biết. Nếu có người nói gì gây hiểu lầm, người xấu hổ sẽ là Tiểu Ninh."
Một phù dâu lớn tuổi lên tiếng, mọi người cùng nhau thảo luận biện pháp đối phó, cuối cùng quyết định đưa Trương Chí Viễn vào phòng.
Anh ta là chú rể ngày hôm nay, cũng là con trai của người đàn bà đang mặc áo cưới giống tôi khoe mẽ ngoài kia.
Chuyện này là thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng phải cho một lời giải thích.
Rõ ràng trước đó đã thống nhất sẽ bàn bạc với tôi trước, vậy mà anh ta vẫn giấu diếm và để mẹ chồng tôi mặc váy cưới, muốn làm tôi kinh tởm đến chết sao!
Thật không hiểu nổi cái đầu đất của anh ta đang nghĩ cái quái gì! ! !
Càng nghĩ về điều đó, tôi càng tức giận, sau khi Trương Chí Viễn bước vào phòng, tôi đã tiến lên và giáng cho anh ta một cái bạt tai tóe lửa.
"Tại sao anh không nói cho tôi biết!"
Tôi lớn tiếng quát lên:
"Anh đã nói với tôi là mẹ anh đã biết việc mặc váy cưới đi lên sân khấu với anh là sai rồi, thế cái loại chuyện chó má gì đang xảy ra đây!"
"Còn mặc áo cưới giống hệt tôi! Con mẹ nó, bà ta nghĩ gì vậy!"
"Nếu anh không muốn cuộc hôn nhân này thì cút xéo đi! Tôi không cầu xin anh! Nhà anh ghê tởm như vậy tôi không dám bước chân vào!"
Nói đến đây, tôi muốn khuyến mãi cho anh ta một cái tát nữa nhưng anh ta đã túm lấy tôi.
"Quậy đủ chưa!"
Rồi đẩy tôi thật mạnh.
Dàn phù dâu chạy đến đỡ tôi một cách hoảng hốt, sợ tôi vấp phải váy cưới.
"Mặc váy cưới thì làm sao? Mẹ nuôi tôi lớn lên đâu dễ dàng! Váy cưới có gì mà to tát! Sao cô lại vô lý như vậy!"
"Tôi vô lý!?"
Tôi lao đến chất vấn anh ta:
"Ai vô lý! Tôi đã nói không sao, nếu bà ta muốn mặc váy cưới trắng, tôi sẽ tự mình mặc đồ cưới cổ truyền!"
"Tôi và bà ta sẽ cùng nhau hoan hỉ bước lên sân khấu, đảm bảo mọi người có thể có một ngày vui vẻ!"
"Cô đã hứa với tôi thế nào!"
"Hứa cái rắm! Hay là mẹ con nhà anh cố ý!"
"Cô muốn làm khó tôi vào ngày này sao!"
5.
Nói đến đây là đã rơi nước mắt rồi.
Tôi không kiềm chế được nữa, xách váy hất tay Trương Chí Viễn ra, định bỏ đi.
Kết hôn với con mẹ anh ý!
Hôm nay bà đây đã chịu đủ nhục nhã rồi!
Nhưng Trương Chí Viễn lại không nghĩ như vậy, anh ta thấy tôi nghiêm túc muốn bỏ đi liền vội vàng xông lên ngăn cản, xin tôi đừng rời đi.
Cho anh ta chút thể diện trong ngày trọng đại, đừng dễ mất bình tĩnh.
Nhưng tôi nhìn thấu anh ta rồi.
Đến tận bây giờ anh ta vẫn cho rằng tôi vô cớ gây chuyện, tôi mất bình tĩnh muốn làm rối tung lên.
Tất cả là lỗi của tôi.
Tôi còn có thể nói gì, chỉ có thể bảo anh ta đi chết đi, đừng cản tôi về nhà!
Thấy thái độ kiên quyết của tôi, chị em phù dâu lập tức ủng hộ.
Mọi người vây quanh tôi không cho Trương Chí Viễn lại gần, nhanh chóng chạy đến cửa khách sạn.
Thợ trang điểm và chụp ảnh không quen biết anh ta nên thấy tôi bỏ về liền hô hào cả đoàn đi theo.
Một nhóm lớn người theo sau tôi.
Có quá nhiều người, thu hút những ánh mắt tò mò.
Ngay cả khách mời cũng chạy lại xem náo nhiệt.
Nhóm chúng tôi tình cờ đụng mặt mẹ chồng đang đón khách trước cửa.
Váy cưới đọ váy cưới, mẹ chồng đọ nàng dâu.
Lập tức có người cảm thấy không đúng.
Vốn dĩ mẹ chồng đứng đây một thân một mình chỉ là quá mức long trọng phô trương, cũng không ai liên tưởng gì, nhưng hiện tại tôi đứng cùng bà ta ở chỗ này, khung cảnh thật vi diệu.
Mẹ chồng vẫn tỏ vẻ ngây thơ, hỏi tôi làm gì mà ra muộn giờ đón khách.
Tôi cười nhạo, liếc nhìn Trương Chí Viễn vẻ mặt cầu xin, lớn tiếng chế giễu:
“Hôm nay hẳn là cô em tốn rất nhiều thời gian để mặc chiếc váy cưới này phải không?”
"Thế nào? Cô em có hài lòng không? Mọi người đều khen cô em ăn mặc đẹp à?"
"Cô em trở thành tâm điểm chú ý hôm nay rồi, phải không?"
"Lâm Tiểu Ninh!"
Trương Chí Viễn thấy lời tôi nói càng ngày càng kỳ quái, chạy tới muốn lôi tôi đi, nhưng đoàn phù dâu lập tức ngăn lại.
Khung cảnh ồn ào, quần chúng ăn dưa.
Tôi sớm đã xấu hổ rồi, liền không quan tâm nữa, thấy cả nhà anh ta bối rối thật buồn cười.
Tôi tháo khăn voan, đi ngược đám đông đến chỗ mẹ chồng rồi cài lên đầu bà ta.
"Mặc váy cưới thôi có gì mà hay ho chứ, đeo voan cưới mới thật là chất lượng! Không thì hôm nay khách mời sẽ hoài nghi ai mới là cô dâu!"
"Lâm Tiểu Nhiên, mẹ tôi là bậc trưởng bối, cô dám ức hiếp mẹ tôi như thế sao!"
Bên phía quần chúng ăn dưa, Trương Chí Viện vẫn hét vào mặt tôi:
“Chưa cưới vào cửa mà cô đã bất hiếu không biết nhường nhịn, cô to gan nói mẹ tôi thế à!"
"Chí Viễn..."
Mẹ chồng đang trước mặt tôi lập tức trở nên yếu đuối khép nép như én nhỏ, nhìn con trai một cách đáng thương.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tôi không tưởng tượng nổi mụ già này có thể hóa vai em gái trà xanh như vậy!
Thà bà ta hiện hình sớm, đỡ sau này cưới về phải hối hận.
Thế là tôi càng khoa trương hơn, nâng cao hai tay lên vỗ: "Nhường! Đương nhiên phải nhường rồi!"
"Hôm nay tôi sẽ cho anh cút xéo khỏi đời tôi!"
Khách mời nghe xong như nổ tung, cảnh tượng ồn ào hơn cả vỡ chợ.
Tôi mỉm cười và dẫn đầu rời đi trong tràng vỗ tay, và các phù dâu cũng vui vẻ đi theo tôi.
Ngay lúc tôi vừa thấy nhẹ nhõm, Trương Chí Viễn nhân cơ hội xông lên, túm lấy cổ tôi và tát tôi một cái.
"Ai cho cô phát điên với mẹ tôi, ai cho phép cô!"
Tôi không kịp phản ứng lại cái tát đó, tôi chết điếng người.
Các phù dâu đứng cạnh Trương Chí Viễn sửng sốt trong một giây, ngay sau đó họ tức giận lao tới, dùng móng tay sắc nhọn kéo ngã anh ta, cào nát mặt anh ta.
"Chí Viễn!!"
Mẹ chồng muốn xông vào cứu anh ta, lại bị ném sang một bên, vừa khóc vừa giậm chân.
Tôi đứng dậy, vén mái tóc rối bù ra sau tai, liếm chỗ rách trong miệng và cười điên dại.
"Sao mày dám!!"
Tôi giơ chân đạp vào chim sẻ nhỏ của Trương Chí Viễn.
Công lực của giày cao gót mạnh mẽ như búa đập trứng.
Anh ta thét lên một tiếng, giây tiếp theo liền bị một phù dâu nhét khăn vào miệng, đấm lệch cằm.
Khung cảnh vô cùng hỗn loạn, người nhà Trương Chí Viễn nhiều lần ra sức ngăn cản nhưng đều bị dòng người ùa ra.
Cuối cùng cũng dừng lại được, Trương Chí Viễn thảm hại nằm bẹp dưới đất như chiếc giày rách, quần lót đỏ bị lòi một nửa ra ngoài.
6.
"Con đĩ! Tao giết mày!!"
Mẹ chồng tôi tức điên lên, bà ta cầm nĩa ở bàn bên định đâm nhưng tôi né gọn.
Tôi nhìn dáng vẻ thê thảm của bà ta và Trương Chí Viễn mà cười thành tiếng.
Khách mời chưa từng thấy đám cưới nào diễn ra như thế này, cũng chưa từng thấy mẹ chồng nàng dâu nào lại cấu xé đến thế tại đám cưới.
Hôm nay quả là được mở rộng tầm mắt.
Những lời bàn tán không ngừng từ đầu tới cuối, người nhà Trương Chí Viễn cau mày đến độ có thể bóp chết một đàn ruồi.
Một lão già khịt mũi nặng nề, chỉ vào mặt tôi và mắng tôi không ra thể thống gì cả.
Bảo tôi biến khỏi Trương gia ngay, Trương gia không cần rước vào cửa một kẻ gây sự.
"Già mà không kính! Mắng ai chứ!"
Cha mẹ tôi nhận được cuộc gọi từ phù dâu liền vội vàng chạy qua, ngay khi tới, họ thấy nhà họ Trương đang mắng mỏ tôi.
Mẹ tôi lập tức mất bình tĩnh, đứng chắn trước tôi và mắng mỏ bất cứ ai chỉ vào tôi.
Ánh mắt hung dữ như muốn xé xác Trương gia.
Bố tôi còn dũng cảm hơn, cầm chiếc ghế xiêu vẹo ném xuống làm mùn cưa rơi vãi khắp sàn rồi gầm lên:
"Tao xem Trương gia chúng mày mặt mũi lớn độ nào mà dám khi dễ con gái tao!"
"Có gia đình nào rác rưởi thế này không, quan hệ mẹ con hỗn loạn!!"
"Mẹ đẻ không ra mẹ đẻ. Già mà mặc váy cưới trẻ trung tung tăng chạy nhảy! Con trai không ra con trai. Không thuyết phục được mẹ mày thì trút giận lên đầu con dâu. Chúng mày nghĩ chúng mày là ai?"
Cha tôi suýt lấy ngón tay chọc thủng mắt Trương Chí Viễn, mặt toàn vẻ mỉa mai và khinh thường:
"Tao sống hơn năm mươi năm mới gặp loại rác rưởi như mày lần đầu. Nếu mày thật sự không thể xa nổi mẹ mày, hôn lễ hôm nay sẽ vì hai mẹ con chúng mày mà tiếp tục!"
"Nói hay lắm, lão Lâm!"
Mẹ tôi móc trong túi ra hai trăm đô la, đập lên bàn:
"Tao tặng mày tiền mừng cưới trước, chúc mẹ con chúng mày hai trăm năm hôn nhân tốt đẹp, sớm sinh quý tử!"
Cha mẹ tôi thay nhau tung hứng, không chửi thề một câu mà vẫn nhục nhã cả nhà bọn họ.
Mẹ Trương Chí Viễn, chưa bao giờ tức giận đến vậy, run rẩy nâng ngón tay định nói điều gì đó, nhưng mẹ tôi nhìn bà ta chằm chằm.
"Nghĩ mình là bình Bích Loa Xuân hảo hạng, thực ra chỉ là loại trà xanh già, không ở đâu có thể loại như mày! Yên tâm mà hưởng thụ hôn lễ đi!"
Khách mời một mực im lặng, tôi nấp sau tấm lưng bao dung của cha, cảm thấy bản thân không hề tức giận.
Cha mẹ tôi tay không xé mặt nhà họ trong một dịp trọng đại như vậy, quá đã!
"Bà thông gia, bà hiểu lầm rồi."
Cha của Trương Chí Viễn, trước nay luôn đóng vai người hòa giải, nói:
"Nhà chúng tôi chưa bao giờ có ý nói không thích Tiểu Ninh, chuyện rắc rối hôm nay thực sự chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi."
"Hiểu lầm?"
Mẹ tôi cong môi cười mỉa: "Vợ ông rạng rỡ mặc váy cưới như cô dâu mà ông còn tưởng là hiểu lầm? Ông cận ngàn độ hay sao mà nhìn nhầm được!"
"Hay ông nghĩ điều này là bình thường? Được rồi!"
Nói xong, mẹ tôi lướt qua khu vực quần chúng, tóm lấy một người ở góc lôi vào giữa, chỉ mặt cô ta hỏi:
"Nào, để cô con gái nhỏ đã có chồng của ông nói cho tôi biết, mẹ chồng nó có mặc váy cưới trong hôn lễ của nó không, và bà ta có phô trương thế không!"
Nói xong, mẹ tôi trầm giọng: "Nói đi! Mọi người đang chờ cô đấy!"
"Tôi……"
Khuôn mặt chị gái của Trương Chí Viễn đỏ bừng, cô ta do dự một lúc lâu và nhìn cha mẹ mình cầu cứu.
"Chuyện này thì liên quan gì đến con gái tôi!"
Nhìn con gái lúng túng, mẹ Trương Chí Viễn trừng mắt và mắng mỏ dữ dội:
"Lôi một cô gái ngây thơ vào để bới móc, mày có phải là người không!"
"Con gái của mày vô tội, còn con gái tao thì xứng đáng chịu đựng chuyện này à!"
Vừa nghe bà ta nói lung tung, mẹ tôi đã không thể nhịn nổi, cao giọng quát: “Có tin tao xé nát cái miệng mày ra không!”