Ngụy Khiêm ngoan ngoãn nằm trong bệnh viện được hơn một tuần, chưa đầy nửa tháng thì đã hết ở nổi.
Anh quen sống những ngày rối ren, mấy hôm đầu vừa mổ xong tinh thần không tốt, đi dạo một lúc là mệt thì thôi, nhưng theo thời gian tỉnh táo ngày một dài hơn, thì anh bắt đầu không chịu nổi cuộc sống buồn chán trong bệnh viện.
Qua tết ông Táo là gần đến trừ tịch, bên ngoài ngày càng náo nhiệt, Ngụy Khiêm ngày càng cảm thấy mình như đang ngồi tù, anh im lặng chịu đựng vài hôm, rốt cuộc quyết tâm vượt ngục.
Ngụy Khiêm xưa nay là người hoàn toàn theo phái hành động, chỉ cần anh muốn và thời cơ chín muồi, thì anh luôn luôn có thể thực hiện trong thời gian ngắn nhất – ví dụ như mặc quần áo vào rồi chạy ngay.
Nhưng hôm nay, Ngụy Khiêm suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không chạy, anh sợ Tiểu Viễn sốt ruột, bởi vậy kiên nhẫn đợi mãi tới giữa trưa khi Ngụy Chi Viễn vào thăm.
Ngụy Chi Viễn mang đến một xấp tài liệu dày cộp: “Đây là kế hoạch tài chính của bọn em ở bên kia, có hai bản tiếng Anh và tiếng Trung – bộ phận khống chế dự toán đã sửa ba lần. Đây là kế hoạch sắp xếp cuộc họp thường niên do phòng hành chính của các anh báo lên, đây là thưởng cuối năm do bộ phận nhân sự trình, đều cần anh ký tên, anh tự xem hay để em đọc cho?”
Không làm việc với Ngụy Khiêm thì không biết anh ưa bới lông tìm vết tới mức nào, đặc biệt là khi anh nằm viện rỗi việc.
Ngụy Khiêm vĩnh viễn không thể nói một câu “Trẫm biết rồi” cực kỳ đơn giản vui vẻ và tha cho cấp dưới, anh luôn sửa be bét tài liệu trình lên, ý kiến sửa chữa giữa những hàng chữ còn nhiều hơn nguyên văn… Đương nhiên, trong lúc này thông thường toàn do con sen Ngụy Chi Viễn viết thay.
Nhưng lần này, Ngụy Khiêm có thái độ khác thường, từ đầu đến cuối chỉ xem mỗi một lần rồi ký luôn chứ không hề nói gì.
Ngụy Chi Viễn cầm cây bút mực nước mới thay ruột, không quen lắm khi thấy không đất dụng võ, hơi lo lắng nhìn Ngụy Khiêm hỏi: “Anh, hôm nay người không khỏe à?”
Ngụy Khiêm dụi mũi: “À ừm… Anh muốn thương lượng với em chuyện này.”
Ngụy Chi Viễn giật nảy mình, cậu chưa bao giờ biết trong từ điển của anh còn có hai chữ “thương lượng”, nhất thời chưa phản ứng kịp, chỉ ngơ ngác “hả” một tiếng.
“Chiều nay anh muốn ra ngoài hóng gió một lúc,” Ngụy Khiêm thành khẩn nhìn cậu, cuối cùng lại mát tính bổ sung một câu, “Được không?”
Ngụy Chi Viễn mất nửa phút chưa trả lời câu hỏi của anh, sau nửa phút mới nói trong trạng thái hoàn toàn không bình thường: “Anh đang hỏi em à?”
Gân xanh trên thái dương Ngụy Khiêm nảy lên: “Không thì sao?”
“Em… em em, ừm,” Đầu óc đặc sệt, Ngụy Chi Viễn suýt nữa nói lắp, “Không, không thành vấn đề.”
Thật ra Ngụy Khiêm thay quần áo sẵn rồi, chỉ chờ câu này của cậu thôi, vừa nghe thế liền cởi quần áo bệnh nhân làm màu bên ngoài, mặc áo khoác chuẩn bị sẵn sàng vượt ngục, anh nhanh nhẹn thu dọn văn kiện rải rác trên giường bệnh, nhét hết vào ba lô của Ngụy Chi Viễn, không biết lại lấy đâu ra một cái mũ đội lên, sụp vành mũ xuống: “Mau đi thôi, phải nhân lúc y tá đều đi ăn cơm hết rồi.”
Ngụy Chi Viễn ngơ ngác để anh lôi đi, vắt óc suy nghĩ suốt dọc đường: “Chờ đã, ban nãy ảnh nói câu gì mà mình đáp ‘không thành vấn đề’?”
Cho đến khi Ngụy Chi Viễn cầm vô lăng, cậu mới nhớ phải hỏi một câu như nằm mơ: “Đi đâu ạ?”
Ngụy Khiêm: “Về nhà.”
Ngụy Chi Viễn hơi do dự nói: “Tiểu Bảo mấy hôm nay đang ở nhà, anh muốn bị tóm à?”
Ngụy Khiêm không hề suy nghĩ buột miệng nói luôn: “Thế về công ty.”
Ngụy Chi Viễn càng không hiểu nổi: “Về công ty làm gì? Không phải đều phê duyệt và ký tên xong rồi sao?”
Ngụy Khiêm: “…”
Anh rốt cuộc phát hiện chỗ vô vị của mình, trừ hai nơi này thì không nghĩ ra còn gì khác để làm.
Ngụy Chi Viễn nghiêng đầu suy nghĩ một thoáng, sau đó dè dặt hỏi: “Anh, anh có thể… ra ngoài với em không? Em ngần này tuổi đầu rồi mà chưa từng hẹn hò bao giờ.”
Ngụy Khiêm nhìn Ngụy Chi Viễn khá cảm thông – làm như bản thân anh từng hẹn hò rồi ấy!
“Được, đi thôi, anh mời em… mời em…” Ngụy Khiêm đồng ý ngay, câu kế tiếp lại kẹt cứng, cạn từ một lúc lâu mới đề nghị không hề sáng tạo, “Ừm, ăn cơm?”
Ngụy Chi Viễn bật cười: “Anh tính mời em ăn gì?”
Ngụy Khiêm: “Cơm Tây?”
Ngụy Chi Viễn: “Cơm Tây không dễ tiêu hóa, thân thể anh bây giờ không cho phép.”
Ngụy Khiêm: “Thế ăn đồ Nhật…”
Ngụy Chi Viễn: “Không phải anh chê đồ sống quá nhiều à?”
“…” Ngụy Khiêm, “Thôi mình về nhà đi, anh úp cho em tô mì.”
Cuối cùng, hai anh em tìm một nhà hàng Trung Quốc trang hoàng muốn đui mắt chó, phong cách trông rất thanh lịch, vào gọi mỗi người một bát rau củ xào, nhìn nhân viên phục vụ xám mặt bỏ đi.
Mà hơi bị táng tận lương tâm là hai bát này còn không phải do Ngụy Khiêm tự trả tiền nữa chứ, bởi vì giữa chừng Ngụy Khiêm vô tình liếc lên lầu, lại nhìn thấy Mã Xuân Minh cùng cô trợ lý Mộng Mộng.
“Khốn kiếp…” Ngụy Khiêm mắng nhỏ một câu, “Công ty yêu cầu quản lý cấp cao Tết âm lịch mỗi năm phải ở nguyên đến chiều 30, tên này dám nhân lúc mình vắng mặt chuồn mất.”
Đang nói thì Mộng Mộng đột nhiên đứng dậy vung tay, dàn nhạc trong sảnh cùng ngừng lại như đã thương lượng trước với cô.
Khuôn mặt trẻ trung của Mộng Mộng như tỏa sáng, đôi mắt to sáng rực nhìn Mã Xuân Minh đang ù ù cạc cạc, đột nhiên cao giọng tuyên bố: “Sếp Mã, mỗi năm đến Tết em đều cầu nguyện, đặc biệt linh, chưa từng hụt bao giờ, cho nên em định nhân trước Tết làm việc này, nếu thành công thì cơ hội năm nay có thể cầu điều khác, không thành công thì tới Tết sẽ cầu thêm, sang năm nhất định thành công!”
Từ việc tiết kiệm “cơ hội cầu nguyện”, có thể thấy cô này rất biết tính toán cho cuộc sống.
Mọi người đang ăn cơm đều ngừng trò chuyện, chăm chú nhìn cô gái này.
Mộng Mộng tiếp tục cao giọng diễn cảm như đọc thơ: “Tiến sĩ Mã, em cho rằng vợ cũ của anh nên thay kính, nhưng em cực vui vì chị ấy không thay, do nhất thời kém mắt mà chị ấy đã đánh mất anh, mới cho em một cơ hội…”
Đến nước này thì dù ngốc hơn Mã Xuân Minh cũng biết cô muốn nói gì, hắn vội vàng lúng túng đứng dậy.
Mộng Mộng táo bạo nắm vai hắn, kiễng chân sấn đến hôn mặt hắn cái chụt, để lại dấu son đỏ chót: “Em muốn tỏ tình với anh!”
Mã Xuân Minh lui mấy bước liền, xui xẻo vấp một khúc gỗ nhỏ làm trang trí, ngã phịch mông xuống đất.
Ngụy Khiêm che mắt: “Mất mặt quá!”
Tiến sĩ Mã thật chỉ muốn độn thổ – Mộng Mộng trẻ trung xinh đẹp còn lanh lợi giỏi giang như vậy, vì sao lại thích một người đàn ông vừa xấu vừa già, vừa không lãng mạn cũng chẳng biết nói chuyện, còn từng kết hôn rồi?
Cô ấy mù à?
Mã Xuân Minh cảm thấy cả thế giới đều như mộng ảo, cho đến lúc tính tiền, nhân viên phục vụ đưa một tờ giấy ăn bảo: “Tiên sinh, ban nãy có hai vị tiên sinh nói đem tờ giấy ăn này đến cho ông xem là hiểu ngay?”
Mã Xuân Minh cúi nhìn, chỉ thấy trên giấy ăn vẽ một con rùa nhỏ giống hệt phong cách của mình, nó nhìn chằm chằm một hạt đậu xanh mà suy nghĩ.
Mộng Mộng bước đến: “Cái gì đây ạ?”
Tiến sĩ Mã đỏ mặt, lúng túng giải thích: “Ông ta nói hai ta một là rùa một là đậu xanh.”
Nói xong lại quay sang nhân viên phục vụ: “Họ gọi những gì?”
Khóe miệng nhân viên nọ giật giật: “Hai bát rau củ xào ạ.”
Hết đường trốn rồi, việc này trừ ông sếp biến thái kỳ lạ kia thì còn ai làm được!
Ngụy Khiêm ăn chực Mã Xuân Minh một bữa, coi như phạt tội trốn việc, anh vắt óc nghĩ rất nhiều phương án, cuối cùng đành dẫn Ngụy Chi Viễn đến rạp chiếu phim, thật là thiếu sáng tạo hết sức – những nơi bình thường có thể vận động cùng nhau lúc này hiển nhiên đều quá mạnh, không thích hợp với bệnh nhân Ngụy Khiêm, mà mùa đông lạnh giá cũng chẳng có chỗ nào để câu cá cả.
Tiếc thay, mới xem được non nửa phim thì Ngụy Khiêm đã chẳng thèm nể nang ngủ mất tiêu.
Ngụy Chi Viễn dùng hai tay ôm anh, để anh dựa lên người mình, vui vẻ xem hết cả bộ phim, ra khỏi rạp mà khóe miệng vẫn còn tươi cười.
Ngụy Khiêm dụi mắt: “Hay thế cơ à? Kết cục sao vậy?”
Ngụy Chi Viễn: “Em không biết.”
Ngụy Khiêm: “Nội dung thì sao?”
Ngụy Chi Viễn ngượng ngùng gãi đầu: “… Quên rồi.”
Ngụy Khiêm tính hỏi cậu, cười tươi như hoa thế kia, có phải là xem phim hài không, rốt cuộc nhìn thấy mấy cô gái bên cạnh sụt sịt lau nước mắt, ngẩng đầu thấy trên áp phích quảng bá viết “Khuynh thành chi luyến, tuyệt đại bi ca”, bên trên là khuôn mặt một cô gái khóc như hoa lê đọng mưa.
Trong lòng Ngụy Chi Viễn đang ngọt ngào hết sức, thành thử cậu hạnh phúc từ đầu đến cuối, căn bản chẳng ý thức được là mình vừa xem một bộ phim bi tình sinh ly tử biệt.
Cuộc hẹn hò thất bại tới mức nào, đáng tiếc đương sự lại còn cảm thấy rất tuyệt.
Vì việc này, Ngụy Chi Viễn thả bồ câu cho Lão Hùng, nhắn rằng không đến nghe cao tăng kia giảng kinh.
Lão Hùng giảng một thôi một hồi xong liền nhìn lướt qua bên dưới, đúng như dự đoán chẳng thấy bóng dáng Ngụy Chi Viễn đâu, liền nở nụ cười thỏa mãn.
Lời lão nói là dành cho người muốn nghe, người không nghe không có phiền muộn, đương nhiên khỏi cần nghe.
Ngụy Khiêm bị y tá kiểm tra phòng mắng cho một trận vì hành vi tự mình bỏ đi, mà xui hơn là anh lại còn phải đón Tết trong bệnh viện.
Đời anh chưa được mấy năm đoàn viên hài lòng, liền quyết đoán kịp thời tặng bác sĩ và y tá có trách nhiệm mỗi người một bao lì xì to, sau đó cùng Ngụy Chi Viễn chuồn mất trong sự dung túng mắt nhắm mắt mở của mọi người.
Hai người thêm Tiểu Bảo, cùng nhau làm sủi cảo – vỏ do Tiểu Bảo cán, sủi cảo do Ngụy Chi Viễn gói, Ngụy Khiêm ngồi trên sofa giám sát như đại gia, lo mỗi việc chỉ trỏ.
Khi tiếng pháo đầu tiên vang lên ngoài cửa sổ, Tiểu Bảo đột nhiên buồn bã, cô nói: “Nếu bà nội còn thì tốt rồi.”
Rất nhiều năm trước, hình như ba anh em cũng đang đón Tết gì đó, bà Tống như khách không mời từ trên trời giáng xuống, gõ cửa nhà họ chẳng thèm giải thích gì, hơn nữa tu hú sẵn tổ… cứ thế bá đạo ở lại luôn.
… Nhưng ngày lễ ngày tết sau này, không bao giờ còn một bà già đáng ghét như vậy gõ cửa nữa nhỉ?
Ba anh em nhất thời đều im lặng, nhưng đúng lúc này, chuông cửa lại đột nhiên vang lên.
Tiểu Bảo nhảy vọt đi mở cửa, lại thất vọng phát hiện người đứng bên ngoài là Lão Hùng đang cười tươi rói.
Nhìn thấy vẻ gượng gạo khó nén trên mặt cô, Lão Hùng vỗ đầu bảo: “Làm gì mà y như thấy sao Tang Môn vậy? Bần tăng có đáng ghét đến mức đó không?”
Tiểu Bảo định thần lại, vội vàng mời lão vào nhà.
Lão Hùng đánh giá cô: “Năm đó tôi đã nói mà, cô bé này chân to như vậy, lớn lên chắc chắn không lùn hơn ai… Ôi, lạnh muốn chết, có sủi cảo không?”
Tiểu Bảo: “Có thì có, nhưng không có nhân chay…”
“Xuống địa ngục đi!” Lão Hùng nói, “Ai ăn nhân chay? Cái đó cho thỏ thôi.”
Lão nghênh ngang ngồi xuống, nhét hẳn hai cái vào miệng, nhồm nhoàm nhai qua rồi nuốt luôn, bật ngón cái khen: “Ồ, cải trắng thịt heo, thơm!”
Ngụy Khiêm lạnh lùng nói: “A di đà Phật.”
Lão Hùng cười tít mắt, sau đó quay sang Ngụy Chi Viễn: “À này Tiểu Viễn, cậu đoán xem, tôi đăng ảnh và tư liệu của cậu lên mạng, hôm trước thực sự có hồi âm rồi đấy.”
Ngụy Chi Viễn nở nụ cười không để ý lắm.
Ngụy Khiêm lại vội vàng hỏi: “Cái gì? Chuyện là thế nào? Ai? Bao nhiêu tuổi? Đang làm gì?”
“Một người phụ nữ, nghe giọng thì hình như không còn trẻ, mới liên hệ nên chỉ biết có thế thôi.” Lão Hùng lại gắp cái sủi cảo nữa, “Cô bé, cho tôi ít giấm, có tỏi không?”
Ngụy Khiêm: “Tiểu Bảo đừng cho, tài trợ cho anh ngần ấy tiền chính là để hỏi gì cũng không biết hả?”
Lão Hùng thò tay lấy tỏi ngâm giấm, tự giúp mình cơm no áo ấm, đồng thời bực bội nhìn Ngụy Khiêm một cái, đủng đỉnh nói: “Chao ôi, chú Khiêm, chú lắm chuyện thật đấy!”
Ngụy Khiêm: “…”
Lão Hùng mò túi ra một tờ giấy, trên viết địa chỉ và số điện thoại: “Người phụ nữ gọi điện thoại họ Chu, Tiểu Viễn, nếu muốn thì cậu có thể đi gặp bà ấy.”
Ăn chực cơm tất niên xong, Lão Hùng liền chào về.
Ngụy Khiêm vội khoác thêm áo đi theo: “Để tôi tiễn anh, ngày Tết ngày nhất, đằng trước không dễ lái xe, tôi đưa anh đến cổng sau.”
Xuống dưới lầu, vừa gặp gió lạnh Ngụy Khiêm liền không nhịn được rùng mình, phẫu thuật dù sao cũng hại người, thành thử mùa đông này anh rất sợ lạnh.
Lão Hùng: “Được rồi, mau lên đi, cho tôi biết đường là được rồi, không dám phiền bệnh nhân đâu.”
Ngụy Khiêm: “Thật ra tôi muốn hỏi một chút…”
“Người gọi điện thoại kia như thế nào?” Lão Hùng tiếp lời.
“A, đúng,” Ngụy Khiêm thẳng thắn thừa nhận luôn, “Nếu tìm cả buổi được một đám bà con đáng ghét chỉ khiến mình khó chịu thì không hay lắm đâu.”
“Nghe ý bà Chu kia thì hình như chỉ biết chút ít chứ không phải là thân thuộc trực hệ. Nhưng nghe nói chuyện rất biết điều, cũng rất có tri thức và hiểu lễ nghĩa.” Lão Hùng liếc nhìn Ngụy Khiêm, sỉ nhục, “Tôi bảo nhé, tìm được rồi chú lại băn khoăn tùm lum, lúc trước còn chịu vắt cổ chày ra nước chi nhiều như vậy, là không có chỗ để ném hả? Đến chùa chúng tôi mà quyên bậc cửa đi thí chủ!”
“Cút!” Ngụy Khiêm hà một hơi vào tay rồi xoa nhanh, “Thật ra… có thể là do chuyện hồi nhỏ nên Tiểu Viễn luôn hơi… Ừm, tôi không biết phải nói sao nữa, cảm giác như không có nguồn gốc ấy, anh hiểu chứ? Giờ lớn lên đỡ hơn nhiều rồi, chứ lúc nhỏ biểu hiện cực rõ, giống như luôn lo lắng bị vứt bỏ vậy.”
“Thiếu cảm giác an toàn.” Lão Hùng nói.
Ngụy Khiêm gật đầu: “Cũng na ná thế – tôi cảm thấy, biết đâu có cha mẹ rồi thì đỡ hơn.”
Lão Hùng nhìn Ngụy Khiêm, sau cùng không nói gì, chỉ vỗ vai anh giữa gió lạnh buốt xương mà bảo: “Tôi biết rồi, chú mau về đi, chú đó…”
Qua ngày khai trương đầu năm, Ngụy Khiêm nằm viện tròn một tháng rốt cuộc cũng được phép xuất viện.
Việc đầu tiên chính là đặt vé máy bay, cùng Ngụy Chi Viễn bay đến địa chỉ do bà Chu kia cung cấp.
Mở cửa cho họ là một bà lão tóc bạc phơ, phải ngoài bảy mươi rồi, hình thể lại giữ gìn rất không tệ, mái tóc bạc bới lên cao, mặc chiếc váy dài bằng len, còn khoác thêm khăn choàng dường như chỉ để đón họ.
Các cụ già tuổi này ít ai chú trọng như bà, bất kể là cử chỉ hay cách nói năng, đều lộ ra sự tao nhã được năm tháng mài giũa.
Bà Chu lấy một quyển album to cho họ xem, lật một tấm ảnh cũ, là một người đàn ông điển trai giống Ngụy Chi Viễn đến bảy tám phần, khuôn mặt nghiêng càng y như đúc: “Con gái tôi lúc nhìn thấy ảnh cậu trên mạng, đã chỉ cho tôi xem, nói ‘Đây không phải chú Tiểu Diệp sao?’, tôi xem thử thì thấy đúng thật, lại đối chiếu với thời gian năm đó khi cậu bị lạc, liền cảm thấy chắc đến tám chín phần mười, bấy giờ mới mạo muội gọi điện thoại.”
Ngụy Chi Viễn cẩn thận rút tấm ảnh kia ra.
“Ông ấy tên Diệp Thù, trước kia là hàng xóm, tôi coi như em trai vậy.” Bà Chu lại lật đến ảnh của một quý bà, “Đây là vợ ông ấy – cũng chính là mẹ cậu, tên Nguyễn Hồng, từng là học sinh của tôi, tốt nghiệp ở lại trường, làm đồng sự với tôi luôn. Họ đều là những người rất tốt. Bà ấy vốn bị cao huyết áp, lúc sinh cậu dẫn đến một loạt biến chứng, sau đó thân thể ốm yếu suốt, chưa đầy một năm thì mất… Ôi, lúc gặp cậu lần đầu tiên, cậu chỉ bé bằng này, nom bụ bẫm, cực kỳ đáng yêu.”
Ngụy Chi Viễn nhỏ giọng hỏi bà: “Sao bà có thể xác định là cháu?”
Bà Chu nói: “Sau lưng cậu, chỗ xương bả vai đi xuống một chút, có một vết sẹo nhỏ đúng không?”
Ngụy Chi Viễn cầm lòng không được thẳng lưng lên.
“Đó là do lúc cậu mới biết lật, ba cậu vụng về, nhất thời không trông chừng, để cậu lật ngã khỏi giường, đập phải cạnh tủ mà thành sẹo.”
Sau lưng Ngụy Chi Viễn quả có một vết sẹo nhỏ như vậy, nó đã mờ lắm rồi, không sờ kỹ thì căn bản chẳng thấy.
Ngụy Khiêm nhíu mày: “Thế ông ấy bây giờ…”
“Cũng mất rồi.” Bà Chu thở dài, “Ông ấy là nhà khí tượng học, chuyên môn nghiên cứu gió lốc trong nước, sau khi mẹ cậu qua đời, ông ấy càng say mê công việc, thành một người điên, có một lần trong quá trình đuổi bắt lốc xoáy, chạy quá gần, bị một gốc đại thụ đổ trúng xe… Ôi!”
Mắt bà Chu ngấn lệ, bà lão nhìn Ngụy Chi Viễn: “Lúc ấy cả nhà đều rối ren, không ai để ý đến cậu, bảo mẫu cũng chẳng biết đã đi đâu, cậu mới hơn hai tuổi, vừa chập chững biết đi, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhân không ai chú ý, chẳng hiểu tự mình chạy ra ngoài bằng cách nào, chờ người lớn chúng tôi phát hiện, thì chẳng còn tìm được nữa… Không ngờ chỉ chớp mắt mà đã lớn thế này rồi. Cậu bé, ban nãy cậu nói mình bây giờ đang làm gì nhỉ?”
“Cháu làm phần mềm.” Ngụy Chi Viễn nói, “Chủ yếu làm game, cũng làm một số ứng dụng nữa ạ.”
“Tốt, tốt, tốt.” Bà Chu vui mừng vỗ tay cậu, “Rất tốt, rất tốt, lớn lên thật tốt, làm người thật tốt, rất tốt, sau này tôi xuống dưới, cũng có thể cho cha mẹ cậu yên tâm rồi.”
Hôm ấy, bà Chu ngồi với họ suốt buổi chiều, kể những chuyện thơ ấu mà Ngụy Chi Viễn không còn nhớ, cho đến khi người giúp việc tới giục bà uống thuốc.
Cuối cùng, bà tiễn họ ra cửa, cho Ngụy Chi Viễn biết địa chỉ chỗ mộ cha mẹ.
Đến lúc này, bà Chu mới chuyển hướng sang Ngụy Khiêm, nắm lấy tay anh.
“Cảm ơn,” Bà nói, “Cảm ơn cậu.”
Từ đầu chí cuối bà chưa từng hỏi mối quan hệ giữa hai người là gì, nhưng Ngụy Khiêm hoài nghi bà đã nhận ra bằng cách nào đó, anh cúi đầu gượng cười, cảm thấy thẹn với câu “cảm ơn” này.
Họ cùng tìm đến nghĩa địa chôn vợ chồng Diệp Thù, Ngụy Chi Viễn khom lưng, nhẹ nhàng lau bụi đất trên mộ bia, để lộ ra mộ chí lâu năm – “Tuy cửu tử vẫn không hối hận”. (- Ly Tao)
Cha mẹ diện mạo cực kỳ giống cậu không hề mang đến quá nhiều xúc động cho Ngụy Chi Viễn, mãi đến khi nhìn thấy mộ chí này, cậu mới đột nhiên cảm nhận được mối gắn kết máu mủ âm dương hai ngả đó.
“Thì ra tôi sinh ra như vậy, cha mẹ tôi là người như vậy.” Ngụy Chi Viễn nghĩ.
Rồi đột nhiên, kiếp sống lang thang khắc cốt ghi tâm thời thơ ấu ấy đều không còn chân thật lắm, cậu như một đứa trẻ đi xa, tìm được cảm giác về nhà và được chấp nhận trên tinh thần.
Ngụy Khiêm cúi xuống đặt bó hoa trước mộ, khoác vai Ngụy Chi Viễn mà vỗ về cậu.
Ngụy Chi Viễn kéo tay anh – mà trên đường viễn hành, cậu lại may mắn có thu hoạch, được người đời này quý trọng nhất.
So ra thì những sợ hãi và đau khổ khi lang thang đầu đường xó chợ có tính là gì đâu?
“Là tôi luyện cho mình nhỉ?” Ngụy Chi Viễn nghĩ thầm.
Gió xuân sắp thổi tan vùng đất lạnh phương Bắc rồi nhỉ?