Đại Ca Đến Trường

Chương 43: Chương 43




Mãi một lúc sau, Đắc Thành mới kết thúc nụ hôn sâu, rồi khẽ mím môi tiếc nuối đẩy Bảo Nam ra, đưa mắt nhìn gương mặt đang dần biến sắc trước mặt, cảm thấy rất bối rối. Cậu đột nhiên không biết phải làm sao đối diện với đôi mày đang khẽ nhíu lại, cánh môi hình như cũng mím chặt cốt để ngăn dòng nước mắt sắp lăn dài trên má. Tình cảnh hiện giờ, thật khiến tim cậu không ngừng đau thắt, cổ họng cũng không thể thốt ra một câu bào chữa nào cho hành động này của mình nữa, chỉ còn cách thở dài đầy ái ngại.

-Xin lỗi…

Đắc Thành luống cuống nói, nhưng đã bị Bảo Nam gạt phăng đi, cúi xuống nhặt lấy cặp táp rồi bỏ mặc cậu ở lại mà chạy nhanh về hướng kí túc xá.

“Xem ra cậu ta đúng là đang giận rồi. Cũng phải, đột nhiên bị đối xử như thế, đúng là không thể tha thứ được”.

Đắc Thành vừa nghĩ vừa thất thểu trở về, cảm thấy cả người dường như không còn sức. Cậu khẽ đưa tay lên chạm nhẹ bờ môi, cảm giác ướt át khi nãy vẫn còn rõ mồn một. “Xin lỗi, Bảo Nam à. Nhưng tôi thích cậu thật rồi...”

Khi Bảo Nam trở về kí túc xá thì gặp ngay Vũ Hoàng, lúc này cũng đang bình thản bước về, còn giương cặp mắt hoài nghi nhìn nó. Bảo Nam đột nhiên chột dạ lùi về sau mấy bước, rồi vội vã quay lưng đi để tránh ánh mắt dò xét của cậu. Hiện giờ, nó quả thật không còn chút can đảm nào để đối mặt với con người này nữa.

Vũ Hoàng để mặc Bảo Nam đứng luống cuống ngoài cửa, thong thả bước vào phòng vứt phịch cái cặp táp trên giường rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh đóng sầm cửa lại. Cậu bắt đầu xả nước thật mạnh, cốt để xua tan đi những hình ảnh chướng mắt vẫn đang không ngừng hiện lên trong đầu. Vũ Hoàng khẽ ngước lên nhìn mình trong gương, không biết tự bao giờ chỉ nhìn thấy một tên nhóc vô dụng chỉ biết kêu gào đầy bất lực như vậy. Việc cứ phải làm người ngoài cuộc như thế này, thật khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu và bất an.

Bên ngoài Bảo Nam cũng uể oải bước vào, lăn ngay vào giường rồi khẽ nhắm hờ mắt lại. Nụ hôn của Đắc Thành khi nãy vẫn không ngừng xuất hiện trong tâm trí, khiến nó cảm thấy rất mệt mỏi. Bảo Nam khẽ nín thở để có thể lắng nghe thật kĩ. Phía sau cánh cửa kia, ngoài tiếng nước chảy ào ào như đang gào thét đó liệu còn những gì? Có chăng một sự quan tâm thầm lặng của một con người luôn mang bộ mặt vô cảm và nhẫn tâm đó?

Bảo Nam vừa nghĩ vừa bất giác nở một nụ cười nhạt. Cái tâm tư ngốc nghếch này, sao cứ mãi đeo bám nó vậy. Tình cảm của Vũ Hoàng vốn là thứ mà Bảo Nam chẳng thể nắm giữ trong tầm tay, nhưng lại không có cách nào buông bỏ được...

Đắc Thành vì một phút bốc đồng mà hành động dại dột, nên suốt cả đêm không tài nào ngủ được. Thật ra cậu hoàn toàn không thấy hối hận về việc mình đã làm, chỉ là đôi mắt ướt của Bảo Nam khi đó vẫn không ngừng ám ảnh, khiến cậu nhất định phải nói ra một lời xin lỗi. Ít nhất là vẫn có thể nắm lấy đôi bàn tay ấy, giữ nó ở lại bên cạnh cậu thêm một lần nữa.

“Cạch”.

Đắc Thành thu hết can đảm bước đến lớp Bảo Nam, nhưng vừa mở cửa ra đã bị bủa vây bởi hàng loạt ánh nhìn xoi mói. Cậu khẽ hít một hơi sâu để trấn tĩnh lại rồi bước nhanh về phía nó, mặc kệ ánh nhìn có phần hằn học của tên nhóc bên cạnh đang không ngừng dõi theo mình.

-Bảo Nam à, có thể ra ngoài chút không? Tôi có chuyện cần nói với cậu!

-Việc này…

Bảo Nam luống cuống nhìn đi chỗ khác, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Hiện giờ nó vẫn không thể đối mặt với Đắc Thành bởi bao nhiêu dũng khí đã bị nụ hôn hôm qua thổi bay đi đâu mất. Bảo Nam thật sự cần thời gian, để quên đi mọi chuyện và tha thứ cho cậu. Và để duy trì tình bạn mà nó một mực quý trọng này, bởi Bảo Nam thật sự rất sợ, chỉ cần một lời nói nóng giận của mình thôi, có thể sẽ khiến tình cảm giữa hai người vỡ tan đi như bọt biển.

Cái cảm giác sợ hãi và lo lắng này, khiến Bảo Nam im lặng một hồi lâu, không chú ý thấy gương mặt đang dần đổi sắc của Đắc Thành. Cậu thật sự muốn giải quyết chuyện này, ngay hôm nay!

-Ra ngoài với tôi đi!

Đắc Thành đột nhiên nói giọng đanh thép, rồi kéo tay Bảo Nam đi khiến nó bị mất đà mà ngã dúi dụi vào lòng cậu. Bảo Nam vẫn chưa kịp hoàn hồn thì cánh tay rắn chắc của Đắc Thành đã nắm chặt lấy tay nó lôi đi một cách dứt khoác. Hiện giờ, cậu chỉ muốn đối mặt riêng với Bảo Nam, để nói ra hết những nghĩ suy trong lòng mình. “Làm ơn hãy cho tớ một cơ hội thôi, có được không?”.

“Pặc”.

Đắc Thành bất ngờ đứng im như phỗng, Bảo Nam cũng ngừng giằng co mà há hốc mồm kinh ngạc, đám học sinh trong lớp cũng im phăng phắc mà tròn mắt nhìn chăm chăm vào cảnh tượng hiện giờ. Vũ Hoàng đột nhiên bước tới nắm lấy tay Đắc Thành, gương mặt vẫn rất bình thản, duy chỉ có ánh mắt là đang phát ra tia lửa:

-Cậu tốt nhất là ngừng làm những trò chướng mắt này đi được không?

Không khí trong lớp lúc này đúng là ngày càng ngột ngạt khi hai thằng con trai kia cứ không ngừng nhìn nhau đầy hằn học. Chẳng lẽ chiến tranh lại diễn ra rồi sao, ngay tại lớp học này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.