Đại Ca Đến Trường

Chương 31: Chương 31




Thùy Linh nhìn thấy bóng dáng đang dần xuất hiện thì cố nở một nụ cười, nhưng vẫn không sao ngăn được dòng nước mắt đang lăn dài trên má. Đắc Thành dừng lại trước mặt cô, gương mặt vẫn còn đang đỏ lựng lên vì mệt, hơi thở có phần gấp gáp. Cậu đặt tay lên vai Thùy Linh, hỏi dồn:

-Con bé ngốc, rốt cuộc là có chuyện gì?

Thùy Linh kéo Đắc Thành ngồi xuống bên cạnh mình, rồi khẽ đan hai bàn tay vào nhau, từ từ kể lại mọi chuyện. Sự xuất hiện của Đắc Thành đã khiến cho cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Có những thứ vốn đã không phải là của mình, sao có thể cứ cố chấp nắm bắt được? Chỉ là, hiện giờ cô vẫn chưa sẵn sàng để từ bỏ, cũng chưa đủ dũng khí để buông tay...

Đắc Thành ngồi ngay bên cạnh chỉ có thể im lặng lắng nghe, trong lòng cảm thấy rất tức tối. Rốt cuộc là người thế nào mà lại dám từ chối em gái xinh đẹp đáng yêu của cậu, còn quá quắt tới mức dắt theo cả người yêu đến để gặp mặt nó. Tên khốn này, nếu có dịp giáp mặt cậu nhất định sẽ cho hắn một trận nên thân.

-Được rồi, đừng khóc nữa – Đắc Thành khẽ nắm lấy tay Thùy Linh, dắt cô đi – Có đứa em gái nào như em không? Về nước cũng không cho anh trai hay, lại đi gặp một thằng oắt chẳng có tí quan hệ máu mủ nào, rồi còn bù lu bù loa lên. Anh tủi thân đến mức sắp phát khóc rồi đấy!

Thùy Linh khẽ bật cười trước câu nói đùa đầy châm chọc của Đắc Thành, liền đưa tay quệt đi dòng nước mắt đang lăn dài trên má, nhìn anh bằng cặp mắt đầy ngạc nhiên:

-Anh trai của em, từ khi nào lại biết nói đùa như vậy? Quả thật hai năm qua đã thay đổi không ít nhỉ?

-Đương nhiên – Đắc Thành câng mặt lên đáp, cố xua tan đi bầu không khí ảm đạm đang bao trùm – Anh của em đã xuất hiện trở lại và lợi hại gấp đôi đấy nhé!

-Ăn hại gấp trăm lần thì có!

Thùy Linh mỉm cười châm chọc, rồi để mặc Đắc Thành nắm tay kéo đi. Cô cảm thấy như mình đang quay lại hồi bé, luôn được anh bảo vệ, chở che. Vậy là cô đã xa anh hai năm rồi sao? Quả là một khoảng thời gian dài đằng đẵng. Lần này trở về, cô nhất định sẽ không gây ra họa gì nữa, mà mặc nhiên nghe theo mọi quyết định của ba. Có như vậy cô mới được ở lại đây, bên cạnh anh. Thùy Linh khẽ nghĩ, rồi bất giác siết chặt tay Đắc Thành, cảm thấy hơi ngạc nhiên. Từ bao giờ đôi bàn tay anh đã trở nên to lớn và rắn chắc như vậy, thật khiến cho cô có chút yên lòng...

Đắc Thành dắt Thùy Linh tấp vào một quán lề đường để ăn hột vịt lộn, cái món mà cậu chắc mẩm là con em mình hai năm nay chưa từng được ăn. Một lý do khác to lớn hơn chính là vì quá vội vã đi tìm em nên Đắc Thành chỉ mang vỏn vẹn có mấy chục ngàn trong túi, quả thật cũng không có cách nào đưa Thùy Linh đi đâu được. Nhưng mà để lộ ra thì đúng là có chút mất mặt nên cậu đành phải giấu biệt đi, trong lòng cảm thấy hơi lo âu...

Thùy Linh thì chẳng mảy may quan tâm đến thái độ của Đắc Thành, ngồi xuống kêu hai quả trứng ra ăn ngon lành. Tốc độ công phá quá đáng sợ này đã khiến Đắc Thành bắt đầu hơi ái ngai về khả năng chi trả của mình, nhưng lại không có cách nào bảo con bé dừng ăn được. Thùy Linh lúc này khẽ ngẩng mặt lên nhìn Đắc Thành, thắc mắc:

-Anh không ăn sao? Ngon lắm đấy!

-Không cần đâu. Nhìn em ăn là anh thấy no rồi!

Đắc Thành nói, trong lòng cảm thấy hơi yên tâm. Đứa em gái bướng bỉnh của cậu, có lẽ đã bình tâm lại nhiều rồi. Đắc Thành nhìn Thùy Linh bằng cặp mắt trìu mến, rồi đưa tay xoa đầu cô.

-Chỉ được khóc mỗi hôm nay thôi, biết không? Một tên ngốc không biết đá biết vàng như vậy, em mà còn dám chảy một giọt nước mắt nào vì hắn thì anh sẽ cho em một trận đấy!

Thùy Linh nghe anh mình nói vậy thì cảm thấy hơi buồn cười, bèn phụng phịu quay sang làm nũng:

-Anh chỉ giỏi bắt nạt em thôi, sao không đến trước mặt mà tẩn cho anh ta một trận đi!

-Anh mà phải sợ một thằng oắt con sao – Đắc Thành tiếp tục khua môi múa mép - Anh chỉ sợ mình quá mạnh mà đánh cho cậu ta thành tàn phế thôi!

Thùy Linh chẳng thèm phủ nhận lời Đắc Thành, tiếp tục quay sang kêu thêm hai cái trứng lộn nữa, rồi nhìn chằm chằm vào cậu, lúc này đang nhíu mày lo sẽ không đủ tiền chi trả.

-Anh vào học cũng được vài tháng rồi nhỉ? Có vui không?

-Đương nhiên rất vui – Đắc Thành hào hứng nói – Anh tham gia vào câu lạc bộ bóng đá, còn ghi được mấy bàn thắng nữa đấy. Hôm nào anh thi đấu sẽ đưa em theo cổ vũ!

-Em không đi được đâu – Thùy Linh khẽ cười buồn – Anh biết ba không thích em la cà giao du nhiều mà!

Nụ cười trên môi Đắc Thành vụt tắt, cậu khẽ đưa tay sang xoa đầu Thùy Linh, cố nén một tiếng thở dài. Từ bé Đắc Thành đã nhận ra một khoảng cách vô hình giữa ba và con bé. Thùy Linh trước giờ làm việc gì sai đều sẽ bị ông phạt rất nặng, bất kể con bé còn rất nhỏ. Hai năm trước cũng chỉ vì Thùy Linh dám khóc trước mộ mẹ - người phụ nữ đã phản bội lại ông – ba cậu liền ngay lập tức đưa con bé sang Mỹ, mặc kệ Đắc Thành cố sức nài nỉ. Cậu hiểu rất rõ, là ông hận người phụ nữ đó, nhưng vịn vào cái cớ này để trút hết oán giận lên đầu Thùy Linh thì quả thật quá bất công rồi. Đắc Thành cảm thấy rất bất mãn, nhưng thật sự lực bất tòng tâm. Ngoài việc ở bên cạnh bảo vệ con bé ra, cậu quả thật không thể làm gì khác.

Thùy Linh nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của anh trai mình thì có phần hơi chột dạ, liền đưa tay búng một cái thật đau vào mũi Đắc Thành, cười cợt:

-Còn dám nói là ra an ủi em, bộ mặt đáng thương đó là thế nào? Mau cất vào ngay không em búng thêm mấy cái nữa đấy!

-Con bé này! Đắc Thành vung tay lên dọa dẫm. Từ bao giờ lại trở nên hỗn hào như vậy hả, định lợi dụng lúc anh yếu lòng mà ra tay à! Có tin anh bỏ em lại đây một mình không?

-Là do anh không mang đủ tiền nên muốn tìm cớ chuồn thì có – Thùy Linh thè lưỡi ra trêu – Hôm nay em sẽ ăn thật nhiều xem anh làm thế nào!

Đắc Thành đành bất lực trước đứa em gái xinh xắn, lắm điều của mình. Vẻ mặt bây giờ của con bé, vốn chỉ xuất hiện khi ở gần cậu thôi. Chỉ cần Thùy Linh vui vẻ là được rồi, cậu vốn không quan tâm nhiều nữa. Đắc Thành thoải mái nghĩ, rồi phóng ánh nhìn ra thật xa. Có lẽ dạo này cậu phải về nhà nhiều hơn trước...

-Em ăn xong rồi – Thùy Linh đẩy đống trứng trước mặt sang một bên, nhìn Đắc Thành cười cợt – Mà anh hai có mang đủ tiền để trả không đấy?

-Cũng may là em còn biết đường dừng lại, không thì anh hai em mình phải ở lại rửa bát đấy, biết chưa hả? Con gái gì mà ăn uống khiếp thế, thảo nào…

-Anh nói gì đấy?

Thùy Linh cười cợt đưa tay sang véo mũi Đắc Thành một cái thật đau, để lại một gương mặt đang nhăn nhó vì bị ức hiếp, ấm ức đi trả tiền. Xong xuôi, cậu nắm lấy tay Thùy Linh đưa con bé về gần trường, dặn dò thật kỹ:

-Cuối tuần này anh sẽ về nhà, em đừng có mà gây họa gì đấy!

-Em biết rồi mà – Thùy Linh phụng phịu nói – Anh hai sướng nhé, được vào trường tốt, lại còn tham gia mấy hoạt động tập thể này nọ nữa. Không biết có còn thời gian mà nhớ đến đứa em gái này không đây?

-Thật là – Đắc Thành khẽ cốc đầu Thùy Linh, cười cợt – Con bé này lúc có người ngoài thì im ắng trầm tĩnh, ở bên cạnh anh lại lộ ra bộ mặt đáng ghét này là thế nào. Nghe đâu ba định đưa em vào học ở một trường nữ đấy, tha hồ mà tận hưởng nhé!

-Đáng ghét! Anh không đấu tranh cho em được sao? Thùy Linh vờ giận dỗi. Học ở trường nữ chán lắm!

-Em cố một chút đi, lên lớp mười thì thi vào trường anh là được – Đắc Thành khẽ vỗ vai Thùy Linh, nói giọng thật dịu dàng – Thôi anh phải vào trường đây, em về nhà đi. Nhớ là cấm có khóc lóc nữa đấy!

Thùy Linh định gân cổ lên cãi lại, nhưng gương mặt đột ngột chùng xuống, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào hai người đang chầm chậm đi đến trước mặt. Là Vũ Hoàng và Bảo Nam, lúc này cũng đang trong trạng thái vô cùng hoang mang. Đắc Thành đang ở ngay trước mặt, liệu hai người phải làm thế nào đây?

Đắc Thành nhìn thấy thái độ kì lạ của Thùy Linh thì khẽ quay lưng lại nhìn, rồi hơi kinh ngạc khi thấy Bảo Nam đang mặc quần áo con gái, lại còn đi cùng với Vũ Hoàng. Cậu định bước tới hỏi thăm thì đã nghe tiếng Thùy Linh vang lên phía sau, giọng có phần chua chát:

-Trái Đất tròn thật nhỉ, chúng ta lại gặp nhau rồi!

Đắc Thành khẽ quay sang nhìn Thùy Linh, thắc mắc:

-Em quen hai người họ sao?

-Vừa mới gặp tức thì mà – Thùy Linh nói bằng giọng lạnh tanh – Là người đã dắt bạn gái đến gặp em!

Đắc Thành trố mắt lên nhìn Vũ Hoàng và Bảo Nam, nét mặt ngày càng trở nên khó coi. Vũ Hoàng nhìn thấy sự thể trở nên thế này thì khẽ lắc đầu ngán ngẩm. Sự xuất hiện của Đắc Thành khiến sự việc bỗng trở nên rối rắm. Cậu khẽ liếc nhìn sang Bảo Nam, lúc này rõ ràng đang run rẩy trước ánh nhìn đầy hằn học của Đắc Thành. Những tưởng mọi chuyện đã được giải quyết, không ngờ lại thành ra thế này. Bây giờ cậu phải làm gì đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.