Đại Ca Đến Trường

Chương 14: Chương 14




Vũ Hoàng cẩn thận mở hé cửa, thấy đám con gái đã đi hết mới an tâm bước ra. Bảo Nam lúc này lập tức đi vào làm vệ sinh cá nhân, khi trở ra thì thấy Vũ Hoàng đã chuẩn bị xong cả, còn quay sang bảo nó:

-Cậu làm ơn nhanh lên có được không! Chỉ về có một ngày, còn phải đi viếng mộ nữa đấy!

-Cậu cứ về trước đi, lát ba tôi sẽ đến đón!

Vũ Hoàng nghe nói Bảo Nam nói thì thản nhiên bỏ đi, để mặc nó ở lại chờ đợi. Lát sau, tiếng điện thoại reo, Bảo Nam vội vàng bắt máy. Giọng ba nó vang lên, vẫn đều và ấm như mọi ngày.

-Bảo Nam à, ba đến rồi! Con ra ngoài đi!

Bảo Nam chạy vội ra cổng, rồi phát hoảng khi thấy ba nó đứng ngoài, đưa tay lên vẫy. Ông vẫn mặc bộ đồ đen, đeo kính đen như mọi khi, chỉ là cộng thêm một con mô tô đen nữa thì quả thực rất hầm hố. “Ba à, đây là trường học đấy. Xuất hiện một cách hiên ngang như thế này, có phần hơi lố rồi đó!”

Nhưng Bảo Nam chỉ dám nghĩ trong đầu, chứ vừa thấy ba bỏ kính ra, đưa mắt trìu mến nhìn nó thì bao nhiêu trách móc đều tan biến hết. Nó đội cái mũ bảo hiểm to đùng lên đầu, rồi leo vội lên xe.

-Nhìn con bây giờ ngày càng giống con trai của ba rồi đấy!

Ông Hùng cười vang, rồi cho xe phóng đi. Bảo Nam ôm chặt ông, giở giọng giận dỗi:

-Vậy là ba thích con trai hơn chứ gì? Con biết ngay mà. Rõ ràng biết con là con gái, vậy mà lại đặt tên là Trần Bảo Nam chứ, làm con đi học lúc nào cũng bị nhằm là con trai!

-Ha ha, con gái ba lúc nhỏ cá tính, lớn lên thì xinh xắn đáng yêu. Ba cần gì con trai nữa chứ! Hôm nay ba sẽ dắt con đi chơi thả cửa luôn, chịu không?

-Không phải hôm nay mình đi viếng mộ mẹ sao? Bảo Nam nói, giọng bỗng trầm xuống hẳn.

-Ba dẫn con gái ba đi sửa sang lại, để mẹ con thấy lại trách ba không chăm sóc tốt cho con!

Ông Hùng nói, rồi vặn mạnh tay ga, khẽ giấu một tiếng thở dài. Từ nhỏ Bảo Nam đã mất mẹ, sống với một người luôn phải lăn lộn giang hồ như ông, cứ như đóa hoa dại cứ thế mọc, không được uốn nắn, rèn dũa. Ông muốn bù đắp cho nó, muốn nó có một cuộc sống bình thường. Chỉ là, ý đồ ghép đôi Bảo Nam với Vũ Hoàng của ông và chủ tịch, rốt cuộc là đúng hay sai?

Vũ Hoàng đến viếng mộ mẹ, rồi về nhà ăn tối cùng với ba. Lâu rồi cậu và ông không có dịp ở riêng với nhau, chủ tịch đúng là vui hơn hẳn, kể đủ thứ chuyện trên đời. Vũ Hoàng ngồi đối diện chỉ biết cắm cúi ăn, lâu lâu thấy im ắng thì quay lên cười trừ, chắc chắn ông sẽ tiếp tục hít một hơi thật sâu để có sức kể tiếp. "Thật là, tự nhiên lại hào hứng như vậy, quả thực cũng có chút ấm áp!"

Sau giờ cơm, chủ tịch mới chịu tha cho Vũ Hoàng, để cậu ra ngoài ban công ngồi hóng mát. Chín năm cô độc ở nước ngoài, giờ bỗng dưng được quan tâm như vậy, khiến cậu có chút không quen. “Bộp”, một bàn tay bất ngờ đặt lên vai Vũ Hoàng, khiến cậu giật mình quay lại. Là một cô gái xinh xắn, trên người mặc một chiếc váy tím bồng bềnh thuần khiết trông rất nữ tính. Cô khẽ nhoẻn miệng cười, rồi tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu. Vũ Hoàng đưa cặp mắt hoài nghi nhìn chằm chằm vào cô gái, rồi cất tiếng hỏi, giọng vẫn không khỏi ngỡ ngàng:

-Cậu là… Trần Bảo Nam?

-Chứ cậu nghĩ là ai?

-Sao tự dưng lại ăn mặc như vậy? Vũ Hoàng quay sang nhìn Bảo Nam, rồi đưa tay vuốt tóc nó. Còn đây là cái gì?

-Tóc giả đấy. Bảo Nam hào hứng. Ba tôi bảo con gái tóc dài mặc váy mới xinh. Cơ mà có chút bất tiện thật!

Bảo Nam tuy nói vậy, nhưng rõ ràng là rất thích mái tóc dài này, bằng chứng là bây giờ nó đang không ngừng đưa tay vuốt tóc, nét mặt ánh lên vẻ hạnh phúc. Cũng lâu lắm rồi mới được trở lại làm con gái, cảm giác này quả thực cũng không tệ. Chợt Bảo Nam quay sang vỗ vai Vũ Hoàng, hỏi thật nghiêm túc:

-Tự dưng lại ra ngoài này, là đang có tâm sự sao?

-Thật là. Vũ Hoàng nhìn nó, cười cợt. Con gái gì mà vỗ vai con trai tỉnh rụi, lại còn ăn nói trống không vậy. Mặc thêm cái váy đúng là chẳng có tác dụng gì cả!

-Người ta quan tâm đến cậu, cậu lại giở giọng mỉa mai là thế nào? Đã thế tôi cóc thèm bao đồng nữa!

Bảo Nam nói, rồi giận dỗi đứng dậy định đi vào trong, nhưng nhìn dáng vẻ im ắng bất thường của cậu thì có chút bất an. Nó tần ngần một lát rồi khó chịu ngồi xuống lại, trong lòng không ngừng trách móc bản thân quá lương thiện.

-Không vào trong nữa à? Vũ Hoàng quay sang nhìn nó, cười cợt.

-Tôi thích ngồi đây, không được sao? Bảo Nam giận dỗi nhìn Vũ Hoàng, rồi nói thật khẽ. Cậu, là đang nhớ mẹ sao?

-Không có! Vũ Hoàng nói, giọng lạnh tanh. Một người tôi chưa từng biết mặt sao có thể nói nhớ được, hơi bị nực cười rồi đấy!

-Gì chứ, đâu cần thiết. Tôi cũng có biết mặt mẹ đâu, chẳng lẽ không thể nhớ, không thể có tình cảm được sao?

Bảo Nam nói, giọng có chút oán trách. Nó tuôn ra một tràng những chuyện ba thường kể về mẹ, cả chuyện mẹ muốn nhìn thấy nó lớn lên xinh đẹp như thế nào. “Hôm nay tôi đã mặc váy, rồi đến viếng mộ mẹ đấy”, nó quay sang khoe, rồi vỗ vai Vũ Hoàng, nói khẽ “Tôi cũng không có mẹ, nên tôi hiểu mà. Cậu không cần lúc nào cũng đưa bộ mặt lạnh lùng này ra để che giấu cảm xúc trong lòng mình. Sẽ bị to bụng đấy”.

Bảo Nam vừa nói vừa cười tươi, không để ý thấy ánh mắt khó chịu của Vũ Hoàng đang nhìn chằm chằm vào nó. Cậu khẽ hất tay nó ra, cười khinh khỉnh:

-Tôi không biết phải nói cậu đơn thuần, hay là quá ngốc nữa. Mẹ cậu mất khi cậu vừa sinh ra, có thể biết cậu là trai hay gái sao? Ba cậu nói gì cậu cũng tin à, chịu khó động não suy nghĩ một chút đi!

Bảo Nam bị hẫng, im lặng nhìn Vũ Hoàng một lúc lâu, trong đầu nóng đến mức muốn nổ tung. Nó nhìn chằm chằm vào người con trai đang ngồi đối diện, ánh mắt và giọng điệu đều lạnh tanh. Không phải lần đầu nó bị cậu mắng, chỉ là bây giờ Bảo Nam thực sự cảm thấy quá ấm ức. Nó quan tâm đến cậu, hình như là quá bao đồng rồi đúng không? Nó hào hứng khoe khoang trước mặt cậu, mà quên mất rằng bản thân mình cũng vậy, rốt cuộc đâu đã một lần được gặp mẹ. Nhưng nó là một con nhóc mười sáu tuổi, chẳng lẽ không được quyền mơ mộng, không được quyền yêu thương sao? Con người có thể thản nhiên nói ra những lời đập tan đi chút hi vọng mỏng manh của nó, lại là tên nhóc ra đời trước nó 30 phút sao? Là tên nhóc chỉ biết nghĩ đến mình mà chưa bao giờ quan tâm đến cảm nhận của nó. Là người vốn chưa từng xem nó là bạn.

-Phải! Tôi ngu xuẩn, tôi không biết suy nghĩ. Cậu thông minh như vậy, tài giỏi như vậy, ở cùng tôi không chừng lại bị lây bệnh ngốc đấy. Cậu bảo tôi đến thì tôi đến, bảo đi thì tôi phải đi, nên cậu cảm thấy khinh thường tôi, đúng không? Yêu thương mẹ mình, nhớ mẹ mình cũng là sai sao? Nếu tôi nói gì, làm gì cũng khiến cậu chướng mắt như vậy, vậy thì tốt nhất cậu cứ nói thẳng với chủ tịch để tôi qua phòng khác là được rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền cậu!

Bảo Nam nói, rồi giận dỗi bỏ vào trong, để lại Vũ Hoàng vẫn còn ngồi tần ngần mãi. Cậu biết những lời mình nói có phần hơi gay gắt, nhưng vẫn không sao kìm lòng được. Bảo Nam và cậu, là những người ở hai thế giới khác nhau, vốn dĩ có rất nhiều chuyện nó không hề hay biết. Chính vì thế, Bảo Nam mới có thể là một cô nhóc hoạt bát đơn thuần, chứ không phải là một người trầm lặng lãnh cảm như cậu. Lớp vỏ bọc này, là thứ cậu khó khăn lắm mới có thể tạo ra được, sao có thể vì một Trần Bảo Nam mà từ bỏ. Không nên, không thể, mà cũng không đáng. Vũ Hoàng thở hắt ra, rồi phóng tầm mắt đến một nơi thật xa xăm, vô định. Có thể sống chung với nhau lâu như vậy, không phải là vì ngay từ đầu Bảo Nam đã ghét cay ghét đắng cậu rồi sao? Vậy thì dù nó có giận cậu thêm bao nhiêu nữa, cũng chẳng hề gì. “Rồi sẽ quên nhanh thôi. Cậu ta vốn dĩ rất ngốc mà!”.

Sáng mai Bảo Nam và Vũ Hoàng đều phải đi học, nên chủ tịch bảo tài xế đưa nó và cậu về. Bảo Nam luyến tiếc thay chiếc váy tím, bỏ luôn bộ tóc giả lại, rồi đi ra xe. Vũ Hoàng đã ở đấy từ lúc nào, vừa nhìn thấy nó liền giở giọng đùa cợt:

-Đúng là bộ dạng này vẫn hợp với cậu nhất!

Bảo Nam chẳng thèm phản ứng, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh, đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Xe chạy nhanh, những cột đèn, hàng cây cứ thế chạy lùi về đằng sau một cách vội vã. Đường phố về đêm vẫn còn tấp nập quá, tiếc là giờ nó chẳng còn lòng dạ nào nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài nữa. Vũ Hoàng nói đúng là khó nghe thật, nhưng cũng rất có lý. Chỉ là nó vẫn muốn tin ba, vẫn cần có một chỗ dựa để gửi gắm yêu thương và nhung nhớ, chỉ đơn giản vậy thôi.

Vũ Hoàng ngồi bên cạnh, khẽ đưa mắt nhìn sang Bảo Nam, người lúc này vẫn còn đang rất rầu rĩ. Cậu lắc đầu ngán ngẩm, rồi bất chợt nhớ lại dáng vẻ xinh xắn khi nãy của nó, bất giác nở một nụ cười. “Thật ra, cậu ta mặc váy trông cũng không đến nỗi tệ”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.