BỞI VÌ CÔ ẤY LÀ HỨA NHƯ!
Hứa Như bị ôm chặt trong ngực anh, giận dữ nói: "Rõ ràng là em bị liên lụy, còn muốn báo đáp?"
"Là ai biết anh ở bệnh viện liền nhanh chóng chạy đến?" Lý Thế Nhiên nheo mắt lại hỏi.
Hứa Như vô cùng bối rối, lúc ấy cô thật sự rất lo lắng, vì vậy mới giống như mất lí trí chạy đến...
Lý Thế Nhiên quả nhiên nói được thì làm được, sáng sớm hôm sau, tất cả các trang web của người hâm mộ anh đã không còn hình ảnh của cô, mọi người ai nấy đều biết rõ chính là do Lý Thế Nhiên làm.
Hôm sau Hứa Như không đi làm, ở nhà nghỉ ngơi.
Lý Thế Nhiên có vẻ rất bận rộn, ở trong phòng làm việc xử lý công việc, Hứa Như không quáy rầy, đem máy tính chuyển ra sân thượng, nửa nằm nửa ngồi bất đầu làm việc.
Biệt thự Nhà họ Mộ nằm ở lưng chừng núi, từ sân thượng nhìn ra ngoài vô cùng đẹp, Hứa Như hưởng thụ không gian thoải mái này, sau một lúc liền ngủ thiếp đi.
Lúc Lý Thế Nhiên đi đến, ánh mắt trời đã rọi thẳng vào mặt Hứa Như, đường nét trên mặt cô không tính là hoàn hảo, thế nhưng lại rất đẹp và hài hòa.
Anh nheo mắt lại, nằm xuống bên cạnh cô, bàn tay anh từ từ đưa qua muốn cầm lấy bàn tay nhỏ của Hứa Như, ngay lúc này cô run rẩy tỉnh giấc.
Hứa Như nghiêng đầu, mở mắt ra liền thấy khuôn mặt điển trai của Lý Thế Nhiên.
Khuôn mặt này vô cùng đẹp trai, ngay lúc này cũng rất đỗi dịu dàng, Hứa Như đã nhìn rất lâu khôgn di chuyển tầm mắt.
"......" Cổ họng giống như bị ai đó bóp chặt, nói không nên lời.
"Tiếp tục ngủ đi!" Tay anh dịu dàng vuốt ve tóc cô.
Anh rất thích làm như thế, thế nhưng Hứa Như lại có cảm giác cô giống như một con chó cưng của anh.
"Không ngủ nữa, em sẽ đi nấu cơm." Hứa Như nhìn đồng hồ, phát hiện đã là chạng vạng tốt rồi.
Lý Thế Nhiên cong khóe môi lên, cánh tay vươn ra, Hứa Như nhất thời không đứng vững, ngã úp lên người anh.
"Ở bên cạnh anh, hôm nay người giúp việc làm!" Lý Thế Nhiên ôm cô, cùng nhìn cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp ở cách đó không xa, không gian yên tĩnh này, anh đã đợi quá lâu rồi!
Hứa Như ngước mắt nhìn muốn từ chối, thế nhưng cuối cùng không nói bất cứ lời gì.
Từ khi kết hôn với Lý Thế Nhiên, cô cảm giác được anh cực kì cùng chiều cô, cho dù là muốn diễn kịch trước mặt người giúp việc, nhưng lại vô cùng chân thật.
Chân thật đến nỗi cô gần như chìm đắm vào nó.
Cô cần phải kiềm chế hơn để kéo bản thân mình ra!
Tuy nhiên sự yên lặng này không kéo dài được lâu, Lý Thế Nhiên nhân được một cuộc gọi của Diệp gia, Diệp Hạ Hạ phát bệnh, bọn họ muốn anh đến Diệp gia một chuyến.
Mạng sống không thể trì hoãn, Lý Thế Nhiên không chậm trễ, trước khi đi còn dặn dò Hứa Như: "Đi ngủ trước đi, không cần chờ anh!"
"Được!"
Hứa Như nhìn anh lái xe rời đi, trong lòng bỗng nhiên có chút hụt hẫng, chơi vơi.
Diệp gia...
Diệp Hạ Hạ vốn dĩ là phải lập tức đưa đến bệnh viện, tuy nhiên cô một mực không chịu đi, muốn nhìn thấy Lý Thế Nhiên.
"Bác sĩ Lý, tôi thật sự không có biện pháo, thật xin lỗi, muộn như vậy còn bắt cậu đến đây." Diệp Đình thở dài.
Lý Thế Nhiên trầm mặt xuống, đi vào phòng ngủ, đầu Diệp Hạ Hạ hiện tại rất đau, đầu cô đau đến nỗi mờ cả mắt.
Thế nhưng cô vẫn nhận ra rất rõ Lý Thế Nhiên.
"Đến rồi."
Đọc nhanh tại AzTruyen.net
"Diệp Hạ Hạ, tôi đã điện cấp cứu, một lát nữa họ sẽ đến đưa cô đi bệnh viện."
"Em không đi, bây giờ anh đến rồi, em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi." Diệp Hạ Hạ kéo chăn, dùng ánh mắt ảm đạm nhìn Lý Thế Nhiên.
"Đây là lần duy nhất, cũng sẽ là lần cuối cùng." Giọng nói lạnh thấu xương của Lý Thế Nhiên vang lên.
"Sao có thể như thế, tốt xấu gì thì khi ở nước C, em cũng đã cứu!" Diệp Hạ Hạ lật lại chuyện cũ, cố gắng làm cho Lý Thế Nhiên cảm thấy áy náy.
"Cho nên tôi mới tiếp nhận ca bệnh này!" Lý Thế Nhiên vừa nói xong liền lấy thuốc bên cạnh đưa cho Diệp Hạ Hạ.
Cô ta lắc đầu, nhất quyết không chịu uống.
"Hóa ra là như thế, em không hiểu, em có cái gì không sánh bằng Hứa Như..." Diệp Hạ Hạ lẩm bẩm.
Một người phụ nữ bình thường không có gì nổi trội, Lý Thế Nhiên vì sao có thể yêu cô ta?
Người phụ nữ có thể ở bên cạnh anh ấy, ít nhất cũng phải là người có thân phận cao quý như cô.
"Bởi vì cô ấy là Hứa Như!"