Bị ép đến đường cùng cô ta vùng dậy chạy một mạch lên phòng của Hàn Lâm la hét, cô ta liên tục đập cửa.
- Lâm! Anh muốn biết lí do vì sao em làm vậy không? Tất cả là tại anh, tại anh. Chúng ta bên nhau lâu như vậy mà anh vẫn luôn giấu em bí mật của anh, anh luôn đẩy em ra mỗi khi em muốn gần gũi. Hôm đó là sinh nhật em nhưng anh lại bỏ lại em một mình. Là tại anh em mới làm ra chuyện ngu ngốc đó.
Ở bên trong anh đã nghe rõ hết những gì cô ta thừa nhận, bỗng trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, thân hình cao lớn đã thay đi bộ lễ phục xuất hiện.
- Đúng tất cả là tại tôi, vì vậy tôi sẽ không giữ cô ở lại để làm khó cô nữa.
- Không, không em không phải ý này.
- Nể tình cô ở bên tôi lâu như vậy, tôi sẽ cho cô một điều kiện trước khi rời đi, cô từ từ mà suy nghĩ.
- Em muốn làm vợ anh, làm Hàn thiếu phu nhân.
Vừa đúng lúc đó ba mẹ Hàn Lâm cũng nghe thấy.
Mẹ anh tỏ ra khó chịu.
- Cô thật sự không có liêm sỉ.
- Được.
Anh cất câu trả lời khiến ai náy đều sững người, Tống Nguyệt Nhu cũng không tin được là anh lại đồng ý.
- Tiểu tử này, con điên rồi sao, nó không xứng đâu.
- Mẹ, con còn chưa nói xong.
Anh quay qua khuôn mặt lạnh lùng nhìn cô ta.
- Muốn làm Hàn thiếu phu nhân, được tôi cho cô, nhưng muốn làm vợ tôi tuyệt đối không bao giờ.
Nói rồi anh lập tức rời đi.
- Thằng ranh này nói đi nói lại thì vẫn để nó ở lại.
Ba mẹ Hàn Lâm thì tức điên thật sự.
Dù không hiểu ý anh lắm nhưng đại loại là cô ta vẫn sẽ trở thành phu nhân chủ tịch. Cô ta cười tà, gương mặt gian ác.
- Mày có thấy không tưởng Hân Kỳ?! Tao mới là người anh ấy yêu nhất.
Từ sau ngày hôm đó, mọi thứ lại trở về như cũ. Tống Nguyệt Nhu mặt kệ miệng lưỡi thiên hạ vẫn ngước mặt làm vị trí Hàn thiếu phu nhân của mình nhưng cũng kể từ lúc đó Hàn Lâm cũng không về biệt thự nữa.
Anh mua lại căn hộ mà Hân Kỳ từng ở và ngày ngày ở đó. Anh vẫn không thể chấp nhận được việc cô đã chết.
Ở bên kia, đã vài tuần trôi qua, cô đã tỉnh lại nhưng thời gian ngủ còn nhiều hơn lúc thức có lẽ do đang trong quá trình mang thai.
Sợ cô sẽ bị sốc nên Sam không hề nói cho cô biết.
Nhưng cô không phải không cảm nhận được những thay đổi trong cơ thể.
Từ lúc tỉnh dậy cô đã nhận thức được tình trạng của mình, cô chỉ im lặng cô chỉ trả lời vài câu hỏi hang của Sam rồi thôi.
Nếu là trước đây cô kiêu ngạo về bản thân, là người có thù tất trả nhưng cô đã quá mệt rồi, không còn muốn khổ sở hao tâm tính kế nữa, điều cô muốn làm lúc này là ngủ, ngủ và ngủ thật nhiều, cô ước gì mình có thể quên mọi thứ quên cả Hàn Lâm và bắt đầu cuộc sống khác.
Thân cô ngày càng nặng nề, bụng ngày một lớn hơn, biết không thể giấu được nữa Sam đành nói sự thật cho cô biết.
Sam cố trấn an trước khi nói ra nhưng có vẻ nó khá thừa thải. Cô rất thản nhiên, thậm chí còn cười nhẹ.
- Con của cháu ở đây sao? Ông trời vẫn còn thương cháu không cho cháu đơn độc nữa.
Cô hơi rơm rớm nước mắt vừa nói vừa xoa bụng.
Nhìn cô Sam không khỏi xót xa. Sam xóa đầu cô.
- Ngốc, sao lại đơn độc, nếu vậy chú bị bỏ xó à!
Câu nói đùa của Sam cuối cùng cũng là cô phì cười.