Cô không ra đi bằng cửa chính mà đi từ hầm để xe. Lúc này cô vẫn đang hóa trang.
Đang đi cô bất ngờ đụng trúng một thân hình cao lớn. Ngước mặt lên thì phát hiện người đó là Hàn Lâm. Cô hơi giật mình nghĩ anh đi ra từ lúc nào vậy chứ.
- Xin... xin lỗi, tôi không cố ý.
Vừa nói cô vừa cuối đầu bước đi, cô tính tránh đi thật nhanh, nhưng tay anh đã giữ chặt lấy tay cô.
- Diễn nhiều vậy không mệt ư!
- Anh nói...nói gì vậy, tôi đâu có biết anh.
Cô vẫn cố giả vờ nhưng không quá mặt được anh. Anh đưa tay kéo bộ tóc giả của cô xuống.
- Hết đường chối cãi.
Anh mặt lạnh cười.
Bị anh phát hiện cô cũng không còn muốn diễn nữa, cô trừng mắt nhìn anh.
- Tính bắt tôi về ở căn phòng tồi tàn đó cho bệnh chết sao?
- Là người hầu không phải t...ôi
Anh vội giải thích nhưng cô cũng nhanh chóng ngắt lời.
- Đừng có đổ lỗi cho người hầu, không có lệnh của anh người hầu nào dám làm vậy chứ.
Cô giận dữ hất tay anh ra.
- Từ giờ tôi sẽ không ở cùng anh nữa, chúng ta đường ai nấy đi.
- Đừng hòng, anh không cho phép.
Cô mặt kệ anh mà quay mặt bước đi.
Anh tiến tới định giữ cô, cô lúc đó bất ngờ quay lại vùng chân tính đá anh nhưng bị anh chụp lấy.
- Buông ra, tên khốn!
Anh bất ngờ bế cô lên tiến về phía xe, anh quăng mạnh cô ra hàng ghế phía sau, sau đó anh cũng khóa chặt cửa xe lại, trên xe chỉ có anh và cô.
Anh tiến sát cô, khuôn mặt u ám nói.
- Tên khốn này không cho phép em đi, em mãi mãi là người của tôi.
- Không, mọi chuyện đã giả quyết xong, chúng ta không nhất thiết phải lợi dụng nhau nữa.
Anh giận dữ hơn, tay bóp chặt cổ của cô.
- Tôi nói không là không.
Cô khó thở không ngừng đấm vào ngực anh.
Anh dường như mất kiểm soát tay càng lúc bóp càng chặt, cho đến khi cảm nhận được có dòng nước chảy trên tay, cô đang khóc, lúc này anh mới bình tĩnh trở lại.
Anh vội ôm lấy cô.
- Đừng khóc, xin lỗi, là lỗi của tôi.
Anh vậy mà đi xin lỗi cô, còn nhận mình sai, cô khá bất ngờ nhưng nước mắt không ngừng chảy, càng lúc càng khóc nhiều hơn đến khi mệt quá mà thiếp đi trong vòng tay của anh.
Tỉnh lại cô thấy mình đang trong một căn phòng quen thuộc, nhưng nó không phải là căn phòng ở biệt thự.
Thì ra cô đang ở nhà mình, cô cảm thấy kì lạ.
- Anh ta chẳng phải nhất quyết từ chối sao? Vậy mà lại đưa mình về nhà.
Cô nghe tiếng động từ phòng khách, cô nhanh chóng bước xuống giường.
Thấy cảnh tượng trước mắt mà không khỏi ngạc nhiên.
- Anh đang làm cái quái gì ở nhà tôi vậy hả, tất cả những thứ này là sao?
- Em không muốn ở biệt thự mà.
- Đúng vậy thì sao?
- Thì từ nay tôi sẽ dọn đến đây.
Anh nói như sét đánh ngang tai.
- Không đời nào!!!
Anh không để ý lời cô nói, cô đành bất lực nhìn anh cho người mang hết đồ này đến đồ khác vào nhà.
Một lát sau, cô thay quần áo đi khỏi nhà.
- Em đi đâu?
Anh ngồi trên sofa hướng cô hỏi.
- Tôi đi làm việc, được chứ.
Cô ể oải trả lời.
- Anh đưa em đi.
Nói rồi anh liền khoác áo đứng dậy.
Cô thấy vậy liền vội chạy nhanh ra khỏi cửa, vừa chạy cô vừa nói.
- Tôi tự mình đi được, anh khỏi lo.
Anh đứng lại mỉm cười yên tâm để cô đi, không giống như những lần trước, lần này anh đã cho người âm thầm làm cô hôn mê nhân lúc cô đang ngủ mà đưa con chíp định vị vào trong cơ thể cô.
Lần trước không tìm được cô anh đã lo lắng cỡ nào vì vậy anh không thể để chuyện này tái diễn lại lần nữa.