Đại Boss Có Quyền Ngược Em

Chương 47




Vì hiểu lầm chuyện vết cắn trước ngực của cô làm cô khóc cho nên hắn đã để cô được tự do vài ngày về nhà

Hai ngày trôi không một cuộc gọi, không một tin nhắn hắn nhìn điện thoại nhàm chán vẫn ở chế độ im lặng

_Hoa tổng...có Đường tiên sinh đến tìm ạ

Đường Vũ Phùng hôm nay rảnh rỗi đến tìm hắn, Đường Vũ Phùng và hắn thật ra tình cảm bạn bè vẫn rất tốt

_Cho vào

Hắn chán nản rời laptop, tự tay rót nước mời hảo huynh đệ

_Hoa đại nhân...nghe nói có người làm cậu phiền não...mà đó còn là phụ nữ, cậu rung động từ lúc nào vậy? Không đợi 9 tháng nữa làm bố nuôi à?

Đường Vũ Phùng ngồi lên cái ghế tổng giám đốc của hắn, còn hứng thú xoay vài vòng tận hưởng và trêu chọc

_Bớt khai thác đi, ở Phàm gia hết chuyện làm à?

Trên trán chảy đầy vạch đen, hắn u ám nhíu mày, một câu cũng không hé răng

_Nói vậy...cô gái đó hơn hẳn An Thuần Hy....

Đường Vũ Phùng lên tiếng khen ngợi người dám chọc giận hắn chắc chỉ có mình cô

_Nghe nói dạo gần đây cậu hay đến trường của tớ? Nghi ngờ quá

Anh nghi ngờ, trong lòng cố soi mói xem có điểm yếu nào của hắn bị phơi bày không? Có như vậy việc đưa hắn về Phàm gia mới dễ dàng, dù gì việc phát hiện vợ An Thuần Hy ngoại tình do anh, cho nên anh muốn giúp Hoa Trạch Siêu tìm hiểu cái thai trong bụng An Thuần Hy đến cùng

_Cậu mà động đến cô ấy thì đừng trách tại sao mặt trời không đi qua núi

Đường Vũ Phùng im lặng xem ra cô gái bí ẩn kia rất quan trọng trong lòng hắn, vừa nhắc đến thôi sắc mặt hắn đã biến đổi, âm u, lãnh khốc còn có phần muốn sang bằng tất cả nếu có ai động đến cô, kiểu như chỉ có hắn mới được toàn quyền với cô thôi

_Cậu qua lại với nữ sinh trong trường sao? Khẩu vị mặn quá vậy?

Đường Vũ Phùng cực kỳ bất ngờ, anh tuy là 1 thầy giáo đẹp trai có nhiều nữ sinh ao ước nhưng chưa bao giờ tìm mẫu người là học trò của mình bây giờ không ngờ bạn thân đang qua lại với trẻ vị thành niên

_Cô ấy trước sau cũng 18 thôi

Hoa Trạch Siêu ngọt ngào nói về thỏ nhỏ, đợi cô tròn 18 hắn lấy cô làm vợ

_Cưới làm vợ bé à? Haha...lần này tớ giúp cậu giữ bí mật với mẹ cậu, Phàm phu nhân hiện rất lo cậu ra ngoài hoang loạn lung tung

Đường Vũ Phùng không tin lời nói của hắn là thật khi mà nhỡ đâu 9 tháng sau cái thai trong bụng An Thuần Hy là của hắn, thì hắn sớm vứt bỏ cô thôi

***

Ngôi nhà nhỏ của Lâm Tương Y....

_Huhu...sao số tôi khổ thế này để tôi chết cho rồi...hức...

Lâm Tương An ấm ức kêu gào, cô dùng dao nhọn để sẵn trên cổ tay, khóc lóc thảm thiết

_Chị Tương An chị làm cái gì vậy? Thôi đi

Lâm Tương Y nhíu mày nhìn chị mình đang vật vã, cô giật con dao từ tay chị nhưng không được

_Để chị chết đi...hức...em đã không còn được Hoa tổng sủng, thì chị ở lại Tập Đoàn làm việc có phải là làm trò cười cho thiên hạ?

Chị cô lồng lộn diễn sâu, hậm hực một hai muốn tìm cái chết

_Sao chị giữ mãi suy nghĩ đó vậy? Chị không thấy mừng và cảm thông cho em hả? Khó khăn lắm em mới được về nhà chơi

Lâm Tương Y bực mình, cô đã rất bình yên khi ở nhà chỉ được hai hôm lại bị chị cô phiền phức bày trò, giờ nghĩ đến gương mặt u ám của hắn thôi cô đã lo sợ mất ăn mất ngủ

_Chị chết cho em xem

Lâm Tương An đe doạ, còn dùng dao ấn xuống cổ tay rạch một đường...

_Đừng mà chị...hic...chị muốn gì em cũng làm mà...

Lâm Tương An biết cô yếu lòng nên ra sức đánh vào tâm lý cô, thấy cô hoảng sợ càng hành động liều lĩnh hơn để doạ

_Chị có chuẩn bị cái túi thơm đặt biệt, mùi hương dễ chịu quyến rũ em đem đến tặng Hoa tổng đi, sau đó ngọt ngào xin lỗi, chị không muốn tương lai đang sáng lạng của chị ở tập đoàn bị dập tắt đâu

_Chị à...

Cô ấm ức hét to, mới vừa nãy chị cô còn khóc lóc thảm thiết bây giờ đã cười đùa mãn nguyện đúng là ép cô vào đường cùng mà, nếu cô không đi chắc cả ngày nay sẽ không yên với chị cô đâu, cũng vì cô hiền lành ngốc nghếch nên mới cưng chiều chị cô vô điều kiện để chị cô đem cô ra đổi lấy vật chất, nghĩ mà cô đau lòng, cô đâu có sự lựa chọn vì chị cô là người từng nuôi dưỡng cô mà

Lâm Tương Y lủi thủi đến Tập Đoàn Hoa Vũ, do bảo vệ và nhân viên ở đây nhận ra cô nên cô có thể vào Tập Đoàn một cách dễ dàng

_Lâm tiểu thư...cô đến thật tốt quá

Hải Đan vừa thấy cô lấp ló ngoài cửa đã vui vẻ niềm nở, ai ai cũng thừa biết vắng một người, tâm trạng của người kia kinh khủng cỡ nào, thuộc hạ làm việc cho hắn cũng phải bóp bụng nín thở vì sợ

_Tôi muốn gặp Hoa tổng...tôi vào được không?

Cô nhìn cửa phòng làm việc đóng kín, bản thân rất lo sợ, người nào đó vẫn rất cọc cằn thô lỗ, nghĩ thôi mà trong lòng đã khóc thê thảm

_Hoa tổng đi họp rồi, cô đúng là có phước không biết hưởng, đầu óc không thông thoáng tí nào

Hoắc Kiệt Nam mở lời, sau đó cả hai thuộc hạ của hắn vì có chuyện bận nên đi gấp, chỉ còn mình cô đang đứng do dự ở trước cửa, sau một lúc cô đành mở cửa phòng vào trong đợi hắn

_Hay là mình để quà ở đây, sau đó đi về?

Lâm Tương Y suy tính, vết thương ở đầu gối cô vẫn còn rất đau nên không thể ngồi lâu một chỗ, cô quyết định để quà vào tủ cho hắn, cô kéo tủ đặt túi thơm ngay ngắn một bên

_Mong là hắn sẽ thích

_Lâm Tương Y?

Cuối cùng hắn cũng họp xong về đến, hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy đó là cô đang lén lút loay hoay mở tủ lấy cái gì đó, hắn trừng mắt một màng đen bao phủ, nhiệt độ lên cao đẩy cái sự tức giận lên đến đỉnh điểm.

Tiếp theo Chap 48 Bị oan

By Thuytinh103


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.