Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy

Chương 44: Tôi là một người mẹ thất bại




"Tri Thanh!"

Trạm Kình cùng Diệp Tri Thanh vừa được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Thiệu Tuệ Như sớm đã đứng đợi trước cửa phòng phẫu thuật, chờ họ ra bà liền xông tới, thấy sắc mặt của con gái nhợt nhạt còn đang hôn mê nằm bên cạnh Trạm Kình thì rơi nước mắt, cả cơ thể run rẩy, "Tri Thanh? Tri Thanh? Tri Thanh như thế nào rồi? Con bé sao rồi?"

Diệp Trạch Văn lo lắng ôm lấy Thiệu Tuệ Như, "Tuệ Như, em bình tĩnh một chút, Tri Thanh sẽ không sao đâu! Em yên tâm đi, con gái của chúng ta sẽ không sao đâu."

Ngày hôm qua, lúc ông tới hiện trường thì con bé đã bị đưa lên xe cứu thương, ông không biết tình huống lúc ấy như thế nào, chỉ biết sắp xếp ổn thỏa mọi việc rồi vội vã chạy tới bệnh viện, lại không có nghĩ tới, Thiệu Tuệ Như đã tới sớm hơn ông một bước, còn nôn nóng sốt ruột đi tới đi lui trước cửa phòng phẫu thuật.

Thì ra Thiệu Tuệ Như đã nhìn thấy trên tivi chiếu cảnh này, thấy con gái của mình bị thương nên vội vã đuổi theo qua đây, bà đã đợi ở chỗ này hơn mười mấy giờ, có khuyên can như thế nào cũng không chịu rời đi, nhất quyết muốn chờ trước cửa phòng phẫu thuật để đợi con gái mình.

"Mẹ, mẹ không cần lo lắng, trình độ y thuật của Hứa Hoành Văn chắc hẳn mẹ cũng hiểu rõ, nên con bé nhất định sẽ không có chuyện gì." Diệp Chí Tư ở một bên an ủi mẹ mình.

Cả người Diệp Tri Thanh mặc trên mình bộ quần áo của bệnh nhân, trên người đều bị quấn băng vải, nhưng ba người họ Diệp không biết rằng Diệp Tri Thanh là bác sĩ phẫu thuật chính trong 12 giờ trước đó, họ cứ nghĩ cô được điều trị ở trong đó, hiện tại thấy tình huống của cô như thế này thì họ càng không có nghi ngờ gì.

Trạm Kình đang nằm bên cạnh Diệp Tri Thanh lạnh nhạt quét mắt qua 3 người bọn họ rồi trực tiếp nhắm mắt lại.

Hứa Hoành Văn đi theo Trạm Kình cùng Diệp Tri Thanh ra ngoài, thấy ba người nhà họ Diệp ở đó liền thay đổi sắc mặt không vui, "Mấy người đừng chặn ở chỗ này, người bệnh cần được đưa tới phòng bệnh để nghỉ ngơi."

Hứa Hoành Văn không hề che dấu cảm xúc ghét bỏ, ba người nhà họ Diệp đều cảm thấy được cậu ta đang không được vui, Diệp Trạch Văn ngước mắt lên nhìn một cái rồi không nói gì; Diệp Chí Tư cảm thấy khó chịu, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Diệp Tri Thanh anh ta mới hòa hoãn đôi chút.

Thiệu Tuệ Như lại hành động rõ ràng, bà kéo Diệp Trạch Văn với Diệp Chí Tư lùi sang một bên, "Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Làm phiền bác sĩ Hứa giúp Tri Thanh! Cầu xin cậu nhất định phải cứu con gái tôi."

Hứa Hoành Văn lạnh lùng nhìn bà một cái, rốt cuộc không nhịn được nữa liền đẩy Trạm Kình và Diệp Tri Thanh tới phòng bệnh, sau khi xác định bọn họ không thể nào gây phiền phức cho Diệp Tri Thanh được nữa thì cậu ta mới cười lạnh chế giễu, "Tri Thanh của bác sao? không biết Tri Thanh với người nhà họ Diệp các bác có quan hệ gì?"

Nghe thấy mấy lời này của cậu làm cho sắc mặt của Thiệu Tuệ Như trắng bệch ra, bà lảo đảo không chịu được trực tiếp ngã vào trong lòng ngực của chồng mình, môi không còn một chút màu sắc, rõ ràng đang run lẩy bẩy.

Lời này của Hứa Hoành Văn làm bà nhớ tới những lời nói tàn nhẫn mà mình đã nói với con gái mình trước đó.

"Tuệ Như?" Diệp Trạch Văn lo lắng ôm lấy vợ, ôm chặt lấy, giữ cho bà không ngã xuống.

Diệp Chí Tư nhìn thấy tình trạng của mẹ mình như thế thì không nhịn được nữa, hung hăng trừng mắt với Hứa Hoành Văn, "Hứa Hoành Văn, anh đây là có ý gì? Quan hệ của chúng tôi với Diệp Tri Thanh anh lại không rõ hay sao?"

"Thật ngại quá! Tôi một chút cũng không rõ!" Hứa Hoành Văn lại cười lạnh, không kiêng nể dù chỉ là nửa điểm, "Tri Thanh với mấy người có quan hệ gì? Mặc dù cô ấy cùng họ với các người, nhưng cô ấy không có nửa điểm quan hệ gì với mấy người cả!"

"Không có nửa điểm quan hệ nào sao? Lần trước chính anh là người kiểm tra ADN của nó với chúng tôi, bây giờ anh lại nói nó không có một chút quan hệ gì với chúng tôi sao?"

"Thế là có quan hệ sao? Nhưng mà sao tôi lại chẳng nghe người nhà họ Diệp các người có một người mà có thể tùy tiện bị đuổi giết? Thế mà lúc cô ấy gặp tai nạn thì không có người nhà họ Diệp nào đứng ra bảo vệ cô ấy cả? Bây giờ cô ấy xảy ra chuyện thì các người mới giả mù sa mưa xuất hiện ở đây, diễn để cho ai xem đây?" Ngày trước, mỗi lần Diệp Tri Vận ra khỏi cửa đều có hai người bảo vệ đi theo bảo hộ, còn khi bà Diệp ra khỏi cửa có ít nhất bốn người bảo vệ, kể cả Diệp Trạch Văn và Diệp Chí Tư cũng vậy.

Thế còn Diệp Tri Thanh thì sao?

A...

Những người luôn miệng nói cô là người nhà họ Diệp bọn họ, kết quả thì sao đây? Bọn họ đã làm được gì cho cô chưa? Ngoại trừ làm cô đau lòng, thì cái gì họ cũng không làm được!

Chỉ một câu, liền làm cho sắc mặt của Diệp Chí Tư khó coi, nhưng anh ta không thể nào nói được gì. Suốt thời gian này, tập đoàn Kình Thiên vẫn luôn công kích tập đoàn Diệp thị, anh ta luôn bận rộn với việc của công ty, không biết vô tình tình hay là cố tình mà xem nhẹ đi việc của em gái thứ hai này.

Diệp Trạch Văn cũng mím môi với vẻ mặt tự trách. Mấy ngày qua, họ đều bận rộn với việc của tập đoàn Diệp thị, hoàn toàn đem việc của Diệp Tri Thanh ném sang một bên bao gồm việc truy lùng ra kẻ đứng sau màn đuổi giết đó.

Còn Thiệu Tuệ Như vẫn đặt nặng việc chuẩn bị chu đáo để chào đón Diệp Tri Vận trở về, quên đi Diệp Tri Thanh, cho đến tận hôm nay xảy ra chuyện bà mới nhớ ra.

Hứa Hoành Văn trào phúng liếc ba người bọn họ, "Tri Thanh không muốn nhìn thấy các người, các người tốt nhất không cần xuất hiện trước mặt của em ấy. Nếu các người còn có chút lương tâm thì đừng làm cho em ấy kích động ảnh hưởng đến bệnh tình. Không có các người có lẽ em ấy sẽ tốt hơn."

Sau khi nói xong, cậu chẳng thèm để ý đến sắc mặt của người nhà họ Diệp liền cất bước rời đi.

Cả người Thiệu Tuệ Như mềm nhũn ngã vào lồng ngực của chồng mình, Diệp Trạch Văn sợ hãi, "Tuệ Như, em làm sao rồi? Em đừng đặt những lời của Hứa Hoành Văn ở trong lòng, cậu ta nhất thời giận nên mới nói thế, phát tiết lên người chúng ta mà thôi."

Thiệu Tuệ Như nhìn hướng Diệp Tri Thanh bị đẩy đi, bà nắm chặt lấy cánh tay của chồng, hai mắt mờ mịt nước mắt, "Trạch Văn, bác sĩ Hứa nói rất đúng, là chúng ta không bảo vệ tốt cho Tri Thanh! Là chúng ta không có bảo vệ tốt cho Tri Thanh! Lúc trước là như vậy, hiện tại cũng như thế! Ô ô ô... Em thực sự là một người mẹ thất bại! Em đúng là một người mẹ thất bại!"

Nhất thời, Diệp Trạch Văn cùng Diệp Chí Tư cũng không nói nên lời.

Quả thực, bọn họ đã không bảo vệ tốt cho Diệp Tri Thanh.

Trước kia, bọn họ có thể dùng những lý do khác nhau để cho qua, nhưng bây giờ thì sao? Rõ ràng đã nói rất nhiều lần, hứa rất nhiều lời thề, rằng một khi tìm được cô nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cô bù đắp lại những năm mà cô phải chịu khổ sở, thậm chí đứng trước mặt cô hứa hẹn.

Cuối cùng kết quả thì sao?

Ha ha.

Bọn họ cái gì cũng không làm được!

Một lần lại một lần, họ lại làm cô tổn thương, tổn thương thật sâu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.