Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy

Chương 24: Khi nào mẹ ruột của Thừa Thừa mới trở về




Trạm Kình mặc kệ Diệp Trạch Văn nghĩ như thế nào về mình, liền cúp máy quay trở lại vào phòng.

Trạm Thừa nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn thấy cha mình, bé lập tức ngượng ngùng cúi đầu, daddy rất thương cậu nhưng mà cũng nghiêm khắc không kém, mỗi ngày đều quy định thời gian ngủ và rời giường của cậu, mà hôm nay đã quá giờ rời giường rồi mà bé lại ăn vạ trên giường không chịu dậy.

Vì nằm bên cạnh mommy thực sự vô cùng ấm áp và thoải mái nha, cậu không nỡ dậy.

Trạm Kình thu gọn phản ứng của bé trong mắt, nhướng nhẹ mày, rồi lại nhìn Diệp Tri Thanh một cái, mở miệng, "Trạm Thừa, bây giờ đã hơn 9 giờ sáng."

Theo phản xạ có điều kiện, Trạm Thừa lập tức nhảy xuống giường, chạy vọt ra ngoài, "Giờ con đi rửa mặt ngay!" Trước khi đi còn không quên chào Diệp Tri Thanh, "Mommy... cô ơi, con đi một chút xíu thôi! Sẽ mau! Sẽ rất mau ạ!"

"Giỏi. Cô chờ con." Diệp Tri Thanh nhìn đôi mắt bé, gật nhẹ đầu.

Trạm Thừa cười ngây ngốc, mặt mày vui vẻ, vọt ra ngoài, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng cười khúc khích xa xa của bé, đúng là ngốc mà.

Khóe mắt Trạm Kình chợt lóe lên, thu hồi tầm mắt, bước tới ngồi xuống chiếc sô pha độc quyền của hắn, hai chân giao nhau, hai tay nắm chặt đặt trên bụng, bộ dạng quý phái, nhìn cô, nói thẳng, "Diệp Trạch Văn, cha của em, muốn dùng 20% lợi nhuận của tập đoàn để mua một lần gặp mặt em."

Diệp Tri Thanh lạnh nhạt nhìn hắn, "Cho nên, 20% lợi nhuận này là của tôi."

Trạm Kình câu môi lên cười, quả là người phụ nữ khôn khéo.

Ngũ quan của Trạm Kình vô cùng tinh xảo lập thể, so với người mẫu còn có phần hơn, bình thường luôn mang bộ dạng cao quý nhưng thực ra là lãnh đạm từ trong xương cốt. Giờ hắn cười lên, cả ngũ quan lập tức ôn nhu theo, mất vài phần lãnh đạm từ trong xương thêm nhiều phần bá đạo khiến người ta không khỏi thét chói tai.

Nhưng Diệp Tri Thanh lại không có phản ứng nào, thờ ơ lạnh nhạt nói, "Khi nào?"

"Một tuần sau."

"Biết rồi."

Trạm Kình nhìn vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt của cô, ngay từ lúc đầu cô đã lạnh nhạt và thơ ơ với tất cả mọi thứ, nhưng cũng không phải loại người hờ hững cự tuyệt cách xa người khác trăm dặm, có lẽ chỉ là do thói quen lạnh nhạt.

Nhưng hiện tại, sau sự việc ngày hôm qua, thì cô vẫn lạnh nhạt như cũ, vả lại cả người còn lộ rõ vài phần xa cách, rất rõ ràng, ý thức của cô đang muốn đẩy mọi người ra xa.

Chỉ ngoại trừ ở trước mặt Trạm Thừa thôi.

Thoáng có gì đó lướt qua đáy mắt Trạm Kình rồi nhanh chóng khôi phục bộ dạng cao quý, đúng chuẩn đang bàn việc công, "Theo quan sát mấy ngày này của em, em thấy tình hình của Thừa Thừa như thế nào?"

Nhắc tới Trạm Thừa, Diệp Tri Thanh lại mất bớt vài phần hờ hững, tuy không rõ ràng nhưng không thoát khỏi ánh mắt của hắn, do đó làm đôi mắt hắn chợt sáng lần nữa.

Cô không phát hiện sự khác thường này, vẫn nhìn hắn, theo phép công mà xử lý, "Bề ngoài, anh bảo vệ bé rất tốt."

"Bề ngoài?" Trạm Kình nhướng mày nhìn về phía ngoài.

"Mấy ngày nay, chắc anh cũng thấy rõ Trạm Thừa rất dính tôi, dựa dẫm quá mức." Diệp Tri Thanh nhìn hắn.

Trạm Kình hơi ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt lộ ra vài phần nghiêm túc, tiếp tục nghe Diệp Tri Thanh nói, "Nguyên nhân chính là từ bé nhóc đã thiếu và khao khát tình thương của mẹ, còn cả cách anh bảo vệ nó." Cô nhấn mạnh vào vấn đề.

"Anh yêu thương nhóc, chăm sóc mọi mặt đều tốt, chỉ là điều nhóc muốn nhất anh lại không cho được."

"Điều nó muốn nhất?" Trạm Kình nhìn thẳng vào Diệp Tri Thanh.

Diệp Tri Thanh cũng nhìn thẳng vào đôi mắt căng thẳng của hắn, không tránh được thoái lui một bước, "Tính tình nhóc hoạt bát hiếu động, nhưng lại làm ra vô cùng ngoan ngoãn và hiểu chuyện, khác hẳn với những nhóc con ngoan ngoãn bình thường. Tất nhiên đó là do cách giáo dục quá nghiêm khắc của anh, bây giờ tôi không nói ai đúng ai sai, điều mà tôi muốn nói là tiềm thức nhóc đang cố làm hài lòng anh, nhóc biết, các anh đều thích con cái ngoan ngoãn hiểu chuyện, cho nên nhóc mới tự sắm cho mình một vai như thế."

Trạm Kình trầm mặc, vẻ mặt làm người ta khó hiểu.

"Một đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện cũng không phải không tốt, nhưng với một đứa bé 4 tuổi, vốn là thời điểm hiếu động lại trở thành quá mức ngoan ngoãn hiểu chuyện, tự áp chế bản tính của bản thân, cố gắng sắm vai con trai ngoan, đây không phải tình trạng phát triển bình thường, hơn nữa đối với bệnh của bé còn gây bất lợi."

"Tôi xem mạch đập của nhóc rồi, anh Hứa điều trị khá tốt cho nhóc, tuy nhiên lại vô cùng không được ổn định, bệnh có thể tái phát bất cứ lúc nào, trong đó có cả nguyên nhân áp lực của nhóc."

Trạm Thừa trầm mặc một hồi, ngước mắt nghiêm túc nhìn cô, "Trạm Thừa thực sự thích em, kế tiếp làm phiền em rồi. Có yêu cầu gì cần tôi thì cứ mở lời."

Cô cũng nghiêm túc nhìn hắn, "Tôi sẽ cố gắng hết sức có thể để giúp nhóc chữa trị, nhưng nếu không giải quyết được nguyên nhân cơ bản, thì bất kể là tôi hay là anh Hứa dù có nỗ lực bao nhiêu cũng không thể trị được dứt điểm."

"Nguyên nhân cơ bản?" Trạm Thừa nghi hoặc hỏi.

Diệp Tri Thanh, "Khi nào mẹ ruột của Thừa Thừa trở về?"

Trạm Kình nhìn cô, bỗng nhiên cười không rõ, "Nếu em muốn, cô ấy có thể vĩnh viễn không quay lại."

Đôi mắt Trạm Kình rất dữ dằn, giống như mắt chim ưng, sắc bén, dường như có thể nhìn thấu mọi thứ, Diệp Tri Thanh liếc hắn một cái, hơi rũ mắt xuống nhìn ngón tay mình, "Cô ấy là mẹ ruột của Thừa Thừa, chỉ có cô ấy mới cho Thừa Thừa tình mẫu tử đúng nghĩa, chỉ có một gia đình ổn định thì nhóc mới lớn lên bình thản và đối với việc điều trị sẽ khởi sắc."

Trạm Kình nhìn sâu vào cô, "Chỉ cần em đồng ý, em vẫn có thể cho Thừa Thừa tình mẹ con chân chính, cho nó một gia đình toàn vẹn, chăm sóc để nó bình thản lớn lên, còn có thể điều trị nữa."

Diệp Tri Thanh ngước mắt lên nhìn, "Giả chính là giả, dù nỗ lực ra sao cũng không thể biến thành thật."

"Chưa thử qua, sao có thể biết được như thế nào?" Trạm Kình gắt gao nhìn cô, không cho cô cơ hội từ chối.

Cô cười dời tầm mắt đi nhìn ra ngoài hoa viên, "Biết rõ không có khả năng nên cần gì phải thử qua, cuối cùng làm bị thương chính mình thậm chí còn ngộ thương người khác."

Trạm Kình híp mắt, "Không phải các bác sĩ luôn không bỏ qua bất kì cơ hội nào hay sao? Dù chỉ là một hy vọng sống nhỏ nhoi cũng không từ bỏ? Không phải sẽ vì người bệnh mà nỗ lực tới cùng sao? Bây giờ em còn chưa thử đã lựa chọn từ bỏ?"

Diệp Tri Thanh chuyển mắt lại nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt bức người của hắn, lúc này người đàn ông này đang giải phóng toàn bộ sự nguy hiểm.

_____oOo____

Editor: Alissa

Beta: Alissa + Tiểu Nhân

Cập nhật 12.11.2020 tại dembuon


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.