Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy

Chương 11: Giữ mommy ở lại




Diệp Tri Thanh sửng sốt nửa phút, sau đó ho nhẹ hai tiếng, "Daddy của con tốt đấy, khẳng định sẽ tìm được một người vợ xuất sắc."

"Cô rất xuất sắc!" Trạm Thừa nói có phần vội vàng.

Hứa Hoành Văn đứng ở cửa nhìn mà không nhịn được vỗ đầu một cái, thằng nhóc đúng là thằng nhóc, nhanh như vậy đã lòi ra, sao có thể thu phục được Diệp Tri Thanh đây?

Hai ngày qua, cậu cũng đã đoán ra, lúc trước Tri Thanh và hai cha con nhà này không có quen biết hay quan hệ gì, kể cả chuyện cô bị đuổi giết cũng không liên quan.

Nhưng hai cha con nhà này không phải đèn cạn dầu, không nói tới người đàn ông nào đó, chỉ riêng thằng nhóc con Thừa Thừa này, bình thường nó ngoan ngoãn hiểu chuyện nhưng một khi đã cố chấp rồi thì chỉ sợ có mỗi người đàn ông đó mới xử lý được.

Mà người đàn ông đó đối với người ngoài vô cùng tàn nhẫn nhưng đối với con trai mình lại rất yêu thương, chỉ cần thứ Thừa Thừa thích, cho dù là những vì sao hay mặt trời, hắn cũng sẽ tìm cách cho nó.

Thằng nhóc Thừa Thừa này dùng tới những thủ đoạn nhỏ nhặt này, chắc chắn nhóc đã thật sự muốn Diệp Tri Thanh trở thành mommy của mình, chỉ là cách nó làm vẫn còn non quá.

Diệp Tri Thanh nhìn nhóc con, "Cô sẽ không ở lại đây lâu, xong việc mình muốn làm, rồi cô sẽ rời đi."

"Cô phải đi? Cô đi đâu ạ?" Trạm Thừa lúc này thật sự lo lắng, nó nắm chặt lấy tay Diệp Tri Thanh, như sợ rằng một giây tiếp theo cô sẽ biến mất.

"Cô đi tới những nơi không cố định. Cô là một bác sĩ, nơi nào cần, cô sẽ tới đó." Diệp Tri Thanh nói.

"Vậy cô có thể ở lại nơi này không? Nơi này thực sự rất cần cô! Thừa Thừa là người bị bệnh, cô ở lại chăm sóc Thừa Thừa, được không ạ?" Trạm Thừa cố gắng nắm chặt lấy Diệp Tri Thanh, vẻ mặt không cho người khác cự tuyệt mình.

Đôi mắt lạnh lùng của Diệp Tri Thanh khẽ động, "Bác sĩ điều trị cho con cũng là một bác sĩ tốt, có chú ấy bên con, con sẽ không sao đâu." Diệp Tri Thanh vừa nhìn đã nhận ra, bánh bao nhỏ này bị bệnh tim còn là bệnh tim bẩm sinh, tình hình không được ổn định lắm, không thể chịu bất kì đả kích nào.

Vì thế chắc chắn nhóc có một bác sĩ điều trị rất giỏi bên cạnh nó, giúp nhóc điều trị được như thế này có lẽ cũng giỏi, chỉ cần tiếp tục kiên trì điều trị, thì nhóc con này có thể sống như một người bệnh thường.

"Vì sao cô không thể ở lại đây? Có phải là do cô không thích Thừa Thừa?" Trạm Thừa đáng thương nhìn Diệp Tri Thanh, bộ dáng đó làm người ta thực đau lòng.

Diệp Tri Thanh nhìn bé, sau đó chuyển mắt nhìn trong phòng ICU, gian phòng này trang trí rất đẹp và thoải mái, không giống với những phòng ICU của bệnh viện thường u ám nặng nề, vách tường được làm bằng kính, từ đây có thể nhìn thấy được cả hoa viên bên ngoài, khu vườn làm con người ta tràn đầy sức sống và hy vọng.

Cô nhìn hoa viên bên ngoài, rồi thu lại ánh mắt nhìn sang Thừa Thừa, "Cô thực sự thích con! Thật sự thích! Nhưng cô không thích thành phố này, cũng không muốn ở trong nó."

Lời Diệp Tri Thanh vừa nói ra, làm người đứng ngoài cửa - Diệp Chí Tư giật mình, không thích thành phố này? Vì sao? Vì sao không thích thành phố này? Là vì cô đang hận bọn họ sao? Hận bọn họ đã bỏ rơi cô nhiều năm như vậy! Cho nên không muốn trở về thành phố nơi họ ở?

Một lần nữa ánh mắt của Trạm Kình khẽ động khi nhìn về phía Diệp Tri Thanh, lúc cô nói ra câu ấy, Diệp Tri Thanh so với lúc trước có phần lãnh đạm hơn, lộ ra vẻ xa cách. Tuy không đẩy người khác cách xa mình ngàn dặm nhưng mặt khác lại tự đem chính mình ngăn cách một khoảng trống với người ta.

"Không sao ạ, con cùng daddy sẽ làm cô thích nơi này!" Trạm Thừa hồn nhiên kiên định nói, còn trịnh trọng vỗ vỗ ngực mình, "Cô ơi, cô ở lại nơi này đi! Ở đây cũng tốt lắm, có rất nhiều đồ ăn ngon, nơi vui chơi, chờ cô khỏe hẳn, con cùng daddy sẽ đưa cô đi ăn hết món ngon ở đây và tham quan mọi ngóc ngách! Con đảm bảo, cô sẽ thích nơi này!"

Lần này, cô nhìn sự hồn nhiên mà kiên quyết của bé con không nói nên lời, sự lạnh lẽo trên người không biết từ khi nào đã xua tan vài phần.

Trạm Kình nhướng mày liếc Trạm Thừa một cái, lại nhìn sang Diệp Tri Thanh đang không nói nên lời, rồi hắn cong cong môi cười không rõ ý gì.

Hứa Hoành Văn kém xíu nhịn cười không được mà cười thành tiếng, điều này chứng tỏ một điều đừng xem thường nhóc là đứa trẻ 4 tuổi, vì phía sau nhóc còn có người đàn ông nào đó nên sớm đã ra oai rồi.

Diệp Tri Thanh không nói một hồi lâu, cuối cùng dưới ánh mắt mong chờ của Trạm Thừa mới nói, "Thừa Thừa, cô đói bụng rồi, có thể lấy ít đồ ăn cho cô, được không con?"

Trạm Thừa chớp chớp mắt nhìn Diệp Tri Thanh, cuối cùng ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ! Cô ơi, cô đợi Thừa Thừa một chút nhé, sẽ nhanh có đồ ăn tới! Cô thích ăn gì ạ? Muốn ăn gì cũng được ạ! Đầu bếp nhà con giỏi lắm, bất kể cô muốn ăn gì đều có thể làm được!"

"Cảm ơn con, vậy cho cô một chén cháo là được rồi."

"Oki! Cô chờ một lát nhé, sẽ có ngay đây!" Trạm Thừa chạy bước nhỏ ra ngoài.

Diệp Tri Thanh nhìn theo bánh bao nhỏ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Hoành Văn vốn cho rằng Diệp Tri Thanh là người lạnh nhạt, thờ ơ, nhưng giờ lại bị nhóc Trạm Thừa quấy tới không nói được gì, thật vất vả cậu mới nhịn được cười!

Cậu sẽ không bao giờ thừa nhận là mình đang "trả thù", "trả thù" vụ Diệp Tri Thanh cự tuyệt lời mời của cậu, "trả thù" lý do cô cự tuyệt cậu, "trả thù" vì cô làm cậu bực.

Trạm Thừa ra cửa liền nhìn thấy bốn người Trạm Kình, nhóc nhìn Trạm Kình rồi nhào qua ôm hai chân hắn, nghẹn ngào nói, "Daddy, con thích mommy lắm, nhưng mommy không muốn ở lại." Rồi ngước mắt lên chờ mong nhìn Trạm Kình, "Daddy, cha có thể giữ mẹ ở lại đây không?"

Chỉ cần daddy cậu ra tay, tuyệt đối có thể giữ mommy ở lại!

Trạm Thừa rũ mắt xuống nhìn nhóc con, "Con muốn cha giữ cô ấy bằng cách nào?"

Trạm Thừa tiếp tục nhìn hắn, "Cha cưới mommy về, mommy sẽ không đi nữa."

Nghe lời này của Trạm Thừa, Diệp Chí Tư ngoái đầu sang nhìn hắn, ánh mắt chợt lóe lên.

"Hình như mẹ con không thích cha." Trạm Kình nhìn nhóc.

"Daddy, con tin cha mà! Chỉ cần cha cố gắng phát huy toàn bộ mị lực ra, chắc chắn có thể giữ mẹ lại!" Trạm Thừa mặt vô cùng nghiêm túc nhìn Trạm Kình nói.

"Khụ..." Hứa Hoành Văn nhìn bộ dáng đáng yêu của Trạm Thừa, không khỏi trêu chọc một câu, "Mẹ của con có tầm nhìn rất cao, mấy năm nay cô ấy đi khắp các nước, gặp qua không ít trai đẹp..."

Những lời này, khụ khụ, là thật đấy!

Không thể không thừa nhận, Trạm Kình xác thật rất ưu tú, nhưng Diệp Tri Thanh mấy năm đi đây đi đó cũng gặp không ít đàn ông tài giỏi! Mà theo như cậu biết, hình như đàn ông theo đuổi cô cũng không ít đâu.

Nghe vậy, bánh bao nhỏ càng lo lắng, "Daddy, lần này cha không được giấu diếm nhé, nhất định phải phát huy tối đa mê hoặc của cha nha! Chỉ cần cha cố gắng dồn toàn bộ mị lực ra, chắc chắn có thể giữ mommy ở lại!"

Trạm Thừa khá rõ đối với sức hấp dẫn của cha mình, chỉ cần daddy ra tay, nhất định mommy sẽ ở lại!

Như vậy, mommy sẽ không rời xa cậu nữa!

Trạm Kình nhướng mày, ngước mắt lên nhìn Diệp Tri Thanh trong phòng ICU, "Giữ em ấy ở lại sao?"

=====

Editor: Alissa

Beta: Tiểu Nhân

Cập nhật 19.10.2020 tại dembuon


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.