Đặc Vụ Trọng Sinh: Xuyên Nhanh Thành Nữ Thần Toàn Năng

Chương 157: thế thân tốt nhất (19)




Chuyện này vốn dĩ nguyên thân không biết, bên trong nội dung cốt truyện, sau khi cô ấy luân phiên bị đả kích tinh thần thì trở nên uể oải suy sụp, lúc đó Triệu Di Quân cũng không để cô ấy ở trong lòng cho nên cũng không có xảy ra những chuyện này.

Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa cứ như thế đứng ở bên cạnh mẹ Diệp không nhúc nhích, ghen ghét dưới đáy lòng Triệu Di Quân trở nên hơn vui sướng mấy phần.

Cho dù cô có thành công hơn nữa thì lại làm sao, mẹ của cô vẫn như cũ là một mặt không vẻ vang nhất đời này của cô.

Nói thật, đừng nói bản thân Diệp Thiều Hoa là người như thế nào, hiện tại mẹ Quý chỉ có một ý nghĩ, chỉ cần con trai bà chịu kết hôn, đối phương chỉ cần là con gái thì bà ấy thực sự không để ý bất cứ vấn đề nào nữa.

Có điều ánh mắt bà nhìn phía Triệu Di Quân lại có chút đăm chiêu như có điều suy nghĩ, từ lúc cô gái này nhất định phải dẫn bà tới gặp mẹ Diệp bà liền biết đối phương không chỉ vì mục tiêu này.

Bà Quý là ai? Bà đương nhiên chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra được, chỉ có điều bà cũng rất muốn gặp Diệp Thiều Hoa, cho nên không hề vạch trần cô ta.

Lúc này Triệu Di Quân trước mặt mọi người bóc trần thân phận của mẹ Diệp, mẹ Quý nhìn Triệu Di Quân một cái thật sâu: "Triệu tiểu thư, xét về phương diện nhân cách để nói, người với người là bình đẳng, cô không có tư cách đi phán xét cuộc sống của người khác."

Mẹ Diệp cũng không phải kẻ ngốc, bà đương nhiên biết rõ vì sao Triệu Di Quân lại đưa mẹ Quý đến chỗ mình.

Còn có cả câu nói đó sau đó của Triệu Di Quân, ông cụ Triệu cũng chỉ im lặng không nói gì, cứ như thế sỉ nhục bà, chuyện này không chỉ có bà mà cả Diệp Thiều Hoa sau này cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.

Không có một ai ngờ được, mẹ Diệp vào lúc này lại lấy được dũng khí từ nơi nào đến, trực tiếp cầm con dao găm đặt ở một bên lên.

Coi như là Diệp Thiều Hoa đang mải suy nghĩ nội dung cốt truyện gốc nhưng thân thủ cũng không phải những người khác có thể so sánh.

Cô đưa tay lên trực tiếp nắm chặt dao găm trong tay mẹ Diệp, dòng máu đỏ tươi theo dao găm nhỏ giọt, cô hạ mắt, nhìn mẹ Diệp trên mặt có lúng túng nhưng trong mắt lại là quả quyết, bỗng nhiên mỉm cười.

Ông cụ Triệu vẻ mặt hơi động, rốt cục mở miệng : "Thiều Hoa đúng không, cô cũng đừng trách Diệp Đông Hương che giấu mình, dù sao chuyện này cũng khó mà mở miệng... Chúng ta vẫn theo như điều kiện trước kia đã nói, cô là con cháu nhà họ Triệu, chuyện của mẹ cô, cứ coi coi như là không tồn tại đi."

"Vũ nữ? Vì sao lại khó mở miệng?" Diệp Thiều Hoa "Bốp" một tiếng ném dao găm lên trên bàn, giọng nói của cô rất nhạt, gần như nghe không ra bất kỳ sóng tơ gió lớn nào: "Bà ấy đã từng có một quãng thời lầm đường lạc lối, thế nhưng trên thế giới này lại có ai chưa từng gây ra bất kỳ sai lầm nào? Hơn nữa bà ấy cũng đã rời khỏi nơi đó, thậm chí sau đó càng liều mạng dùng sức lực của mình để tự chứng minh. Ông, còn có cô, các người dựa vào cái gì mà sỉ nhục bà ấy như vậy?”

"Còn có, người này là mẹ của tôi, coi như là trước đây bà ấy có như thế nào đi chăng nữa, thì bà ấy cũng đã sử dụng tất cả năng lực để nuôi dưỡng tôi lớn lên trưởng thành thành bộ dáng này. Bà ấy nhát gan nhu nhược lại tự ti, trên người bà ấy đều là khuyết điểm, chuyện này ai cũng có thể thấy, nhưng trên phương diện là một người mẹ bà ấy không hề sai một chút nào, bà ấy đã giáo dục tôi rất tốt." Mặt Diệp Thiều Hoa không cảm xúc nhìn về phía mấy người Triệu Di Quân và ông cụ Triệu một cái: “Đối với chuyện các vị sỉ nhục mẹ tôi ngày hôm nay, gây ra những tổn thương sâu sắc trong tâm hồn bà ấy, tôi sẽ đệ đơn lên tòa án khởi tố các vị.”

Đôi mắt của cô sáng như ánh sao, khiến cho ông cụ Triệu cũng không tự chủ được run lên một chút.

Mẹ Quý thì trực tiếp bị ngốc luôn rồi, cái loại trình độ trấn định này, cái loại khí tràng này. . . Mấy người trẻ tuổi hiện tại đều lợi hại như vậy sao?

“Mau đuổi mấy người không có mắt trong phòng bệnh của mẹ tôi ra ngoài." Diệp Thiều Hoa không thèm băng bó vết thương của mình, sau khi nói xong câu kia chỉ đơn giản gọi một cú điện thoại.

Sau đó có mấy người mặc áo đen nhanh chóng đi lên, mời toàn bộ người trong phòng bệnh đi.

Trước khi rời đi bà Quý còn tới nhìn vết thương của Diệp Thiều Hoa một cái, khách sáo nói một câu nhắc cô nhớ chú ý vết thương, biểu tình Diệp Thiều Hoa lãnh đạm gật đầu.

Ở tầng dưới, thư ký của bà Quý đang đứng ở bên cạnh xe chờ, nhìn thấy mẹ Quý trở về, lập tức tiến lên : "Phu nhân."

Triệu Di Quân không nghĩ tới đã làm như vậy rồi mà còn chiếm được chỗ tốt, thế nhưng cô ta cũng không từ bỏ ý đồ, lúc mẹ Quý đi còn lớn tiếng nói: “Tất cả mọi người trên mạng đều biết Diệp Thiều Hoa là người thứ ba chen chân vào giữa tôi và Nhất Chu, ngài tuyệt đối không nên bị biểu hiện hôm nay của cô ta lừa dối."

Ha, Triệu Di Quân biết rõ mặc dù Diệp Thiều Hoa đã bỏ được cái nhãn bị bao dưỡng kia, nhưng chuyện cô chen chân vào chuyện tình của người khác lại không có cách nào rửa sạch.

Thậm chí cô ta còn có chút ác ý mua thuỷ quân ở trên mạng bôi đen Diệp Thiều Hoa, trước kia cô ta và Liễu Nhất Chu đều không phải là người không có tiếng tăm gì, chuyện này bị mấy người ‘nghe nói là biết chuyện’ bùng nổ ra ngoài, bên ngoài càng ngày càng nghiêng về phía Triệu Di Quân, đều mắng chửi Diệp Thiều Hoa nhân cơ hội cô ta đi du học mà chen chân vào giữa hai người.

“Cô ta có thể đạt được trình độ cao như vậy trong giới chơi cổ phiếu đã đại biểu cho việc tâm cơ cô ta vô cùng thâm sâu, có thể làm ra chuyện như vậy tôi không kinh ngạc một chút nào."

"IQ cao không có nghĩa là nhân phẩm tốt, chẳng qua chuyện cô ta làm quả thật có chút xấu xa."

Đương nhiên cũng có người đứng ra biện giải cho Diệp Thiều Hoa, nhưng lập tức sẽ có người phản bác : "Đừng có mà giải thích cho cô ta, tôi cũng không nghe nói cô ta có cái hợp tác gì với nhà họ Liễu, vì sao lại có chụp ảnh chung với Liễu Nhất Chu, lại còn thân mật như vậy, trong lòng mấy người còn không hiểu sao?”

"Những kẻ giải thích cho Diệp Thiều Hoa kia, tôi chúc mấy người cũng có một người bạn thân cả ngày tơ tưởng tới người yêu của mình!”

Chuyện này sau một đêm liền lên men, Liễu Nhất Chu lại không đứng ra làm sáng tỏ, Triệu Di Quân lúc này mới hơi hơi thả lỏng tinh thần.

Cô ta thả lỏng tâm trạng đi xử lý chuyện công ty, lại không nghĩ rằng sáng sớm hôm sau vừa tới công ty liền thấy tổng giám đốc Đinh mang theo vẻ mặt mệt mỏi nhìn cô ta một cái.

"Làm sao vậy?" Triệu Di Quân cau mày, mấy ngày nay chuyện phiền toái của công ty quả thật càng ngày càng nhiều, cổ phiếu của không khởi sắc một chút nào.

Tổng giám đốc Đinh lắc đầu : "Không có gì, Triệu tiểu thư, từ hôm nay trở đi, cô không cần phải tới đây làm việc nữa.”

"Không cần đi làm nữa?" Triệu Di Quân cau mày, có chút khó hiểu, lúc trước khi cô ta về nước đã lựa chọn công ty này, trước đó cũng đã trải qua đắn đo suy nghĩ hồi lâu, quy mô của công ty này mặc dù không lớn lắm, nhưng cũng có thể rèn luyện được năng lực của cô ta.

Ở trong công ty này còn có thể quen biết được nhiều người và chuyện làm ăn, giúp cô ta đúc kết thêm kinh nghiệm, đến lúc đó sẽ có nhiều trợ giúp cho việc cô ta trở về kế thừa nhà họ Triệu.

"Không có vì sao, chỉ là Diệp tiểu thư đã trở thành CEO công ty này." Ngày đó tổng giám đốc Đinh sau khi nhìn thấy Diệp Thiều Hoa ở trên phát sóng trực tiếp đã biết lúc trước vì sao tập đoàn Phong Hoa lại không hợp tác với mình nữa.

Ông ta đã tung hoành ngang dọc thương trường nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn nhầm người, chuyện ức hiếp thực tập sinh cũng không phải là mới xảy ra ngày một ngày hai, hết lần này tới lần khác ông ta cứ như thế không đúng dịp, không chỉ đá phải một tấm thép mà còn đá trúng tấm thép bên trong một chiếc máy bay chiến đấu.

Ai có thể nghĩ tới, một thực tập sinh bình thường như vậy.

Trong nhà cũng không có bối cảnh gì, hết lần này tới lần khác lắc mình một cái lên trở thành một con cá sấu lớn mà mọi người trong giới tài chính đều biết.

Triệu Di Quân cầm hai tháng tiền lương về nhà, ngẫm lại hiện tại Diệp Thiều Hoa bị toàn thể cư dân mạng bôi đen chửi bới, tình cảnh chắc chắn còn kém hơn so với mình, cũng không quá phiền muộn.

Thật không nghĩ đến cô ta về nhà một lần này còn có một chuyện càng kinh hãi càng vui mừng đang đợi cô ta!

“Trong lòng trong mắt ông già bây giờ tràn đầy đều là cái ngôi sao chổi Diệp Thiều Hoa kia, sớm biết thế lúc trước tôi nên để cho con nhóc đó cô ta chết ở trong tay bọn cướp kia." Bà Triệu vốn đã bị Diệp Thiều Hoa làm cho tức giận đến tim phổi đều đau, lúc này lại nghe được chuyện của Triệu Di Quân, bà ta liền không nhịn được oán hận.

Triệu Di Quân vừa nghe thấy thế thì trong lòng hoảng sợ : "Chờ chút, mẹ vừa nói năm đó cái vụ án bắt cóc kia Diệp Thiều Hoa cũng ở trong đó? Cô ta chính là đứa con gái đã bỏ trốn kia?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.