Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 84




Diệp Phong rất an nhàn tự tại hưởng thụ một đêm cuộc sống của thiếu gia nhà giàu trong khu nhà cao cấp, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, đánh răng rửa mặt xong rồi nhưng lại không đi làm phiền cha mẹ, ăn qua loa chút đồ liền ra khỏi nhà.

Hôm nay là ngày quan trọng nhất của Hương Tạ Hiên, lần hợp tác này thành công hay không sẽ ảnh hưởng đến con đường phát triển của câu lạc bộ trong tương lai, hôm qua đã lật giở tập tài liệu này cả nửa ngày trời rồi, cho dù không có hứng thú gì cho lắm với những việc như thế này, nhưng hắn vẫn cảm thấy nên có chút trách nhiệm, là một giám đốc bộ ngoại giao, thì công việc tiếp đãi đều đặt lên vai mình, không thể sơ xuất được, xem ra mình cũng phải dốc hết sức mới được, đối phó với phụ nữ nước ngoài, thì Diệp Phong tự thấy hắn có hẳn một cách thức riêng của chính mình.

Nắm chặt trong tay chùm chìa khóa ô tô, mà lòng thầm tán thưởng cha mình có con mắt tinh tường, ông biết con trai mình không thích bị mọi người chú ý, liền tặng cho hắn chiếc Buick Excelle mộc mạc, bình dị, rất hợp với thân phận hiện nay của hắn. Loại xe này giá cả tầm khoảng trên dưới mười vạn nhân dân tệ cũng được xem là tương đối phổ biến trong thành phần công sở, có lái ra ngoài cũng không làm cho người ta phải để ý, ngược lại nhìn nó còn khiêm tốn hơn xe gắn máy rất nhiều.

Hôm qua cũng lui tới đây hai lượt, nên hắn cũng đã thuộc đường rồi, không phí nhiều sức lực thì đã đến Hương Tạ Hiên.

Không giống với những công ty khác, khi nghênh đón đoàn khảo sát thì không ngớt những lời hoan nghênh chúc mừng, câu lạc bộ không khác gì nhiều so với những ngày thường nhật khác, chỉ có điều bất luận là từ bảo vệ cho đến những người đứng quầy, hay là những nhân viên khác đều thần thái sáng lạng, sôi nổi hẳn lên. Đây cũng là sự sắp xếp của Hà Tích Phượng trong buổi hội nghị ngày hôm qua.

Diệp Phong không khỏi khâm phục tiềm năng của người phụ nữ đó, sự bố trí như vậy làm cho người ta thấy được Hương Tạ Hiên vốn dĩ là như vậy, không có gì gọi là cố tình làm cho không khí trở nên long trọng, mà ngược lại, nó càng làm cho khách hàng cảm thấy thích thú, có thiện cảm hơn với câu lạc bộ. Tất nhiên, nếu người tới đây là một người hư vinh, hay rất trọng lễ nghi thì việc sắp xếp này sẽ làm phản tác dụng.

Chắc hẳn Hà Tích Phượng cũng đã sớm biết được hết kết cấu tính cách của từng nhân viên trong đoàn khảo sát rồi, còn ngày hôm qua nàng đưa chỗ hồ sơ của chủ tịch đại biểu đàm phán Gulina cho mình cũng nói rõ côg ta là một người vô cùng thực tế, không xem trọng bề ngoài. Nói như vậy thì, tiếp đãi Hidding với trạng thái của ngày thường là vô cùng hợp lý.

Sau khi hắn đỗ xe xong, rồi quay sang nói với tiểu Vương ở nhà để xe vài câu, Diệp Phong mới quay người đi tới địa điểm tập hợp.

Mặc dù là dùng bộ mặt thông thường ra tiếp đãi đoàn khảo sát, nhưng đội hình ra sân bay nghênh đón cũng không thể quá mức keo kiệt. Số người đi đón thường nói lên được độ coi trọng của mình với người ta, chỉ trừ vài giám đốc của tất cả các khâu ở lại công ty thì số còn lại đều phải có mặt.

Đến căn phòng họp hội nghị ngày hôm qua, mới chỉ thấy có mấy người, nhìn lại đồng hồ, giờ mới chỉ là bảy giờ mười lăm, ngày thường thì vào giờ này cũng chỉ mới là giờ tỉnh giấc, xem ra hôm nay là ngày đến sớm hiếm có của hắn.

Đi làm được hơn một tháng, mình được đánh giá thuộc vào tầng lớp đến vừa kịp giờ điển hình nhất, gần như ngày nào cũng như ngày nào, cứ sát giờ làm việc ba mươi giây hay một phút thì hắn mới tới, thời gian được hắn căn ke một cách chuẩn xác, làm cho Tiểu Triệu thường đùa giỡn hắn rằng là hắn vốn đã đến từ sớm rồi nhưng còn nấp ở một chỗ kín đáo nào đó, đợi đến giờ rồi mới chui ra, mục đích là để nói cho mọi người biết thái độ nghiêm chỉnh của mình với giờ giấc, nhưng thực chất đó là một kiểu thể hiện vô cùng ấu trĩ.

Duy chỉ có Diệp Phong là rõ nhất, đây cũng chỉ là một thói quen đã được rèn thành từ bấy lâu nay, mười năm về trước, hắn đều tính thời gian bằng đơn vị giây để mà hoàn thành nhiệm vụ.

Lướt nhìn một lượt, mấy người trong phòng hội nghị cũng không quen cho lắm, hai người trong số đó là mới quen trong cuộc họp ngày hôm qua, trải qua lần phát ngôn thì cũng trở thành nhân vật của công chúng.

Mỉm cười chào mọi người, Diệp Phong mới tìm một chỗ ở gần cửa sổ rồi ngồi xuống, yên lặng chờ đợi nhân viên đến đông đủ hết rồi mới xuất phát.

Thoáng nhìn một lượt, thì bỗng nhiên chú ý tới một người đàn ông cúi đầu không nói gì ngồi cách đó không xa, nhìn kỹ hình dáng người đó thì nhận ra người này chính là Trần Kỳ, cái người vô tội mà bị mình đẩn ra khỏi chức giám đốc ngoại giao.

Trong lòng cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, vứt bỏ ân oán cá nhân, chỉ tính năng lực công việc mà nói, thì hắn ta thích hợp ngồi ở vị trí hiện giờ của mình hơn, nói thế nào đi nữa thì về phần kinh nghiệm hay khả năng kinh doanh mà nói, hắn đều không phải là một nhân vật đơn giản chút nào, mạnh hơn rất nhiều so với mình.

Bản thân mình thăng chức nhanh như vậy, thực sự là không nằm trong dự đoán của hắn. Có thể là do nói lung tung ý nghĩ của mình ra làm cho người đẹp kia lại ngộ nhận là đã phát hiện ra một kỳ tài kinh doanh, nên nàng mới không thể chần chờ thêm một chút nào nữa mà thay luôn cái ghế của Trần Kỳ, đỡ mình lên vị trí mới.

Sự việc này có chút không công bằng với Trần Kỳ.

Hắn chậm rãi đứng dậy, đẩn chiếc ghế ở đằng sau lưng ra rồi đến bên Trần Kỳ, tìm được một chỗ ngồi, sau đó hắn ngồi xuống với tư thế thoải mái nhất, lẳng lặng chăm chú nhìn người đàn ông đó.

Trần Kỳ có vẻ vô cùng nhập tâm, không hề để ý có một người đàn ông vừa ngồi xuống bên cạnh mình, vẫn như lúc trước, thân thể vẫn ngồi nguyên trên ghế không hề nhúc nhích.

Đợi đến khi Diệp Phong đã hết hẳn kiên nhẫn, ho nhẹ lên một cái làm cho người đàn ông kia phải bừng tỉnh.

"Á?" Trần Kỳ bỗng nhiên ngẩng đầu, thấp giọng kêu lên một tiếng, hắn không biết Diệp Phong, tên khắc tinh trời định của hắn lại ngồi ngay bên cạnh mình tự lúc nào, đây là một nhân vật cấp đại gia không thể đùa giỡn được. Khi nào hắn ta chơi chán trò chơi ân oán ban đầu rồi, thì sẽ gọi mấy tên tiểu đệ đến thanh toán luôn mình, mặc dù có A Báo đỡ cho, nhưng Lãnh Phong Đường thực sự là quá mạnh, một khi hắn ta quyết tâm chơi mình, thì có người ngăn chặn cũng là vô dụng mà thôi.

"Diệp, giám đốc Diệp có chuyện gì thế?" Trần Kỳ nói với giọng run rẩy, mặc dù trong lòng rất đỗi căm hận, nhưng lại không dám biểu lộ ra ngoài, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, hắn đã trà trộn trong xã hội nhiều năm nên hiểu rõ chân lý bên trong đó, nói nhỏ trước mặt một số người là một lựa chọn tốt nhất. Text được lấy tại Truyện FULL

"Không có chuyện gì cả", Diệp Phong cười ha ha, không một chút gì gọi là nghiêm túc: "Chúng ta cũng được xem như đồng sự rồi mà, gặp mặt chào hỏi không phải là rất bình thường sao?"

"Ồ, đúng vậy, đúng vậy!" Trần Kỳ bất giác đưa tay sờ sờ lên trán, lau đi những giọt mồ hôi lạnh, cố tỏ ra trấn tĩnh nói: "Chào hỏi là việc rất bình thường, rất bình thường, vừa rồi tôi đang nghĩ ngợi lung tung, nên không để ý giám đốc Diệp đến đây tự lúc nào, nếu không thì tôi đã chào hỏi anh trước rồi." Người đàn ông ở bên cạnh nhìn có vẻ rất nho nhã, thoạt nhìn không khác gì một thư sinh cả, nhưng cảnh tượng đánh vỡ hộp bút ngày hôm đó của hắn ta vẫn mồn một trước mắt, ai mà biết đằng sau bề ngoài hiền hòa này lại không phải là một tâm địa độc ác được che giấu cẩn thận ở bên trong chứ.

Đối phương càng khiêm tốn bao nhiêu thì mình lại càng không hứng thú bấy nhiêu. Diệp Phong chính là một người như vậy, ngày hôm đó cũng là đầu óc có vấn đề nên mới đi tìm Trần Kỳ để thanh toán, điều này đã trở thành một nỗi ám ảnh đối với hắn. Hắn vốn không thích ngược đãi người khác chút nào, đấu đá với loại người như Trần Kỳ thì cũng chẳng có chút gì gọi là thú vị cả, huống hồ nói cho cùng thì cũng là người của cùng một câu lạc bộ, thường phải gặp mặt nhau, Diệp Phong cũng không thích gây thù chuốc oán quá nhiều.

"Giám đốc Trần, giữa chúng ta có lẽ là có chút hiểu nhầm." Diệp Phong vỗ nhẹ vào vai người đàn ông ngồi bên cạnh, thản nhiên nói: "Nhưng đó đều là chuyện đã qua rồi, tôi không muốn đem anh và ân oán cá nhân vào trong công việc, chuyện đã qua thì cho nó qua luôn đi, ngày sau chúng ta vẫn là đồng sự, hy vọng mọi người có thể hợp tác hết mình một cách chân thành, quyên đi những điều không vui trước đó." Bề ngoài nhìn có vẻ thần phục, nhưng có thể nhìn ra được là Trần Kỳ đã chôn cái ân oán này vào tận đáy lòng rồi, hắn cũng không quan tâm đến chuyện bị Trần Kỳ trả thù, nhưng đối phó với người như thế này thì vô cùng phiền toái.

Giống như là khi cảnh sát bắt được khách làng chơi vậy, cho dù có cho rằng người đó làm trái pháp luật quá đáng thế nào đi nữa, không thể nhẫn nhịn được, nhưng cũng không thể một phát bắn rơi của quý của bọn họ, bọn họ tuy rằng đáng hận, nhưng cũng không thể ra tay giết hại họ, điều đó là hoàn toàn trái ngược với những kỹ xảo giết người ban đầu mà mình đã học.

Những lời nói này được phát ra làm cho Trần Kỳ bắt đầu cảm thấy hoài nghi, ấn tượng trong đầu của hắn về hắc bang đại thiếu gia thì phải là một người vô cùng kiêu ngạo, giống như ngày hôm đó ở trong phòng làm việc của mình vậy, Diệp Phong đáng lẽ đều phải có bộ dạng của một người luôn vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, nhưng hôm nay hắn ta lại bình thản tuyên bố xóa bỏ toàn bộ ân oán, điều này thực sự là không hợp với thân phận của hắn chút nào, hoặc là đây cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi, loại thiếu gia nhà giàu nghĩ gì trong đầu thì nói cho cùng mình không thể hiểu nổi, cũng giống như vì sao mà hắn ta phải đi đến đây làm ra vẻ như một tiểu viên chức vậy, cho dù có đập vỡ đầu đi chăng nữa hắn cũng không thể tìm ra được nguyên cớ sự tình.

Hắn gật đầu một cách hoang mang, lo lắng: "Chân thành hợp tác, nhất định là chân thành hợp tác, ha ha ha."

Luận diễn trò, Trần Kỳ cũng có chút công lực, mặc dù biết rằng loại người như mình thì cả đời cũng không bao giờ đuổi kịp Diệp Phong, bởi vì nói gì đi nữa hắn cũng không có một người cha là đại ca trong xã hội đen, nhưng hắn cũng thầm hạ quyết tâm, một khi có cơ hội thì sẽ làm cho tên nhãi ranh đó nếm mùi thất bại, có điều khi thời cơ chưa chín muồi thì hắn vẫn chỉ là một nhân vật thấp bé tham sống sợ chết mà thôi.

Nhưng so với Diệp Phong thì chẳng khác nào một thứ trên trời và một thứ dưới đất cả, giống như một người vừa mới tốt nghiệp trường điện ảnh còn một người thì đã là minh tinh Hollywood vậy, nói đến diễn kịch thì Trần Kỳ vẫn chưa đến mức cao siêu, Diệp Phong chỉ hơi lướt qua đã chú ý được sự oán hận hiện lên trên mặt người đàn ông bên cạnh, dù có che dấu thế nào đi nữa thì vẫn sẽ lộ ra chút dấu vết, Diệp Phong am hiểu nhất chính là nắm bắt sự biến hóa nhỏ nhoi của đôi mắt mà người thường khó có thể nhận ra.

Nhưng hắn cũng cảm thấy hài lòng với kết quả như thế này, thay đổi vị trí mà suy nghĩ thì, nếu mình gặp phải một nhân vật ghê ghớm đè nén, bắt nạt, thì làm sao có thể vì một hai câu nói ngon ngọt mà buông tha những oán hận trong lòng chứ.

Chỉ cần Trần Kỳ thức thời, không làm những chuyện không hợp với lẽ thường, mình không ngại sống hòa bình với hắn, làm bạn thì không thể nhưng làm đồng sự thì có thể. Dù gì thì tài năng của hắn đối với sự phát triển của Hương Tạ Hiên mà nói thì cũng là một trợ lực không nhỏ.

Hồ đà hồ đồ mà lại thành giám đốc một bộ phận của câu lạc bộ, thì cũng nên lo lắng suy nghĩ cho doanh nghiệp này, nếu không thì thật có lỗi với đồng lương tăng trưởng một cách nhanh chóng như vậy.

Sau khi giải thích rõ ràng rồi thì cũng không nói chuyện gì với Trần Kỳ nữa, lướt mắt nhìn những nam nam nữ nữ đang tiến vào một cách vô tình mà lại hữu ý, quan sát kỹ từng hành động của bọn họ một cách chán nản, sau đó đưa nó ghi nhớ vào trong bộ não của mình, cuối cùng hình thành nó thảnh một bản báo cáo.

Nửa giờ sau, những người cần đến thì cũng lật đật kéo đến, cách thời gian xuất phát cũng chỉ còn năm phút nữa.

Tiếc là Hà Tích Phượng nhân vật then chốt nhất lại vẫn chưa chịu xuất hiện, do vậy mà phòng hội nghị cũng bắt đầu nhao nhao cả lên, mọi người đều biết rằng vị tổng giám đốc này rất kỹ tính về giờ giấc của mình, việc quan trọng như vậy lại đến muốn, hay là có việc gì ập đến bất ngờ....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.