Đặc Công Vương Phi

Chương 3: Tiểu đệ đệ thật đáng yêu




Đầu tiên, muốn làm được việc này ta phải rèn luyện cái thân thể này mới được. Nhẹ nhàng bước xuống giường, cố gắng không đụng chạm vào vết thương. Haiz ~ Chân khẽ chạm đất, lại bắt đầu cảm thán sao thân thể này lại gầy gò yếu ớt như vậy chứ!! May mắn trước đây chính bản thân nàng có rất nhiều cách rèn luyện hiện tại có lẽ phải sử dụng rồi. Rột rột!! Ây da, tiếng gì kêu thế nhỉ? Rột rột!! Nhìn xuống bụng mình, thiên a ~ đói như vậy làm việc gì được? Hiện tại phải đi tìm thức ăn mới được.

Bịch bịch. Khẽ động tai, nàng nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt trở nên sắt bén, nàng nhận ra có hai người đang đi về phòng của mình cách đây khoảng 5 thước. Tiếng chân này không phải là cao thủ cũng chẳng phải của hai nữ nhân kia. Hẳn là hai đứa ngốc kia rồi, kể ra tên đệ đệ cùng cha khác mẫu này thật đáng yêu a ~~ Ta cũng thật không ngờ tên tiểu tử này lại thân cận với tiểu Nguyệt Nhi hơn tỷ tỷ ruột.

Trong đầu nàng có gì đó xẹt qua, có lẽ là do lần trước tên tiểu tử này mải suy nghĩ nên rớt xuống hồ, tình cờ tiểu Nguyệt Nhi đi ngang qua. Không màng tiết trời lạnh như thế nào, dù thân thể của mình yếu ớt và không hề biết bơi xíu nào nhưng vẫn cứu tiểu tử này. Kết quả vì cứu hắn mà tiểu Nguyệt Nhi thân thể đã yếu còn yếu hơn, còn bị phong hàn nằm trong phòng suốt 3 tháng nữa chứ. Nhưng mà cũng vì điều này mà hắn đã biết quan tâm hơn đến muội ấy và muội ấy cũng có bằng hữu để tâm sự, bầu bạn.

Tên của tiểu tử này là gì nhỉ? À đúng rồi là Dạ Hàn Triệt!!! Ây da cái tên này cũng thật hay a~ Nếu như ta nhớ không lầm thì cái tên này là do chính tướng quân phụ thân đặt cho hắn. Tại sao phụ thân lại tự mình đặt tên cho tiểu tử này nhỉ? Kể cũng thật lạ, phụ thân vô cùng chán ghét nữ nhân kia mà vẫn chung phòng với bà ta còn để bà ta sinh ra hai thêm cặp tỷ đệ - Dạ Thiên Tình cùng Dạ Hàn Triệt nữa chứ.

Nhưng mà cũng thật lạ, sau khi hai tỷ đệ bọn họ lớn lên thì chỉ có mỗi tiểu Hàn có đến 7 8 phần giống nàng như đúc còn nữ nhân Dạ Thiên Tình kia không hề có chút nét gì giống phụ thân cả ngay cả một chút cũng chẳng có. Tại sao lại vậy chứ? Chẳng phải phụ thân cùng bà ta đã chung phòng rồi sao? Không lẽ..... À phụ thân nhà nàng cũng gian xảo phết nhỉ? Cười khẽ lão phụ thân này quả thật là hợp khẩu vị của ta mà.

Ha ha... Thật sự không ngờ Tiểu Hàn cũng thật giỏi, hai tuổi biết đọc, viết chữ, bốn tuổi biết làm thơ, đối chữ, lên sáu tập võ cũng mệnh danh thiên tài. Là người tình trong mộng của tất cả tiểu thư trong kinh thành.

Mà tên tiểu tử Hàn Triệt này cũng thật hay, nhiều lúc quan tâm tiểu Nguyệt Nhi mà trưng ra bộ mặt lạnh lùng không hề có cảm xúc gì. Vả lại còn nói xiêng nói vẹo bảo tiểu Nguyệt Nhi của nàng là ngu ngốc nữa chứ! Mà thật ra hắn cũng đáng yêu chứ nhỉ? Còn người bên cạnh đi cùng hắn chắc có lẽ là nha đầu Tùy Vân rồi! Nói ra Tùy Vân này rất tốt, có thể nói nàng cũng là một nữ nhân tay yếu chân mềm mà vẫn cố gắng bảo vệ nàng khỏi những đòn roi của kế mẫu cùng muội muội. Nên mỗi lần bị đánh cả hai người đều mang một thân tràn đầy thương tích quay về phòng, và cũng vì vậy mà hai người bọn họ càng thêm gắn bó hơn. Nghĩ tới đây nàng lại cảm thấy trong lòng rất ấm áp, cảm giác ấm áp này khi ở cùng với mọi người trong tổ chức khi trước.

Cảm giác đó rất đặc biệt thật ấm áp, thật hạnh phúc có cảm giác như bọn họ là đại gia đình của nàng vậy. Mà hiện tại nàng cũng có cảm giác đó, thật tốt!! Cảm giác này thật tốt!!! Nàng phải cố gắng trở nên cường đại hơn để bảo vệ hai người bọn họ thật tốt!! À cùng với người phụ thân chưa được gặp mặt kia nữa chứ!! Nhưng ta lại không muốn giống như trước kia, không muốn lại thử cảm giác bị người khác phản bội kia. Cảm giác lúc đó không tốt chút nào. Ta mong 3 người bọn họ không giống vậy, nếu như bọn họ cũng giống thế!!

Trong mắt nàng tràn ngập sự lạnh lẽo tột cùng, nàng sẽ không tha cho bọn họ cho dù bọn họ có quan trọng với tiểu Nguyệt Nhi như thế nào đi chăng nữa, nàng tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua cho ba người bọn họ. Mong rằng bọn họ sẽ không làm nành thất vọng. Hai giọng nói của một thiếu niên cùng nữ hài vang lên cắt đứt suy nghĩ của nàng. Khẽ giật khóe miệng, sao hai người các ngươi lại lớn tiếng như vậy, bộ các ngươi không biết rằng ta đang nghỉ ngơi sao?

” Tiểu Vân sao ngươi lại ngu ngốc đến vậy chứ, đại tỷ lại bị mẫu thân đánh ngươi lại không đi thông báo cho ta còn ở lại bị chịu đòn chung nữa chứ!! Nếu ngươi đến thông báo cho ta biết, hai người các ngươi làm sao lại bị thương nặng như vậy chứ!! Ngu ngốc ngươi đại ngu ngốc!!! “ Dạ Hàn Triệt vừa đi vừa cằn nhằn. Tùy Vân đi theo đằng sau khóc không ra nước mắt, đại thiếu gia a ngài thật sự ngây thơ đến vậy sao? Ngài nghĩ nếu ta lẻn rời đi thì tiểu thư chã phải bị đánh chết à? Thiếu gia a, thiếu gia hồ ly của ta đâu rồi, tại sao khi nào có chuyện liên quan đến tiểu thư người lại trở nên ngốc nghếch vậy chứ? Ta thật sự là khóc không ra nước mắt mà!!!!

Thiên a ~~ đây là đệ đệ thiên tài, lạnh lùng của ta đây sao? Thật đáng yêu quá mà!!!!!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.