Ban đêm yên tĩnh, ánh trăng mờ ảo chiếu vào căn phòng chật hẹp lộn xộn. Thiếu nữ ngủ say trên giường khuôn mặt bất an, vầng trán dần dần toát ra mồ hôi.
Trong mơ là cảnh rừng mưa nhiệt đới Châu Mỹ cây cối um tùm, cây lá che khuất bầu trời.
Mạc Tử Hàm đứng trong rừng, nhìn chung quanh bốn phía, nơi nơi đều là những cây quen thuộc: cao su, ca cao, còn có Vương liên – cây đặc thù nơi này, đường kính phiến lá này dài đến 1. 5 m.
Con muỗi độc to như nắm tay trẻ con vội vàng bay qua.
Bỗng có tiếng động bên tai, cô nhanh chóng xoay người lại, nhìn thấy trên cành trạc của một cây đại thụ che trời là một thân ảnh đang kéo dây di chuyển, cô không thấy rõ khuôn mặt người nọ, nhưng cảm thấy hết sức quen thuộc.
Thân ảnh kia hai chân vững vàng rơi xuống đất, chậm rãi đi đến trước mặt cô. Cô cố gắng nhìn rõ khuôn mặt người đó, nhưng chỉ thấy tóc dài áo choàng cùng với dáng người tao nhã thong dong.
“Bộ dạng chúng ta giống nhau như đúc này.” Thanh âm vang vọng bên tai, tựa hồ như là lời đối phương, lại tựa như tiếng lòng chính mình.
“A!” Thân ảnh nhỏ gầy từ trên giường xoay người ngồi dậy, một tay che tại ngực, cái trán đầy mồ hôi. Cô nhíu chặt lông mày, xốc chăn lên đi xuống giường, bật đèn ngủ, đi đến trước gương.
Trong gương, thân mình nhỏ gầy, dường như cao chưa tới 1m6, thân hình gầy yếu. Vươn tay lên, cặp tay kia nhỏ bé giống như xương bọc da.
Sờ lên hai gò má của mình, khuôn mặt trong gương có vẻ tái nhợt. Gầy yếu đôi má, càng nổi bật đôi mắt to, khuôn mặt này, từ đáy lòng cô hết sức quen thuộc.
Mạc Tử Hàm nhắm mắt lại, muốn bắt trụ một tia cảm giác quen thuộc từ đáy lòng kia, lại mỗi lần làm như vậy, càng bay càng xa, với tay không tới.
Cảnh trong mơ so với cảnh ngôi nhà này càng làm cô quen thuộc và thích thú hơn.
Nhưng là nhớ lúc lâu cũng không nhớ nổi cái gì, thậm chí cảm giác quen thuộc trong mơ cũng càng lúc càng xa, từ từ biến mất.
Cười cười tự giễu, xoay người ngồi lại giường thở phào. Có lẽ là ảo giác, tất cả, có lẽ chỉ là mình suy nghĩ miên man mà thôi.
Có lẽ cô chính là Mạc Tử Hàm, một cô gái nhỏ của một gia đình nghèo khó nhất trong Lan Thành, thành tích học tập rối tinh rối mù, tính cách hèn yếu nhát gan. Có một người mẹ dung mạo bình thường, dáng người thô kệch và một người cha sa vào rượu chè cờ bạc, làm việc không đàng hoàng.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, cô gái ngồi ở trên giường, liếm liếm cánh môi khô nẻ, thử chậm rãi mở miệng, “Mẹ… Mẹ…”
“Mẹ…”
“Mẹ…”
Lúc đầu có vẻ xa lạ và kháng cự, dần dần, khóe miệng của cô lộ ra vui vẻ tươi cười.
Một loại cảm giác từ đáy lòng ấm áp lan tràn toàn thân, xưng hô này như là khát vọng đã lâu, lại như mang theo sự cố chấp, làm đáy lòng cô sinh ra run rẩy.
Nắng sớm tiến vào cửa sổ, chiếu rọi vào giường nhỏ, cô gái chậm rãi mở mắt ra, con ngươi trong suốt hiện lên một tia mê mang, dần dần trở nên trầm tĩnh.
Tay cô với lấy đồng hồ báo thức đầu giường, nhìn thời gian mới sáng tinh mơ.
Không hiểu sao từ ngày cô tỉnh lại, buổi sáng mỗi ngày cô đều tỉnh dậy vào giờ này, giống như đồng hồ sinh học vậy, không bị ảnh hưởng bởi chuyện gì, cho dù đêm qua cả đêm không ngủ.
Mạc Tử Hàm xốc chăn lên nhẹ nhàng mở cửa phòng ra. Đầu tiên là đi đến trước cửa phòng ba mẹ lắng nghe một lúc, sau đó lặng lẽ mở cửa phòng ra. Trong phòng, ba mẹ ngủ say trong chiếc chăn cũ kĩ, Mạc Quân Bảo gáy như sấm đánh.
Đóng cửa phòng lại Mạc Tử Hàm đi vào trong sân.
Nhà cô là nhà trệt bình thường như bao nhà ở Lan Thành, phòng ở không lớn, hai cái phòng ở, bên ngoài để một đống cỏ khô và bó củi, trong sân nuôi gà vịt.
Mạc Tử Hàm đi vào trong sân mở vòi nước, nước buốt lạnh chảy ra. Cô rất nhanh rửa mặt đánh răng, sau đó vào nhà thay đổi một bộ quần áo thể dục, đeo đôi giày đá bóng cũ nát không thể cũ hơn chạy ra sân.
Cô chuẩn bị tập thể dục buổi sáng, bởi vì thân thể quá mức gầy yếu, cô cảm thấy mình cần phải tập luyện mới được.
Mặt trời sáng sớm nhô lên, còn mang theo chút hồng rực mới mọc, sáng tháng chín, không khí thực trong lành, chạy trên đường vắng tanh không một bóng người.
Chạy một mạch từ sân ra khu nhà trệt, bên cạnh là bờ sông Lan Thành. Xung quanh bờ sông đều đã được khai phá, cao ốc trọc trời, chỗ đó trung tâm thương mại.
Ngày hôm qua Mạc Tử Hàm nghe được, nhà này đã được chính quyền thông báo di dời để dỡ bỏ khu nhà trệt này. Có lẽ là quy hoạch đô thị, và khu nhà trệt cũ kĩ này trở thành vật hi sinh.
Bờ sông Lan Thành có lan can bảo hộ, theo dọc lan can tới hướng bắc chính là trung tâm thành phố. Còn ở thị trấn nhỏ này cuộc sống yên bình êm ả, đến bốn giờ sáng mà còn chưa thấy một bóng người.
Quanh quẩn bên tai, ngoài những tiếng còi tàu thì cũng chỉ có tiếng chim chóc kêu hót mà thôi.
Chạy bộ một giờ làm cô vã mồ hôi, hai chân như nhũn ra. Mạc Tử Hàm tựa vào lan can phòng hộ nhìn ra xa dòng sông, trong mắt tràn đầy thần sắc trầm tĩnh. Hít sâu một hơi, cô vươn hai tay hét to một tiếng, thanh âm sáng rõ như cầu vồng, giống như Hùng Ưng bay lượn trên bầu trời, thẳng tới chín tầng mây, sáp nhập tận trời!
Mấy con chim to lập tức giương cánh bay về phương xa chạy trốn.
“Mẹ nó! Sáng tinh mơ không ngủ được kêu gào cái lông gì! Còn không để người ta ngủ!” Dân cư khu nhà trệt gần đó mở cửa sổ vẻ mặt giận dữ rống to.
Mạc Tử Hàm mỉm cười, trong lòng thư sướng một trận, tựa hồ ném đi hết những áp lực phiền muộn sau khi tỉnh lại kia.
Như chưa từng nghe thấy tiếng chửi, hai tay cô đặt ngang thắt lưng, một lần nữa khởi động bước chân chạy về phía trước.
Nếu quan sát kĩ ngươi sẽ phát hiện được, thời gian mỗi một lần cô cất bước giống y hệt nhau, chỉ có người trải qua huấn luyện lâu dài nghiêm cẩn mới có thể đưa ra được bộ pháp như vậy.
Chạy bộ xong Mạc Tử Hàm đứng cạnh bờ sông vận động, linh hoạt chuyển động các đốt ngón tay, làm lưu thông máu, giảm bớt cơ bắp căng cứng do lười vận động, điều hòa hơi thở.
Làm xong một loạt động tác đã là 6 giờ rưỡi, trên đường lục tục xuất hiện bóng người, xe ba bánh bày đầy ven đường, hương khí sữa đậu nành, bánh quẩy từ cửa hàng bay ra.
Không bao lâu sau những quầy ăn sáng thấp bé bên đường đã ngồi đầy người. Hai bên bờ sông cũng bày đầy quán đồ ăn vặt. Ông già bà già xách giỏ đồ ăn cò kè mặc cả, phụ nữ đi xe đạp trở con đến trường. Tiếng chuông vang vọng bên tai leng keng leng keng, thị trấn nhỏ một đêm yên tĩnh dần dần thức tỉnh.
Mạc Tử Hàm đi qua đám người trở lại khu nhà trệt. Trí nhớ của cô tốt lắm, cho dù là đường chỉ đi qua một lần, cũng có thể nhớ rõ đoạn đường ấy.
Mới vừa về đến sân đã thấy hai bóng dáng trong sân, hình như là đang tranh cãi gì đó.
Hết