“Đừng gọi tôi là Bác cả!” Mạc Quân Cường hừ lạnh một tiếng, một nhà lão tứ là cái thá gì vậy! Dựa vào cái gì dám đánh con của hắn!
Mạc Quân Bảo đứng lên, quay đầu trừng mắt nhìn Mạc Tử Hàm hỏi, “Sao lại thế này?”
Mạc Tử Hàm lãnh đạm liếc nhìn Mạc Đoan một cái, “Bác cả tìm tới cửa, sao không hỏi xem con ông làm chuyện ngu xuẩn gì?”
Nghe lời ấy, Mạc Quân Cường sửng sốt, vừa biết Mạc Đoan bị Mạc Tử Hàm đánh thành bộ dáng này, hắn nổi trận lôi đình không hỏi một tiếng tới thẳng đây khởi binh hỏi tội
Mạc Đoan khó chịu cúi đầu không dám nói lời nào, hôm nay hắn ở trường học nói lời kia quá khó nghe, nếu thực sự nói ra đây, lão ba hắn sẽ không tha cho hắn.
“Con làm cái gì?” Mạc Quân Cường nhíu mày hỏi hắn.
Mạc Đoan do dự một lúc lâu mới than thở nói, “Con nói nó vài câu.”
Mạc Tử Hàm nghe vậy cười nhẹ ra tiếng, “Nói vài câu thế nào?”
Mạc Đoan nhất thời nâng mắt trừng cô, “Vài câu thế nào, chỉ vài câu đó! Tao nói nhà mày có cái ghế dựa thành nhà giàu mới nổi, có sai sao?”
“Tiếp theo đâu? Mắng ba mẹ tôi là thối ăn mày? Nói một nhà tôi đều là tướng nghèo kiết hủ lậu? Cả đời cũng đừng mơ tưởng phát đạt?” Mạc Tử Hàm nói một câu, Mạc Đoan càng cúi thấp đầu.
Cô bình tĩnh, quá bình tĩnh, biểu hiện ra đủ loại không phù hợp với tuổi của cô.
Mạc Quân Cường nhìn chằm chằm Mạc Tử Hàm, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Mạc Đoan, “Con thực sự nói như vậy?”
Mạc Đoan đầy bụng lửa giận, nghẹn khuất được ngay, nghe vậy ưỡn ngực hô, “Nói như thế nào, nói nó thì có thể đánh con à? Con nói sai rồi sao!”
Ba!
Một cái tát vang dội, Mạc Quân Cường thu hồi tay, giận chỉ vào con, “Mày, mày, mày là cái đồ vô liêm sỉ! Chuyện của người lớn thế nào thì cũng là chuyện của người lớn! Không tới phiên mày cái thằng nhãi con nói chuyện!”
Hắn cũng không nhịn được, con nhà mình có ngôn ngữ như thế, làm cho người ta nghĩ như thế nào? Nó là một thằng trẻ con to xác đánh rắm cũng không hiểu, chỉ có thể nói bọn họ làm cha mẹ ngày thường ở nhà nhắc tới như vậy không ít! Mà vợ chồng bọn họ quả thật có nhắc tới.
Nếu không lấy tính tình Mạc Quân Cường bao che khuyết điểm, bên ngoài thường xuyên nói cái gì ‘Đừng cùng người nói nhao nhao, rớt giá trị con người’, làm sao có thể không nhịn được mà ra tay với con mình?
Hắn thẹn quá thành giận, rất dọa người, làm cho hắn làm cha đây thật mất mặt.
Mạc Quân Bảo nhất thời nói mát, “Tôi còn tưởng chuyện gì đâu, trẻ con không hiểu chuyện lôi về dạy dỗ là được, ở bên ngoài đánh đứa nhỏ làm gì, thằng này trưởng thành rồi, cũng phải chừa chút mặt mũi cho nó chứ.”
“Thối tha không biết xấu hổ! Còn trông cậy vào người khác cho mặt mũi sao? Nếu còn lần sau tao mà biết được, tao không đánh cho gãy chân không được!” Mạc Quân Cường tức giận không có chỗ phát tiết, liền chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Mạc Quân Bảo không ngốc, nghe ra người ta nửa câu đầu là nói cho hắn nghe, sắc mặt cũng trầm xuống.
Cuối cùng Mạc Quân Cường không nói mặt mũi gì nữa, mang theo con thở hồng hộc rời đi. Về phần bà Vương kia, từ lúc Mạc Quân Cường đá cửa đi vào, thấy việc không liên quan tới mình thì lặng lẽ ly khai.
“A phi!” Mạc Quân Bảo phun một ngụm vào cái cổng trống rỗng, “Cái thá gì vậy! Một nhóm thối ăn mày!”
Vương Phượng Anh thế này mới nhẹ nhàng thở ra, bụm mặt nói, “Trong khoảng thời gian này làm sao mà tất cả đều là chuyện này! Bởi vì xuất hiện cái ghế dựa nát kia! Tiền, có đôi khi chẳng là thứ tốt lành gì.”
Mạc Quân Bảo cũng cảm thán ai một tiếng, xoay người vào nhà.
Vừa vào nhà hắn không quên dặn một câu, “Chuyện phá bỏ và rời đi nơi khác đừng vội, ai tới cũng đừng quan tâm, dù sao thì cũng không thể cái giá này!”
Vương Phượng Anh gật đầu, hâm nóng đồ ăn hôm qua, bày trên bàn cho Mạc Tử Hàm, còn bản thân bà không có tâm trạng ăn cơm nên về phòng.
Trong viện chỉ còn lại Mạc Tử Hàm và bà cụ, một già một trẻ vây quanh bàn ăn cơm.
“Không được yên tĩnh, tiền gây ra đấy.” Trong mắt bà cụ không hề đục ngầu, mà là hiện lên một chút bi ai. Bà gắp đĩa rau, lẳng lặng ăn.
Mạc Tử Hàm cũng gắp rau vào bát, một bên gật đầu, tựa hồ không hề cảm thấy kinh ngạc về việc bà cụ phát biểu ý kiến, “Sau khi di dời, tranh thủ kiếm chút tiền, mua cái nhà ba cái phòng ở.”
Bà cụ cười cười, “Bà cái bộ xương già này, có chỗ ở là được, không cần cố ý lo lắng cho bà.”
“Cần phải.” Mạc Tử Hàm nói xong, đưa một khối nấm vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt.
Bà cụ động tác tựa hồ ngừng lại một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng một cái, tiện đà lại cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Mạc Tử Hàm cầm tờ Liêu Đông Nhật Báo lên tùy tiện lật, trên một góc nhỏ đăng tin lại hấp dẫn cô.
“Ngày gần đây, trong rừng rậm vùng ngoại thành Dubai, phát hiện một thi thể nữ khả nghi, có khả năng là người Hoa, tuổi khoảng 24—26 tuổi, trên người không có vật gì tùy thân, cảnh sát Dubai trước mắt đã phong tỏa tin tức, sự kiện còn đang trong quá trình điều tra.”
Nhìn thấy tin tức này, Mạc Tử Hàm theo bản năng sửng sốt, lập tức khẽ cười nói, “Thật sự là đáng thương.”
Mà giờ phút này, trong văn phòng thị trưởng Lan Thành.
Người đàn ông cao lớn anh tuấn mặc tây trang ngồi sau bàn làm việc, trong đôi mắt một mảnh băng giá nhìn chằm chằm người thanh niên đối diện mặc áo trắng.
“Cậu tới Lan Thành làm cái gì?” Người đàn ông tây trang thản nhiên mở miệng hỏi. Hắn có khuôn mặt dài anh tuấn bức người, khuôn mặt như Quỷ Phủ Thần Công điêu khắc ra góc cạnh rõ ràng, nhìn qua rét lạnh dị thường.
“Anh vẫn cái tính tình này, vậy mà có thể dấn thân vào quan trường, đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy kinh ngạc như trước.” Nói chuyện là một gã áo trắng trẻ tuổi, hắn có khí chất sạch sẽ thảnh thơi, câu nói lại cực kỳ lạnh như băng, mặc dù có một đôi mắt hoa đào mê người, nhưng khi nói chuyện vẫn như cũ làm cho người ta không cảm giác được một chút ấm.
“Trả lời vấn đề của tôi.” Người đàn ông tây trang lãnh đạm dõi theo hắn.
Người trẻ tuổi mỉm cười, “Tôi chỉ là mang đến cho anh một cái tin tức không tốt, thứ kia rơi xuống, tìm hiểu được.”
Người đàn ông tây trang nghe vậy thần sắc ngưng lại, nhếch môi cười nói, “Cậu sẽ nói cho tôi biết?”
Áo trắng trẻ tuổi ngửa đầu cười không tiếng động, “Dù sao anh cũng là anh họ tôi, không phải sao?”
“Được, thứ kia ở đâu?” Người đàn ông tây trang nhếch môi nhìn hắn, tựa hồ là muốn nhìn một chút hắn rốt cuộc muốn đùa giỡn cái gì.
“Tôi chỉ biết, người cuối cùng lấy được nó, là Ưng Vương.” Áo trắng trẻ tuổi thản nhiên nói.
“Ưng Vương?” Người đàn ông tây trang con ngươi hơi co lại, “Quả nhiên là cô ta, thảo nào ba cũng không theo dõi được. Đáng tiếc, cô ta đã chết.”
Nói xong, tay người đàn ông chỉ vào tờ báo trên mặt bàn. Hiển nhiên, hắn vừa rồi đang đọc tin tức này.
“Bác cả đã bị đánh bại nhiều lần trong tay cô ta, thật ra tôi rất hiếu kì, đó rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào?” Áo trắng trẻ tuổi nheo lại một đôi mắt hoa đào, trong mắt hiện lên một chút hứng thú.
“Chính xác, đáng tiếc cô ta đã chết.” Hắn lại cảm thán nói một câu.
“Bạch Tử Dụ!” Người đàn ông tây trang nghe vậy sắc mặt hơi trầm xuống, “Nếu Ưng Vương đã chết, vậy thứ kia tám phần đã dừng trong tay CE, đừng quên tổ chức này làm cái gì, chỉ sợ thứ kia bây giờ đã chuyển giao cho cố chủ.”
Hết