Đặc Công Hàn Phi

Chương 92: Lạc Dư đến




Một ngày mới bắt đầu, mọi người thức dậy với tâm trạng khác nhau, đối với việc Lạc Hàm rời đi, Bạch Tử Linh dù luyến tiếc nhưng cũng không có buồn bã quá lâu, sinh hoạt của nàng nhanh chóng khôi phục như ngày thường, còn Thanh Nhi, đêm qua bởi vì khóc quá nhiều nên sáng nay đôi mắt có chút sưng lên, Bạch Tử Linh không nỡ nhìn thấy một Thanh Nhi như vậy cho nên cũng lấy ít đá đắp lên khóe mắt nàng để tiêu sưng.

Cũng giống như mọi ngày, mặt trời còn chưa ló dạng ở phía chân trời thì chủ tớ hai người đã chạy bộ khắp sân Linh Viên, mấy ngày đầu Thanh Nhi còn kêu ca là mệt mỏi nhưng sau đó nàng cũng đã quen dần với phương pháp luyện tập này, nàng nhận thấy sức lực của bản thân so với trước kia rõ ràng là mạnh hơn nhiều, ít nhất thì hiện tại nàng có thể đánh với Bạch Tử Linh trên ba chiêu mới bị đánh bại chứ không giống như trước kia, một chiêu cũng tiếp không xong. Rèn luyện thân thể xong thì cả hai đều đi rửa sạch thân thể, trước kia trong viện nước chỉ đủ cung cấp cho một mình Bạch Tử Linh tắm rửa, còn Thanh Nhi thì lâu lâu mới được tắm một lần, nhưng kể từ sau khi thắng lợi ở Vân Thiên Phường, Bạch Tử Linh bắt đầu quan tâm chăm chút cho sinh hoạt của bản thân, ít nhất thì hiện tại Linh Viên có thể cung cấp đủ nước tắm cho ba người, nhờ thế mà Thanh Nhi không cần phải đi đến chỗ của một đám nha hoàn trong phủ để tranh nhau tắm rửa nữa, Thanh Nhi từ trong phòng tắm đi ra thì đã nhìn thấy Bạch Tử Linh đứng thẫn thờ ngay đó.

“Tiểu thư, người tắm xong rồi sao?” Không thể không nói Bạch Tử Linh tắm rửa thật sự rất nhanh, mỗi ngày sáng sớm nàng dùng thời gian tắm rửa không đến một khắc, nàng rất ít khi ngâm mình trong dục bồn để thư giãn thân thể, cho dù có thì đó cũng chỉ xuất hiện vào ban đêm, còn buổi sáng thì Bạch Tử Linh luôn dùng tốc độ nhanh nhất để rửa sạch thân thể, khiến Thanh Nhi cảm thấy nàng không phải đi tắm rửa mà là đi đánh trận mới đúng.

Có nữ nhân nào tắm rửa mà lại nhanh như vậy đâu?

Tiểu thư nhà người ta, mỗi khi tắm rửa cũng mất từ nửa canh giờ đến một canh giờ, nào là phải chuẩn bị nước ấm, sau đó là rải hoa tươi, đổ hương liệu vào, ngâm mình thư giãn, rồi lại kỳ lưng, mát xa toàn thân, bao nhiêu công đoạn cũng mất cả nửa canh giờ là ít, vậy mà tiểu thư nhà nàng tắm rửa chưa bao giờ dùng đến thời gian một khắc cả, đây gọi là sự khác biệt.

“Ân.” Bạch Tử Linh chẳng buồn để tâm đáp lời.

“Tiểu thư, người đang suy nghĩ gì vậy?”

“Thanh Nhi này, ta đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.”

“Là gì vậy tiểu thư?”

Sắc mặt Bạch Tử Linh đột nhiên nghiêm túc hẳn lên: “Lạc Hàm đi rồi, ai là người mua bữa sáng cho chúng ta?”

“Hả?” Gương mặt tươi cười của Thanh Nhi cũng cứng lại rồi.

Mỗi buổi sáng sau khi chủ tử ba người cùng nhau rèn luyện, tắm rửa xong thì Lạc Hàm luôn là người đi ra ngoài mua bữa sáng mang về, trong khi Bạch Tử Linh cùng Thanh Nhi chỉ cần chờ đợi thức ăn dâng đến miệng mà thôi, kể từ sau khi Lạc Hàm đến Linh Viên Thanh Nhi tựa hồ không cần phải bận tâm lo ba bữa cho Bạch Tử Linh nữa, bởi vì đã có Lạc Hàm phụ trách, nhưng từ tối hôm qua Lạc Hàm đã rời đi, cho nên sáng nay tự nhiên là không có người đi mua bữa sáng, chủ tớ hai người tập luyện xong theo thói quen chính là đi ăn sáng, nhưng bữa sáng vẫn còn chưa có mua về, vì vậy Bạch Tử Linh mới thẫn thờ đứng ở đây.

“Mọi ngày đều là Lạc Hàm chuẩn bị bữa sáng...” Bạch Tử Linh không nói, Thanh Nhi thật sự đem chuyện này quên mất.

“Cho nên không có Lạc Hàm, ai là người chuẩn bị bữa sáng?” Lúc này đây Bạch Tử Linh mới nhận thấy được tầm quan trọng của Lạc Hàm, bất quá khi Lạc Hàm biết được chuyện này cũng sẽ không vui cho mà xem, vốn dĩ nàng còn nghĩ sau khi nàng rời đi Bạch Tử Linh còn dẽ nhớ nhung nàng, không ngờ lại chỉ nhớ bữa sáng do nàng mua, đổi lại là người khác khẳng định là đã sớm chui vào một góc lấy khăn lau nước mắt rồi.

“Hay là để Thanh Nhi đi đến Phong Nguyệt Lâu mua nhé?” Lạc Hàm không có ở đây, nhiệm vụ chăm sóc Bạch Tử Linh lần nữa quay trở về trên người nàng, cho nên Thanh Nhi rất tự giác đề cử bản thân.

“Không được.” Đáng tiếc lại bị Bạch Tử Linh bác bỏ rồi.

Thanh Nhi không rõ: “Vì sao a?”

“Hiện tại đã là giờ nào rồi muội mới đến Phong Nguyệt Lâu mua bữa sáng? Muội không phải không biết bên ngoài Phong Nguyệt Lâu người xếp hàng dài thế nào, hiện tại muội mới đến đó sợ là ngày mai chúng ta còn chưa có gì bỏ vào bụng.” Nha đầu Thanh Nhi này ngốc nghếch như vậy, đi đến Phong Nguyệt Lâu nhất định là sẽ thành thật mà đứng xếp hàng, một ngày Phong Nguyệt Lâu không biết phải bán thức ăn cho bao nhiêu người, đến lượt Thanh Nhi chắc phải đợi đến ngày mai quá.

“Như vậy... phải làm sao đây?” Lời nói của Bạch Tử Linh không phải là không có lí, dù sao mỗi sau khi rèn luyện xong Lạc Hàm liền đi đến đó xếp hàng mua đồ ăn sáng rồi mới quay về tắm rửa nghỉ ngơi, hiện tại mặt trời đã lên cao, Phong Nguyệt Lâu bây giờ khẳng định là rất đông khách, giờ này mới đến đó xếp hàng không phải là quá muộn sao?

“Không có việc gì, chúng ta vào phòng trước đã.” Bạch Tử Linh thần sắc thản nhiên đi về phía trước, sắc mặt của nàng thay đổi nhanh chóng khiến Thanh Nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo phía sau, bất quá vừa mới đi đến trước cửa phòng thì đã có một mùi hương thơm ngát xông thẳng vào mũi.

“Tiểu thư, người có ngửi được gì không?”

“Muội ngửi được tự nhiên ta cũng ngửi được.” Ánh mắt Bạch Tử Linh không rõ ý vị nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, đáy lòng sớm đã có đáp án, ngay từ khi nàng vừa mới thức dậy thì đã cảm nhận được một hơi thở xuất hiện trong Linh Viên này, lúc đầu nàng còn nghĩ là Lạc Hàm nên chẳng quan tâm nhiều, nhưng sau đó tắm rửa xong mới nhớ đến Lạc Hàm sớm đã rời đi cho nên có thể khẳng định người đến không phải là Lạc Hàm. Trận pháp ở cửa chính cùng với bờ tường phía bên viện của Tứ phu nhân không có hoạt động, chứng tỏ người đến đi vào bằng bờ tường bên cạnh hẻm nhỏ, đã đến đây lại không ra mặt, còn chơi trò thần bí ở trong bếp, cũng không biết là muốn làm gì, một lúc sau nàng ngửi thấy mùi thức ăn bay đến rốt cuộc cũng hiểu được mục đích của đối phương, đồng thời cũng biết được thân phận của người đến.

Bạch Tử Linh đi trước đẩy cửa, cánh cửa phòng vừa mở ra thì mùi hương thơm ngát của thức ăn không ngừng ập đến, đối với một bàn thức ăn đã được dọn sẵn Bạch Tử Linh cũng không có biểu lộ gì đặc biệt, nàng bình tĩnh đi đến bên bàn ngồi xuống, giống như đã sớm đoán được sẽ có màn này, trong khi Thanh Nhi đi theo phía sau lại trừng mắt kinh ngạc.

“Tiểu thư, trên bàn... có nguyên một bàn thức ăn luôn kìa!”

“Ta thấy rồi.” Thanh Nhi lại bật chế độ ngốc nghếch rồi.

“Tiểu... tiểu thư, đây là người làm sao?” Thanh Nhi nhìn thực đơn phong phú trên bàn không khỏi âm thầm nuốt nước miếng, bụng cũng bắt đầu lên tiếng kháng nghị.

“Muội nghĩ sao mà hỏi câu đó?” Bạch Tử Linh nhịn không được liếc mắt nhìn Thanh Nhi, tựa hồ như muốn nói “Nhìn bộ dạng ta biết nấu ăn sao?” khiến Thanh Nhi có chút xấu hổ xoa mũi, bởi vì dạo gần đây Bạch Tử Linh đối xử với cả Thanh Nhi và Lạc Hàm đều giống như tỷ muội một nhà, ăn cơm cũng ngồi chung một bàn, tắm rửa cũng chung một phòng, thậm chí y phục xinh đẹp cũng để cho nàng cùng Lạc Hàm mặc, điều này khiến Thanh Nhi quên mất thân phận thật sự của người trước mặt rằng Bạch Tử Linh tuy không được sủng ái nhưng nàng cũng là Tam tiểu thư của Hữu Thừa tướng phủ, người bên ngoài đồn thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là nàng thân là tiểu thư khuê các, mười ngón tay không dính một chút xuân thủy, công việc nặng nhọc chưa từng làm qua, hiển nhiên là không biết nấu ăn rồi.

Thật ra Bạch Tử Linh cũng không phải không biết nấu ăn, kiếp trước nàng sống đơn độc một mình, phần lớn đều tự mình chăm sóc bản thân, nấu ăn thì nàng cũng biết một chút, ít nhất thì ăn vào sẽ không nhập viện, nhưng từ khi xuyên qua đến nay, công việc từ nhỏ đến lớn đều có người làm cho, ngay khi trong túi có tiền một cái thì Thanh Nhi đã dùng số tiền đó chăm sóc cho cuộc sống sinh hoạt của nàng, cho nên Bạch Tử Linh chưa bao giờ phải làm gì cả, ở trong kí ức của nàng thì nguyên chủ ngoại trừ việc uất ức nhất chính là bị bắt nạt ra thì hầu như cuộc sống của nàng cũng giống như một tiểu thư vậy, không cần làm gì cả.

“Không phải tiểu thư không phải Thanh Nhi, chẳng lẽ là Lạc Hàm?” Thanh Nhi nhìn một bàn thức ăn trước mặt, gương mặt lộ vẻ suy tư: “Trước khi Lạc Hàm đi đã mua bữa sáng cho chúng ta sao? Như vây thì muội ấy thật chu đáo.”

“Ta không nghĩ là Lạc Hàm đâu.” Lạc Hàm đã sớm rời đi từ tối qua, làm sao sáng sớm lại rảnh rỗi chạy về mà chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn thế này chứ?

“Là muội nấu đó.” Giọng nói thanh đạm truyền đến, lúc này ở cửa đột nhiên xuất hiện một bóng dáng thanh mảnh, thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi, thân hình nhỏ nhắn được bao bọc bởi lam y như nước, mái tóc được búi hai bên trong có phần ngây ngô đáng yêu. Nàng có một ngũ quan dễ nhìn, đặc biệt là đôi mắt trông rất to tròn trong suốt, mang theo vài phần linh động, chính là làn da của nàng có chút tái nhợt, giống như không được tiếp xúc nhiều với ánh nắng mặt trời, điều này khiến cho nàng trông có vẻ khá là yếu ớt.

“Ngươi... ngươi là ai?!” Thanh Nhi giật mình, ánh mắt phòng bị nhìn người vừa mới bước vào, buông lời chất vấn.

“Lạc Dư đúng không?” Bạch Tử Linh lúc này đã đi đến bên bàn ngồi xuống, nàng một bên cầm đũa, chọc chọc vào một dĩa thức ăn trên bàn, một bên không quan tâm mở miệng.

Lời vừa nói ra, hai người trong phòng đều tỏ vẻ kinh ngạc, người sau kinh ngạc hơn so với người trước, Thanh Nhi hết nhìn Bạch Tử Linh rồi lại nhìn lam y thiếu nữ ở cửa, ánh mắt lộ vẻ hoài nghi. Trong khi lam y thiếu nữ chỉ mỉm cười đứng đó, ngoài mặt một bộ dạng thong dong bình tĩnh nhưng đáy mắt cũng không che giấu được tia kinh nhạc, tựa hồ như không ngờ Bạch Tử Linh sớm như vậy đã đoán được thân phận của nàng, đáy mắt trong suốt hiện lên tia hứng thú.

“Muội... muội thật là Lạc Dư à?” Thanh Nhi ngập ngừng, ánh mắt không ngừng đánh giá lam y thiếu nữ, đáy lòng cảm thấy nàng không có vẻ gì là giống với miêu tả của Lạc Hàm nói cả, điều này khiến Thanh Nhi bắt đầu hoài nghi nhân sinh, là Lạc Hàm nói quá mọi chuyện lên vẫn là thiếu nữ trước mặt không phải Lạc Dư?!

“Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy bất ngờ khi muội đột ngột xuất hiện thế này đúng không? Để muội chính thức giới thiệu, muội gọi Lạc Dư, là một trong Tứ đại hộ pháp của Lạc Y Cung, kể từ hôm nay muội sẽ thay thế vị trí của Lạc Hàm để chăm sóc tiểu thư.” Giọng nói Lạc Dư rất êm tai, khi nàng mở miệng nói chuyện thì đôi mắt nàng giống như sáng lấp lánh hẳn lên, bộ dạng vô cùng chọc người yêu thích.

“Lạc Dư, xin chào.” Bạch Tử Linh nhàn nhạt liếc mắt, giọng nói thì êm tai đấy, nhưng mà hình như nói hơi nhiều thì phải?

Bạch Tử Linh còn đang nghĩ rằng, thân là đồ đệ của Y Tiên, suốt năm làm bạn với dược liệu thì tính tình phải trầm ổn hơn chứ, ít nhất cũng phải giống như Lạc Hàm nhưng xem ra nàng đã lầm, Lạc Dư này khá giống với Thanh Nhi, nghĩ đến đây nàng lại cảm thấy đau đầu.

Trong Linh Viên có một Thanh Nhi cũng đủ khiến nàng mệt mỏi lắm rồi, hiện tại lại có thêm một Lạc Dư nữa, xem ra ngày tháng sau này quả thật không thể yên tĩnh được rồi.

Đột nhiên cảm thấy nhớ Lạc Hàm...

Lạc Hàm lúc này sớm đã rời khỏi kinh thành, nàng cưỡi ngựa chạy thẳng về phía trước, cúi đầu tránh gió tuyết thổi vào mặt, nàng đột nhiên “ách xì” một cái, còn nghĩ rằng bản thân sẽ nhiễm phong hàn nên vội vàng lấy áo choàng phủ thêm.

“Lạc... Lạc Dư... chào muội...” Thanh Nhi cũng đi theo lên tiếng, bất quá phản ứng của nàng so với Bạch Tử Linh vẫn chậm hơn nửa nhịp, hơn nữa cũng không có trấn tỉnh được như Bạch Tử Linh.

“Tiểu thư, Lạc Thanh tỷ tỷ.” Lạc Dư mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết khiến Thanh Nhi nhịn không được bị mê hoặc.

“Cái tên này đã lâu rồi ta gọi không nghe thấy, muội vẫn nên gọi ta là Thanh Nhi đi.” Mặc dù các nàng tách nhau từ lúc còn rất nhỏ, kí ức về Lạc Dư Thanh Nhi cũng chẳng nhớ bao nhiêu nhưng nàng biết được bốn người các nàng đều được Lạc Tuyết cứu, hơn nữa từ nhỏ đã sống nương tựa nhau, chẳng khác nào tỷ muội thân sinh, hiện tại gặp lại ít nhiều gì vẫn sinh ra vài phần thân thiết với đối phương.

“Thanh Nhi tỷ tỷ...” Lạc Dư ngoan ngoãn gọi một tiếng, nàng như vậy khiến Thanh Nhi có chút kinh ngạc, không khỏi nhớ đến lời của Lạc Hàm, sau đó lại liên hệ với thiếu nữ trước mắt, hoàn toàn không cảm thấy hai người là một.

“Lạc Dư, muội nói thức ăn trên bàn này... là do muội nấu sao?”

“Đúng vậy.”

Thanh Nhi nhìn một bàn mỹ vị, lại nhìn Lạc Dư, gương mặt lộ vẻ không thể tin được.

“Muội nghe Lạc Hàm nói hai người không tự nấu ăn, suốt ngày ăn đồ ăn ở bên ngoài cho nên lần đầu tiên gặp mặt muội muốn chuẩn bị thứ gì đó để chiêu đãi hai người.”

“Muội... một mình muội nấu?!” Thanh Nhi có chút không xác định.

Lạc Dư mỉm cười gật đầu.

Thanh Nhi không khỏi giơ ngón tay cái với Lạc Dư: “Muội trâu!” Nấu một bàn thức ăn như vậy ít nhất cũng tốn mất mấy canh giờ đi, hơn nữa còn nấu một mình, Lạc Dư này đúng là có năng lực a!

“Thảo nào mấy ngày nay Lạc Hàm lại dọn dẹp phòng bếp trong Linh Viên, hóa ra là để muội nấu ăn.” Nhớ đến mấy ngày trước Lạc Hàm đột nhiên xách nước đi chà lau phòng bếp của Linh Viên khiến Thanh Nhi kinh ngạc không thôi, Linh Viên có một cái phòng bếp nhỏ nhưng từ lâu đã không còn dùng nữa nên bị bám đầy bụi bẩn, bởi vì không có dùng nên Thanh Nhi cũng chẳng buồn quét dọn nơi đó, đột nhiên nhìn thấy Lạc Hàm chăm chỉ chà lau phòng bếp Thanh Nhi tự nhiên là thắc mắc, nhưng Lạc Hàm lại không chịu nói, khi đó Bạch Tử Linh còn nói Lạc Hàm không có việc gì làm nên đi ngược bản thân khiến Lạc Hàm tức giận một trận, hôm nay mới biết Lạc Hàm làm vậy là vì chuẩn bị cho Lạc Dư.

“Muội rất thích nấu ăn, cho nên nếu có một phòng bếp riêng thì sẽ tiện hơn nhiều, may mắn là Linh Viên có một phòng bếp, mặc dù có chút cũ kỹ nhưng sửa lại vẫn dùng được.”

“Thức ăn... có dược liệu bên trong sao?” Bạch Tử Linh cầm lấy một dĩa cá hấp đưa lên mũi ngửi, nàng không những không ngửi thấy mùi tanh của cá mà ngược lại lại ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của dược liệu, mặc dù rất nhẹ nhưng không phải không có.

“Mũi tiểu thư thật tinh.” Lạc Dư cũng không giấu giếm: “Mỗi món ăn do nô tì nấu đều có bỏ một ít dược liệu bên trong, tiểu thư yên tâm, những dược liệu này đều là rất tốt cho sức khỏe, nấu cùng những món này tuyệt đối không sinh ra tác dụng phụ.”

“Phải không?” Bạch Tử Linh gắp một miếng cá bỏ vào miệng, thịt cá rất mềm, nháy mắt liền tan trong lưỡi, ngoại trừ mùi vị thịt cá còn có một mùi hương thoảng thoảng của vị thuốc tràn ngập trong miệng, chính là chỉ có mùi hương chứ không cảm nhận được hương vị của dược liệu bên trong, xem ra quá trình nấu nướng cũng rất kỹ lưỡng.

“Hóa ra Lạc Y Cung cũng có thể đào tạo đầu bếp giỏi.” Nàng chỉ nghe Lạc Hàm nói sở trường của Lạc Y Cung là y thuật, sau đó mới là trận pháp, võ công cũng chỉ đủ để phòng thân, cũng chưa nghe nói là biết nấu ăn, có lẽ Lạc Dư là ngoại lệ duy nhất.

“Tiểu thư quá lời rồi.”

Bạch Tử Linh đột nhiên quay đầu nhìn Lạc Dư, nàng phát hiện kể từ khi Lạc Dư bước vào phòng cho đến nay ánh mắt đối phương chưa từng rời khỏi người nàng, cho dù là khi nói chuyện với Thanh Nhi thì đôi mắt của nàng ta cũng thỉnh thoảng liếc về phía nàng, nếu không phải lúc nãy tắm rửa sạch sẽ Bạch Tử Linh còn hoài nghi mặt nàng dính gì đâu.

“Vì sao ngươi luôn nhìn ta?” Có phải là bởi vì nàng không đeo khăn che mặt cho nên Lạc Dư bị bộ dạng xấu xí này dọa sợ rồi không?

Chuyện này cũng không thể trách nàng, sáng sớm tập luyện nàng đều không đeo khăn che mặt, thứ nhất là do không có ai nhìn, thứ hai chính là phiền toái, chạy bộ vốn là một môn thể thao vận động mạnh, đeo khăn che mặt chỉ gây cản trở hô hấp mà thôi, khi ăn sáng cũng vậy, nếu không có việc gì nàng tự nhiên sẽ không đeo khăn che mặt.

Lạc Dư nheo mắt, nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt Bạch Tử Linh, giữa hai người cách bởi một bàn thức ăn mỹ vị, bàn tay nàng chạm vào chiếc cằm Bạch Tử Linh, khẽ nâng lên, ánh mắt mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, nàng giống như một vị khách khó tính đang xem xét một chiếc bình cổ, không ngừng soi mói.

“Không hổ danh là mặt nạ do sư phụ chế tạo, thời gian trên mười năm mà vẫn còn có thể co giãn tốt như vậy, khiến người khác không phân biệt được thật giả.” Vừa dứt lời nàng liền giơ tay, làm bộ như muốn nhéo gò má của người trước mặt, đáng tiếc là ta nàng còn chưa chạm vào mặt đối phương đã bị một cánh tay trắng noãn giữ lại.

“Từ đây đã là ranh giới của ta rồi.” Bạch Tử Linh lạnh nhạt nhìn Lạc Dư, đôi mắt trong suốt hoàn toàn không có một tia cảm xúc, Lạc Dư bị cái nhìn lạnh nhạt của nàng khiến cho rùng mình, nhanh chóng thu hồi bàn tay của bản thân.

“Lạc Dư muội...” Thanh Nhi cũng bị một màn trước mắt dọa cho sửng sốt, không ai nghĩ Lạc Dư lại có hành động như vậy, vừa nãy suýt chút nữa Bạch Tử Linh đã nổi giận rồi, nàng đi lên phía trước kéo Lạc Dư về sau, ánh mắt nhìn Lạc Dư như muốn nói “Muội đừng có chọc giận tiểu thư”, nàng thật sự sợ hãi Lạc Dư vô tình chọc cho Bạch Tử Linh tức giận rồi sẽ nhận lấy hậu quả giống Lạc Hàm.

“Xin lỗi tiểu thư, chỉ là có thể chứng kiến mặt nạ do sư phụ làm ra đối với Lạc Dư mà nói là một điều cực kỳ hiếm có, cho nên vừa nãy mới nhất thời kích động, làm hành động thiếu suy nghĩ, mong tiểu thư bỏ qua cho.” Lạc Dư tựa hồ cũng phát hiện hành động của bản thân vượt qua cho nên vội cúi đầu nhận sai, đáy lòng thầm nghĩ quả nhiên là không giống như tình báo nàng thu thập được, lúc đầu Lạc Hàm nói nàng còn không tin nhưng hiện tại chứng kiến chân diện mục của đối phương, nàng không muốn tin cũng khó, xem ra tháng ngày sau này còn nhiều kinh hỉ đây, chỉ cần nghĩ thôi đã cảm thấy... kích thích rồi.

“Ân.” Bạch Tử Linh khoát tay, tỏ vẻ không có việc gì, nàng biết hành động vừa nãy của Lạc Dư chỉ là đang muốn thử nàng, nghe Lạc Hàm nói Lạc Dư là người phụ trách tin tình báo của Lạc Y Cung, thông tin về nàng cũng là do Lạc Dư phụ trách, có thể nói so với những người khác thì Lạc Dư lại càng hiểu rõ nàng trước kia hơn, khi tính tình nàng đột ngột thay đổi có lẽ mọi người đều cảm thấy nàng bị cái gì kích thích nên mới trở nên như vậy, ngoại trừ Thanh Nhi thì những người khác cũng không hề tiếp xúc nhiều với nàng cho nên đối với sự thay đổi của nàng cũng không quá bận tâm nhưng Lạc Dư thì khác. Lạc Dư là người mang tin tức của nàng về Lạc Y Cung, điều này có nghĩa là nàng ta đã cho người điều tra nàng, hoặc cũng có thể đã quan sát nàng trong một thời gian dài, dựa vào tính tình của nguyên chủ trước kia cho dù Lạc Dư có ẩn nấp trong bóng tối theo dõi thì nguyên chủ chưa chắc gì đã biết được, cho nên Lạc Dư đối với nàng nảy sinh nghi ngờ, vì phòng ngừa việc nàng bị người khác đánh tráo cho nên Lạc Dư mới mượn cớ để sờ thử da mặt của nàng, chiếc mặt nạ này đeo trên mặt nguyên chủ hơn mười năm chưa từng tháo ra, nếu thật sự đã bị người ta đánh tráo thì nhất định trên mặt nạ sẽ còn lại manh mối.

Hành động này của Lạc Dư nàng có thể lí giải, không ai trên đời này lại có thể thay đổi tính tình một cách nhanh chóng đến vậy, nếu không phải trước kia giả vờ thì đó không phải là chính chủ, việc nàng thay đổi khiến không ít người nảy sinh nghi ngờ, cho nên chuyện Lạc Dư nghi ngờ nàng cũng dễ hiểu thôi.

“Nếu muội đã đến đây thì chúng ta sau này xem như người một nhà rồi, đối xử tốt với nhau nhé.” Thanh Nhi nhìn ra Bạch Tử Linh không hề có ý định trách cứ Lạc Dư thì thở phào một hơi, dù sao Lạc Dư cũng vừa mới đến, đối với Bạch Tử Linh cũng không hiểu rõ, vô tình làm ra hành động chọc giận Bạch Tử Linh cũng dễ hiểu thôi, chính là nếu Bạch Tử Linh thật sự tức giận thì ngày tháng sau này trải qua sẽ rất khó khăn.

“Vâng.” Lạc Dư mỉm cười, có thể nhìn ra tâm trạng của nàng đang rất tốt, có lẽ giống với suy nghĩ của Bạch Tử Linh, vừa nãy nàng chỉ thử Bạch Tử Linh, sau khi xác định chiếc mặt nạ đó chưa từng được tháo ra thì nàng cũng yên tâm biết được người trước mắt không phải giả mạo.

“Đúng rồi, bởi vì Lạc Hàm lấy thân phận nha hoàn đi theo bên cạnh ta cho nên muội có thể dịch dung thành Lạc Hàm được không? Như vậy đỡ đi một ít chuyện phiền toái không đáng có...” Nàng đưa Lạc Hàm vào phủ để Lạc Hàm có thể đường đường chính chính cùng Thanh Nhi xuất hiện bên cạnh nàng, hiện tại Lạc Hàm rời đi, Lạc Dư lại xuất hiện, nàng cũng không thể ra ngoài nói là bản thân mới mua thêm một nha hoàn khác, chưa kể đến việc đám người Đại phu nhân có đồng ý hay không thì sự xuất hiện của Lạc Dư cũng sẽ thu hút nhiều người, đến lúc đó lại phát sinh phiền phức không đáng có thì mệt lắm.

“Được, chuyện này Lạc Hàm cũng đã nói với nô tì.” Lạc Dư cũng biết sự xuất hiện của bản thân ở Linh Viên đối với người ngoài mà nói sẽ là rất bất ngờ, đồng thời cũng sẽ thu hút sự chú ý của mọi người cho nên nàng đã sớm đã chuẩn bị đồ nghề để dịch dung thành Lạc Hàm, chỉ là trước đó nàng muốn để hai người Bạch Tử Linh nhìn thấy dung mạo thật của nàng.

“Thế thì tốt, chúng ta ăn sáng thôi.” Ba người ngồi vào bàn, vừa mới nhấc đũa lên đã nghe thấy thanh âm từ bên ngoài truyền đến, Thanh Nhi định đi ra xem là có chuyện gì nhưng lại bị Lạc Dư kéo lại, Lạc Dư nhìn nàng rồi lắc đầu.

Trước đó nàng cùng Lạc Hàm gặp nhau ở ngoại thành cũng có nghe Lạc Hàm nhắc đến chuyện Bạch Tử Linh đặt mấy trận pháp giam cầm trong sân, bảo nàng cẩn thận một chút, lúc sáng khi nàng đến đây nàng tự nhiên là nhìn thấy mấy trận pháp kia, cũng ngồi nghiên cứu hết một hồi, phát hiện đây không hề giống như những trận pháp mà nàng đã được học, thầm nghĩ có lẽ trận pháp này nằm trong hạ quyển của Tâm Linh bí pháp cho nên nàng đi trước chuẩn bị bữa sáng, về phần trận pháp sẽ thỉnh giáo Bạch Tử Linh sau, hiện tại nghe thanh âm ở bên ngoài, xem ra là có con chuột lọt lưới rồi.

Võ công của Lạc Hàm có thể xem như là cao ở Lạc Y Cung nhưng Lạc Dư tự nhiên cũng không thua kém, so với Thanh Nhi chỉ có mấy công phu mèo cào thì Lạc Dư cũng có thể xem như là cao thủ võ lâm, chính là sở trường của nàng là y thuật cho nên người khác chỉ biết danh tiếng của nàng qua việc chữa bệnh cứu người, tiện thể nói luôn độc thuật của nàng cũng rất lợi hại, chính là người lợi hại nhất Lạc Y Cung, ai bảo nàng là đồ đệ của Y Tiên, sư muội của Lạc Tuyết làm chi?

Thanh Nhi không hiểu vì sao Lạc Dư lại muốn ngăn cản nàng, sau đó sực nhớ đến mấy cái trận pháp mà nàng cùng Bạch Tử Linh đặt ngày hôm qua, lại nghĩ đến tác dụng của trận pháp, đôi mắt thoáng hiện lên tia hiểu rõ, vì vậy tiếp tục ăn bữa sáng của bản thân.

Ba người dùng bữa xong thanh âm bên ngoài vẫn chưa kết thúc, Thanh Nhi cùng Lạc Dư đi dọn dẹp bàn ăn, chỉ có Bạch Tử Linh đeo khăn che mặt đi ra ngoài.

“Ồ, đây chẳng phải đại nha hoàn bên cạnh Đại phu nhân sao? Sao lại có mặt ở trong Linh Viên của ta rồi?” Đôi mắt lạnh của Bạch Tử Linh nhìn Ngọc Anh bị nhốt bên trong trận pháp đang không ngừng kêu gào, khóe môi nhếch lên một độ cong mê người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.