Đặc Công Hàn Phi

Chương 81: Tin đồn




“Tiểu thư nói sao? Người muốn cùng Hàn vương hợp tác?!” Thanh Nhi cùng Lạc Hàm hai mặt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ sửng sốt trên mặt của đối phương.

Bởi vì đã đáp ứng Bạch Tử Linh sẽ rèn luyện thân thể nên sáng sớm hai người các nàng phải đồng loạt rời giường, cùng Bạch Tử Linh chạy bộ, sau đó là tập một số bài tập rèn luyện cơ thể, có vẻ như đã lựa chọn tin lời của Bạch Tử Linh cho nên Lạc Hàm rất tích cực để muốn có được hiệu quả tốt, mà Thanh Nhi cũng không chịu thua kém, nhưng vì mấy năm gần đây Thanh Nhi chỉ lo làm việc mà bỏ qua thời gian rèn luyện cho nên so với Lạc Hàm thể lực của nàng đúng là không bằng, bất quá nàng vẫn rất cố gắng, đây là điều đáng khen. Sau khi tập luyện xong thì ai nấy đều tắm rửa sạch sẽ, Lạc Hàm tranh thủ thời gian đi đến Phong Nguyệt Lâu mua bữa sáng, Phong Nguyệt Lâu mở cửa rất sớm, mặc dù mặt trời còn chưa lên nhưng đã có không ít người đến xếp hàng, nếu đi trễ sẽ không có bữa sáng để dùng, thực ra Lạc Hàm cùng Thanh Nhi ăn gì cũng không quan trọng nhưng Bạch Tử Linh thì không giống vậy, trong mắt Thanh Nhi cùng Lạc Hàm Bạch Tử Linh là chủ tử lẽ ra phải cuộc sống tốt hơn, huống hồ hơn mười năm qua Bạch Tử Linh không có được đãi ngộ tốt, hiện tại có điều kiện cho nên phải đối xử với nàng thật tốt.

Lạc Hàm mua bữa sáng về thì ba người bắt đầu dùng bữa, ba người ngồi cùng một bàn, bởi vì thường xuyên dùng bữa cùng nhau cho nên đối với thói quen của đối phương đã quá thân thuộc, Bạch Tử Linh đang ăn sẽ không nói chuyện, không ngờ khi mở miệng lại vứt một câu như sét đánh ngang tay thế này.

Bạch Tử Linh cùng Thương Hàn Phong hợp tác?

Đây là chuyện diễn ra khi nào?

Vì sao các nàng lại không biết gì cả?!

Đôi mắt Thanh Nhi cùng Lạc Hàm đều hiện lên tia nghi vấn, hai người nhìn về phía Bạch Tử Linh muốn có một đáp án hài lòng.

Đối mặt hai cặp mắt chứa đầy nghi vấn, Bạch Tử Linh vẫn thản nhiên mà gặm bánh bao mà trả lời: “Đúng vậy.” Tối qua nàng cùng Thương Hàn Phong đã đạt thành hiệp nghị, mặc dù chỉ là trên lời nói, không có giấy tờ xác minh nhưng trong lòng nàng và hắn điều rõ ràng, bọn họ đều là người có lòng tự trọng cao, lời đã nói ra khỏi miệng tất nhiên là giữ lời.

“Ta thân đơn thế bạc, Lạc Y Cung lại quy ẩn quá lâu, hiện tại muốn quay trở lại giang hồ thì phải cần có một thế lực khác giúp đỡ mới có thể vực dậy nổi.”

Lời này của nàng nói cũng không sai, Lạc Y Cung quy ẩn nhiều năm như vậy, trước khi quy ẩn còn gây ra không ít phiền phức, chỉ sợ trên giang hồ lúc này chẳng còn mấy ai nhớ đến Lạc Y Cung. Mặc dù năm xưa mấy cao thủ võ lâm đã từng thề tốt sẽ giúp đỡ Lạc Y Cung nếu Lạc Y Cung đưa ra yêu cầu, bất quá phải có Tuyết Lệnh bọn họ mới chịu nghe theo, đó là lý do vì sao Lạc Hàm lại gấp gáp đi tìm Tuyết Lệnh như vậy, nhưng nguyên chủ lại không chịu nói, Bạch Tử Linh chỉ đành bó tay, trí nhớ của nàng quá lộn xộn, lại thiếu hụt không ít, muốn tìm được Tuyết Lệnh không phải là chuyện dễ.

Không tìm được Tuyết Lệnh, không thể huy động thế lực của võ lâm nhân sĩ, Lạc Hàm chỉ có thể ngồi đợi, nhưng Bạch Tử Linh lại không thể ngồi đợi được, bản thân nàng xuyên qua đến nơi này chỉ muốn có một cuộc sống yên bình, thế nhưng số phận trớ trêu để nàng mang quá nhiều trách nhiệm trên vai, cho nên vì muốn giúp nguyên chủ đạt thành tâm nguyện nhanh một chút, Bạch Tử Linh đành phải ra tay tìm một thế lực khác giúp sức cho nàng, mà lúc này Thương Hàn Phong lại vừa vặn xuất hiện. Thật ra nàng không nhất thiết phải mượn thế lực của Thương Hàn Phong, nàng có thể tìm một số thế lực có tiếng trên giang hồ để hợp tác nhưng nếu bọn họ biết nàng là người của Lạc Y Cung, sợ là bọn họ cũng không muốn giúp, năm xưa Lạc Tuyết bày trận pháp tính kế bọn họ khiến bọn họ phải buông lời thề thốt, dù không bộc lộ ra ngoài nhưng trong lòng sợ là đối với Lạc Y Cung cùng Lạc Tuyết bọn họ vẫn còn ôm nổi hânhgiận, đến lúc đó không có Tuyết Lệnh, đám người đó nhất định sẽ không buông tha cho Lạc Y Cung, sợ là sẽ dấy lên một hồi gió tanh mưa máu.

Mười lăm năm, thế lực không còn, địa vị không có, nhân lực không đủ, muốn lần nữa khôi phục Lạc Y Cung như trước chuyện này nói dễ hơn là làm.

Bạch Tử Linh hiện tại không có năng lực để làm việc đó, cho nên nàng chỉ có thể mượn thế lực của người khác, mà trùng hợp Thương Hàn Phong lại xuất hiện vào lúc này, trùng hợp là... Thương Hàn Phong lại hợp ý nàng, cho nên nàng mới quyết định muốn cùng hắn hợp tác.

“Nhưng mà... vì sao lại là Hàn vương?” Lạc Hàm ngập ngừng, rốt cuộc vẫn lựa chọn nói ra nghi vấn trong lòng. Mối quan hệ giữa giang hồ và triều đình một lời khó mà nói hết được, Lạc Hàm cũng biết khôi phục Lạc Y Cung trở lại như xưa là việc khó khăn cỡ nào, nhưng mà nàng cũng chưa từng nghĩ đến sẽ phải mượn thế lực từ phía triều đình, hơn nữa người đó lại còn là Hàn vương.

Hàn vương người này tâm tư khó dò, thế lực của hắn ở kinh thành đúng không bằng Minh vương thế nhưng thực lực của hiện rõ như ban ngày, nếu không có những chiến công hiển hách mà hắn gầy dựng Thành Thiên quốc cũng sẽ không có thái bình như hôm nay, dân chúng cũng sẽ không an cư lạc nghiệp, nếu không có hắn Nam Kính vẫn chỉ là một vùng đất khô cần, một tòa thành trì bị bỏ hoang chứ không có phát triển như hiện tại, trở thành một nơi phồn hoa chẳng kém Yến Kinh, năng lực của Hàn vương khiến người khác không thể phản bác, chính là cách làm việc của hắn quá máu tanh khiến không ít người sợ hãi. Xuất thân là chiến tướng, chinh chiến sa trường, từ trong bể máu đi ra, cách làm việc của Hàn vương bị người đời phê phán là quá tàn nhẫn, trước giờ chưa có thấy người nào có thể hợp tác với hắn, không chỉ vì hắn không phải là loại người có thể dễ dàng nắm trong lòng bàn tay, mà còn là vì thủ đoạn của hắn quá tàn nhẫn khiến người khác không dám hợp tác sợ có ngày cùng hắn trở mặt, bản thân cũng không biết vì sao lại chết, mà Bạch Tử Linh là người đầu tiên cùng hắn hợp tác.

“Đất phong của Hàn vương nằm ở Nam Kính, mà trụ sở của Lạc Y Cung lại ở Phượng Tề, nếu hai bên có xảy ra chuyện gì thì có thể cứu viện kịp thời, giảm đi chỉ số thương vong đến mức thấp nhất.” Lần trước Lạc Hàm cũng có nói sơ lược về Lạc Y Cung cho Bạch Tử Linh nghe, thân là cung chủ tương lai Bạch Tử Linh có quyền biết mọi chuyện về Lạc Y Cung.

Lạc Y Cung là do Lạc Tuyết sáng lập cùng với sư phụ của nàng là Y Tiên tiền bối, mục đích tạo ra Lạc Y Cung của Lạc Tuyết chính là muốn cứu giúp người dân trong thiên hạ, Bạch Tử Linh không biết Lạc Tuyết là một người thế nào thế nhưng qua lời nói của Lạc Hàm nàng có thể khẳng định mẫu thân của nguyên chủ là một nữ nhân lương thiện, ít nhất thì một người có tấm lòng bao la với tất cả mọi người, học y chỉ để chữa bệnh cứu người thì Lạc Tuyết nhất định là một người lương thiện.

Trụ sở chính của Lạc Y Cung nằm gần biên giới Phượng Tề, ở trong một nơi gọi là Phượng Lạc Cốc, nàng không biết vì sao Lạc Tuyết lại lựa chọn Phượng Tề làm trụ sở của Lạc Y Cung, có lẽ là bởi vì khí hậu ở nơi này bốn mùa như xuân vô cùng mát mẻ, hoặc cũng có thể là vì thiên thời địa lợi ở nơi này giúp cho kỳ hoa dị thảo dễ dàng phát triển. Nghe nói ở sâu trong Lạc Y Cung còn có một vườn dược liệu, nơi đó tập trung những loại dược liệu quý hiếm trong thiên hạ, là do đích thân Lạc Tuyết mang về rồi tự tay trồng, rất là quý giá, có thể so sánh với quốc khố hoàng gia.

Về sau Lạc Y Cung ngày càng phát triển, Y Tiên tiền bối rời đi du ngoạn, để lại Lạc Y Cung cho Lạc Tuyết quản lí, cùng với hai người Lạc Mai cùng Lạc Nhàn bên cạnh giúp đỡ, khi Lạc Tuyết mất, Lạc Mai qua đời, vị trí cung chủ của Lạc Y Cung bỏ trống nhưng một gia đình không thể một ngày không có chủ, cũng giống như đất nước không thể một ngày không vua, cho nên Lạc Nhàn trở thành chủ quản của Lạc Y Cung, cùng với Tứ đại Hộ pháp thay phiên nhau quản lí. Nhân lực của Lạc Y Cung rất ít, không nhiều hơn hai trăm người, những người đó hầu hết đều là người mà Lạc Tuyết tốt bụng cứu giúp, về sau nguyện làm trâu làm ngựa để trả nợ, Lạc Tuyết không đành lòng nhìn bọn họ lưu lạc bên ngoài chịu khổ nên đã đưa bọn họ về Lạc Y Cung, dạy bọn họ y thuật, trở thành một người hữu ích. Mặc dù người của Lạc Y Cung ai nấy đều xuất thân bình thường nhưng tư chất lại không kém, Lạc Tuyết rất có thiên phú về phương diện y thuật, hầu hết y dược cùng độc dươc trên đời nàng đều nắm rõ, Bích Lạc Hoàng Tuyền là loại độc dược duy nhất Lạc Tuyết không biết đến cũng như không có cách giải, đó là bởi vì Bích Lạc Hoàng Tuyền là bí dược thất truyền của hoàng thất Vũ Nguyệt, chỉ có hoàng tộc Vũ Nguyệt mới biết loại độc dược này, người bình thường không hề biết đến, thậm chí tên cũng chưa từng nghe qua. Với thiên phú của mình, Lạc Tuyết đã gây dựng lên một Lạc Y Cung vô cùng phát triển, trở thành một trong số những tổ chức lớn nhất giang hồ thời đó, người của Lạc Y Cung nếu không phải là linh trận sư thiên tài cũng là bậc thầy của y thuật, chỉ là mấy năm Lạc Tuyết mất Lạc Y Cung như rắn mất đầu, phải trốn trong sương mù quanh năm, cho đến mười năm sau Lạc Nhàn mới tìm ra cách tạo một vết rách trên trận pháp đó của Lạc Tuyết để đưa người của Lạc Y Cung ra ngoài, khi người của Lạc Y Cung ra ngoài thời thế bên ngoài sớm đã thay đổi, trên giang hồ không còn tồn tại tổ chức gọi Lạc Y Cung nữa, mà thay thế bằng một tổ chức khác gọi Thiên Thành.

“Chính là... Hàn vương là người trong triều!” Câu trả lời của Bạch Tử Linh khiến Lạc Hàm á khẩu, Nam Kính và Phương Tề chỉ cách nhau một biên giới, huống hồ ở Nam Kính Hàn vương lại còn là bá chủ một phương, có Hàn vương trợ giúp đối với Lạc Y Cung quả thật là giống như hổ mọc thêm cánh, chỉ là đối với người của triều đình, đặc biệt là hoàng thất nàng vẫn chứa một tia địch ý, dù sao nàng cũng chưa quên Lạc Tuyết qua đời có liên quan đến hoàng thất Thành Thiên cùng Vũ Nguyệt.

Bạch Tử Linh cũng nhận thấy địch ý trong lời nói của Lạc Hàm, mở miệng: “Lạc Hàm, ta biết ngươi có thành kiến với người của triều đình, đặc biệt là người của hoàng thất, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến Thương Hàn Phong? Trong lúc này chúng ta phải tạm gác ân oán sang một bên, như vậy mới có cơ hội trấn hưng Lạc Y Cung.”

Lạc Hàm mím môi, không có đáp lời, xem như cam chịu lời Bạch Tử Linh nói.

Thanh Nhi bên cạnh thở dài một hơi, tính tình Lạc Hàm quá cương liệt, lại vô cùng kiêu ngạo, đối với người hoàng thất ôm thành kiến sợ là cả đời này nếu không tìm ra nguyên nhân cái chết của Lạc Tuyết thì nghi vấn trong lòng của Lạc Hàm sẽ không thể giải, chính là bởi vì như vậy cho nên Lạc Hàm mới phản đối việc hợp tác với Hàn vương, Thanh Nhi hiểu điều này, thế nhưng Bạch Tử Linh đã đưa ra quyết định thì khó mà lay chuyển được.

“Lạc Hàm, muội suy nghĩ thoáng một chút, chuyện của phu nhân có thể có liên quan đến hoàng thất Thành Thiên, thế nhưng cũng chưa chắc là có liên quan đến Hàn vương, dù sao khi đó hắn vẫn còn rất nhỏ a.” Hàn vương năm nay chỉ mới hai mươi, hơn mười năm trước hắn cũng chỉ là một tiểu hài tử, làm sao có liên quan đến cái chết của Lạc Tuyết được? Cho dù có thì người đó cũng là mẫu phi của hắn - Nhã phi chứ không phải là hắn, chính là Nhã phi khi đó đã qua đời không lâu, cho thấy chuyện này hoàn toàn không liên quan đến Nhã phi.

“Tỷ nói đúng.” Lạc Hàm ngày thường kiêu ngạo nhưng đối với Thanh Nhi lại rất nghe lời, thái độ hiện tại rõ ràng là ôn hòa hơn rất nhiều.

Thanh Nhi thấy Lạc Hàm như vậy thoáng yên tâm, Bạch Tử Linh nhìn một màn này thì đáy mắt không ngừng lưu chuyển, mặc dù ngày thường Thanh Nhi có chút mơ hồ ngốc nghếch, nhưng đối với việc khuyên nhủ người khác lại rất có thiên phú, ít nhất thì đối với Lạc Hàm, Thanh Nhi là một người tỷ tỷ đáng tin cậy, vì vậy Lạc Hàm mới ngoan ngoãn nghe lời Thanh Nhi nói.

“Tiểu thư, hình như người cùng Hàn vương chỉ gặp nhau mới một lần, vì sao đột nhiên lại cùng Hàn vương hợp tác rồi?” Đối với việc Bạch Tử Linh đột nhiên cùng Hàn vương hợp tác, Thanh Nhi cũng tò mò vô cùng, cho nên nhịn không được mà đem lời trong lòng nói ra.

“Là ba lần, lần thứ ba mới hợp tác!” Bạch Tử Linh chỉ ra lỗi sai trong lời nói của Thanh Nhi, nhưng lúc này Thanh Nhi không có bận tâm đến nó, bởi vì nàng bị câu trả lời của Bạch Tử Linh dọa cho choáng váng.

“Ba... ba lần?!” Thanh Nhi trừng mắt, Lạc Hàm cũng ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt của hai người đều hiện vẻ không thể tin được.

Thứ bọn họ không thể tin được không phải là vì Bạch Tử Linh mới chỉ gặp Thương Hàn Phong có ba lần mà đã cùng đối phương hợp tác, mà thứ bọn họ không thể tin được chính là...

“Tiểu thư, người gặp Hàn vương ba lần khi nào? Chẳng phải chỉ mới có một lần ở khách điếm gì đó sao?” Thanh âm của Thanh Nhi có phần nóng vội, hiển nhiên là rất quan tâm đến việc Bạch Tử Linh cùng Thương Hàn Phong gặp mặt.

“Đúng đó tiểu thư, vì sao lại là ba lần? Hai lần kia hai người gặp nhau khi nào, vì sao chúng nô tì không biết gì cả?” Tiếp lời Thanh Nhi là thanh âm của Lạc Hàm, kể từ ngày Lạc Hàm đến đây nàng luôn cùng Bạch Tử Linh như hình với bóng, đối với việc Bạch Tử Linh cùng Thương Hàn Phong hai lần gặp riêng, nàng hoàn toàn không biết gì cả.

“Hai người bình tĩnh.” Nhìn hai gương mặt phóng đại trước mắt, Bạch Tử Linh vội tránh sang một bên, cũng không quên trấn an các nàng.

“Chẳng phải ta đã nói rồi sao, ngày đó ta đuổi theo hắc y nhân vào Nguyệt Mãn Lâu, ai ngờ lại gặp phiền phức, trong lúc bị người truy đuổi thì ta trốn vào một căn phòng, gặp được Thương Hàn Phong.”

“Bị người truy đuổi?”

“Trốn vào phòng?”

Thanh Nhi cùng Lạc Hàm hai mặt nhìn nhau, gương mặt thanh tú của Thanh Nhi lộ vẻ kinh hãi, mà Lạc Hàm lại bình tĩnh hơn một chút, bất quá trên gương mặt cũng phủ một lớp băng mỏng, hai người một người nóng như lửa, một người lạnh như băng, ánh mắt chăm chú nhìn Bạch Tử Linh khiến Bạch Tử Linh khó hiểu vô cùng.

“Đúng vậy, chẳng phải tối qua ta đã nói rồi sao? Sao các muội còn làm vẻ mặt đó?”

“Không có!” Hai người đồng thanh đáp lại, trong giọng nói chứa sự tức giận khiến Bạch Tử Linh phải giật mình.

“Tiểu thư, tối qua người chỉ nói là đuổi theo hắc y nhân đến Nguyệt Mãn Lâu mà thôi, không có nhắc đến chuyện người bị truy đuổi, càng đừng nói là trốn vào phòng của Hàn vương!”

Bạch Tử Linh ngẩn ra: “A, thật sao?” Có vẻ như nàng đã quên nói rồi, dù sao đó cũng chẳng phải kí ức tốt đẹp gì để đáng nhớ cả.

Bạch Tử Linh tỉnh bơ phán một câu thành công khiến hai người đối diện giận đến run người nhưng lại không thể nào phát tát được.

“Tiểu thư, vì sao người lại bị truy đuổi? Ai truy đuổi? Sao lại vào nhầm phòng của Hàn vương? Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?!” Giọng nói Thanh Nhi gấp gáp, cầm tay Bạch Tử Linh lắc không ngừng khiến Bạch Tử Linh chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, nếu không phải nể mặt Thanh Nhi ngày thường chăm sóc cho nàng rất chu đáo, Bạch Tử Linh thật sự muốn một chưởng chụp chết Thanh Nhi!

Nói chuyện thì nói chuyện, động tay động chân làm gì?!

“Thanh Nhi, muội hỏi nhiều câu như vậy, ta biết trả lời thế nào a?” Thanh Nhi ngày thường phản ứng chậm, không nghĩ đến hôm nay lại nói nhiều mà còn tấn công nàng một cách dồn dập như vậy, đúng là khiến nàng mở rộng tầm mắt.

“Tiểu thư, người nói a.”

“Được rồi, được rồi, ta nói, đừng lắc nữa.”

“Thanh Nhi, tỷ bình tĩnh một chút.” Lạc Hàm kéo tay Thanh Nhi, thành công giải thoát Bạch Tử Linh.

“Ta vào Nguyệt Mãn Lâu tìm hắc y nhân thì gặp một nam tử, hắn hiểu lầm thân phận của ta, muốn ta hầu hạ hắn nên ta đã đánh hắn, sau đó hắn cho người truy đuổi ta.”

“Cái gì?!” Nghe Bạch Tử Linh nói đến đây, hai mắt Thanh Nhi hiện lên tia sát khí, mà Lạc Hàm bên cạnh cũng không tốt hơn, sắc mặt cũng âm trầm lạnh lẽo.

“Tiểu thư kẻ đó... kẻ đã hiểu lầm người, muốn người hầu hạ hắn, là ai?” Lạc Hàm đi trước mở miệng, lúc này chuyện của Thương Hàn Phong đã bị nàng vứt ra tận chín tầng mây rồi.

“Không biết, chỉ biết hắn là người của Tử phủ Hộ bộ Thượng thư Tử gia.”

“Tử gia...” Lạc Hàm là người trong giang hồ, đối với quan lại trong triều không có hiểu biết nhiều nhưng Thanh Nhi thì không giống vậy, mặc dù nàng quanh năm chỉ ở trong Linh Viên, đối với các thế lực bên ngoài cũng giống như Lạc Hàm mù tịt không rõ, nhưng nhắc đến Hộ bộ Thượng thư Tử gia thì nàng có chút hiểu biết, bởi vì người này có quan hệ mật thiết với Hữu Thừa tướng phủ Bạch gia!

“Hai người đừng tức giận, dù sao hắn cũng bị ta đánh rất thê thảm.” Bạch Tử Linh chưa bao giờ là người lương thiện, kiếp trước sát nghiệp quá nặng cho nên kiếp này nàng rất ít khi ra tay giết người nhưng nếu có người chọc đến nàng, nàng tự nhiên là không buông tha. Nếu ngày đó đám hộ vệ Tử gia phát hiện chậm một chút thì nàng đã sớm phế một tay của hắn rồi, đâu chỉ là bẻ gãy đơn giản như vậy, nghĩ đến đây Bạch Tử Linh có chút tiếc nuối vì ngày đó ra tay không dùng hết lực.

“Tiểu thư, sau này người đừng ra vào những nơi như vậy nữa, nguy hiểm lắm...” Thanh Nhi lo lắng mở miệng, nàng mặc dù không có truy hỏi đến cùng không có nghĩa là nàng bỏ qua chuyện này, chỉ là không muốn Bạch Tử Linh đau lòng nên mới phải nói như vậy, thân là nữ nhân chẳng ai thích bị hiểu lầm như vậy.

“Hảo hảo, nghe lời muội.”

“Tiểu thư, người nói sau khi bị đám người đó truy đuổi, người đã trốn vào phòng của Hàn vương?”

“Đúng vậy.” Ý nghĩa trên mặt chữ thì đúng rồi nhưng vì sao thái độ của Thanh Nhi lại có chút... kỳ lạ?

Thần sắc trên gương mặt của Thanh Nhi cứng đờ, ngập ngừng mở miệng: “Như vậy chiếc áo khoác đó...”

“Là của hắn.”

Nghe được câu trả lời của Bạch Tử Linh, Thanh Nhi không khỏi lảo đảo, nhờ có Lạc Hàm bên cạnh đỡ lấy nếu không nàng đã té ngã.

Quả nhiên, lúc đầu nghe Bạch Tử Linh nhắc đến chuyện trốn vào phòng của Thương Hàn Phong Thanh Nhi đã cảm thấy nghi ngờ, bắt đầu suy nghĩ những chuyện xảy ra sau đó, Bạch Tử Linh không phải loại người tùy tiện, ra ngoài chỉ mặc trung y, hơn nữa trâm cài trên tóc cũng bị mất, trên người lại có dấu vết đánh nhau, Thanh Nhi ngày thường không có quan sát kỹ nhưng Lạc Hàm thì rất chú ý đến những thứ nhỏ nhặt, chuyện này cũng là do Lạc Hàm nói với nàng, hai người các nàng không ngừng suy đoán rốt cuộc tối đó đã xảy ra chuyện gì nhưng lại khó mở miệng với Bạch Tử Linh, không ngờ là có liên quan đến Thương Hàn Phong!

“Tiểu thư, rốt cuộc giữa người cùng Hàn vương đã xảy ra chuyện gì?”

Ánh mắt Bạch Tử Linh như có điều suy nghĩ, một lúc sau mới lạnh nhạt đáp lại: “Không có chuyện gì hết.”

Thanh Nhi không tin, nếu không có chuyện gì thì Bạch Tử Linh đâu cần phải giấu nàng cùng Lạc Hàm.

“Nhưng mà...” Thanh Nhi còn muốn nói gì đó thì đã bị Lạc Hàm kéo lại, Thanh Nhi không rõ nhìn Lạc Hàm, Lạc Hàm chỉ lắc đầu, cuối cùng Thanh Nhi chỉ đành thỏa hiệp, im lặng dùng bữa.

“Đúng rồi tiểu thư, Lạc Hàm có lời này không biết có nên hỏi hay không?”

“Ân?”

“Điều kiện mà người cùng Hàn vương thỏa thuận, là gì vậy?” Thật ra chuyện Bạch Tử Linh có hợp tác với Thương Hàn Phong hay không quan trọng, quan trọng nhất là điều kiện mà hai người đưa ra, Bạch Tử Linh muốn mượn thế lực của hắn để trấn hưng Lạc Y Cung, thế còn hắn, Thương Hàn Phong muốn gì ở Bạch Tử Linh?!

“Điều kiện để hắn giúp ta đó là, ta giúp hắn lên ngôi đế vương.” Mặc dù Thương Hàn Phong không có chính miệng nói ra đây là điều kiện để hắn trợ giúp nàng nhưng trong suy nghĩ của Bạch Tử Linh, không có nam nhân nào mà không muốn đứng trên đỉnh cao của thiên hạ, càng huống hồ Thương Hàn Phong lại là người hoàng thất, tham vọng so với người bình thường sẽ lớn hơn rất nhiều, cho nên mặc dù hắn không nói nhưng hắn cũng không có phủ nhận, vì vậy nàng đã nhận định đây là điều kiện để hắn giúp nàng, chỉ là sau này Bạch Tử Linh phải hối hận vì quyết định ngày hôm nay của bản thân.

Thanh Nhi: “!!!”

Lạc Hàm: “!!!”

~~~

Hôm nay ở các tửu lâu trong kinh thành có một tin đồn mới nổi lên, chỉ trong chớp mắt đã lan truyền khắp đường lớn hẻm nhỏ, già trẻ lớn bé không ai không biết, đơn giản là vì nhân vật trong tin đồn chính là Thành Thiên Chiến thần Hàn vương - người đã rời khỏi Yến Kinh cách đây hơn ba năm.

“Này, ngươi đã nghe được tin gì chưa? Hàn vương trở về rồi!”

“Cái gì?!” Người nọ kinh ngạc: “Hàn vương, chính là chỉ Chiến thần Hàn vương của chúng ta đấy sao?”

“Đúng vậy, chính là Hàn vương điện hạ.”

“Tứ quốc đại tái sắp diễn ra rồi, Hàn vương điện hạ có trở về thì cũng đâu có gì là lạ!” Một người khác chen vào một câu, so với thái độ của hai người trước hắn mặc dù kinh ngạc nhưng lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Tứ quốc đại tái không thể thiếu Hàn vương điện hạ, đây không sai, bất quá ngươi còn không rõ sao?”

Nhận thấy ánh mắt thâm ý của đối phương, người kia khó hiểu: “Rõ cái gì?”

“Thánh thượng vừa mới hạ chỉ, Hàn vương đã về đến kinh thành, đây không phải là... trước khi Thánh chỉ đến Hàn vương đã khởi hành rời khỏi Nam Kính rồi sao?”

“Vậy thì đã sao?”

“Ngươi đúng là không có hiểu biết, một vương gia đang ở đất phong, không có lệnh mà tự tiện rời khỏi, đây chính là tội chết đó!”

Đây mới thật sự là mục đích chính của kẻ muốn lan truyền tin đồn đi? Một vương gia tự ý rời khỏi đất phong khi chưa có định, đây chẳng phảo là muốn buộc Hàn vương vào tội tạo phản sao?!

“Thật sao?!”

“Đúng vậy a.”

“Vị huynh đài này, huynh không bằng không chứng làm sao biết Hàn vương đã trở về?” Lúc này có một thư sinh đi về phía hai người, hắn một tay cầm quạt phe phẩy.

“Trong kinh thành sớm đã đồn ầm lên rồi, nghe đâu là Hàn vương đi đến Nguyệt Mãn Lâu bị người bắt gặp, người đó nhận ra Hàn vương nên mới biết Hàn vương đã trở về.”

“Nguyệt Mãn Lâu? Chính là thanh lâu lớn nhất kinh thành a!”

“Đúng vậy, không ngờ Hàn vương vừa trở về đã đến thanh lâu, thật sự là...” Người kia lộ vẻ bất đắc dĩ, một bộ dạng khó mở miệng.

“Nhưng bên ngoài đồn Hàn vương không gần nữ sắc cơ mà?”

“Lời đồn mà thôi, sao có thể tin?”

“Cũng đúng...”

“Ha ha.” Thư sinh cầm quạt mỉm cười, những người khác không rõ hắn là có ý gì, chuyện này có gì đáng để cười đâu?

“Vị công tử này, không biết ngươi đang cười gì?”

“Ta chỉ là đang cười các ngươi lại tin tin đồn nhảm này.”

“Tin đồn nhảm? Sao đó lại là tin đồn nhảm được chứ?” Người kia nghe vậy có chút tức giận, nhưng vẫn lí trí hỏi lại.

“Ta nói các ngươi đúng là không thu thập đủ tin tức, tối qua vị Hộ bộ công tử kia đến Nguyệt Mãn Lâu trăng hoa, không biết vì nguyên nhân gì mà đắc tội Nguyệt Mãn Lâu, bị người trong đó vứt xác... à không, vứt người trước cửa Hộ bộ Thượng thư phủ đó.”

“Có chuyện này sao?”

“Sao lại không?”

“Nếu tối qua Hàn vương thật sự ở đó, ngươi nghĩ hắn sẽ im lặng đứng nhìn sao? Hộ bộ dù sao cũng là một chức quan lớn trong triều, Hàn vương cũng là người của triều đình, Nguyệt Mãn Lâu cũng chỉ là một thanh lâu thuộc thế lực giang hồ, dám làm càn như vậy rõ ràng là không nể mặt người triều đình, Hàn vương là người chính nghãi sao có thể đứng nhìn?”

“Lời này nói cũng không sai.”

“Cũng có lí đấy, bất quá không có lửa làm sao có khói?”

“Ta nói vị huynh đài này, bên ngoài đồn rằng Hàn vương không gần nữ sắc không phải là không có lí đâu, đệ đệ của a di của tỷ muội tốt của nãi nãi ta là người trong Hàn vương phủ, nghe nói ba năm khi Hàn vương chưa rời khỏi kinh thành thì có một vị đại nhân trong triều đưa cháu gái của mình cho Hàn vương nhưng lại bị hắn đá ra khỏi phủ luôn đó.”

“Thật sao?!” Nghe thấy tin tức từ trong Hàn vương phủ truyền ra, lập tức người liền tin.

“Ta nghe nói đối phương cũng là một mỹ nhân như hoa như ngọc, Hàn vương vậy mà lại không thương tiếc vứt ra ngoài, xem ra chuyện hắn đến thanh lâu thăm thú đúng là tin đồn nhảm rồi.”

“Có khi nào đối phương không đẹp bằng các mỹ nhân của Nguyệt Mãn Lâu?!”

“Ngươi nói, tiểu thư khuê các với mỹ nữ thanh lâu, chẳng lẽ ngươi lại bỏ qua tiểu thư khuê các ôn hòa lễ độ lại biết cầm kỳ thư họa mà đi đến thanh lâu tìm mỹ nhân?”

“Lời này cũng đúng a, người ta dù sao cũng là tiểu thư danh giá, các cô nương của Nguyệt Mãn Lâu làm soa có thể so?”

“Rốt cuộc là tin đồn này kẻ nào truyền ra vậy? Thật không đáng tin cậy.”

Tên thư sinh hướng về phía lầu hai, tại một căn phòng đã đóng kín cửa sổ, khóe miệng hiện lên nụ cười đắc ý.

“Có tin mới đây, có tin mới đây.” Lúc này một người chạy vào, bộ dạng gấp gáp.

“Tin gì? Đừng nói là về Hàn vương nữa nhé?” Người kia tỏ vẻ chán nản không muốn nghe.

“Đúng đó, tin đồn về Hàn vương đúng là không tin được mà!”

“Không phải về Hàn vương, mà là về Thừa tướng phủ.”

“A?”

“Hữu Thừa tướng phủ mất trộm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.