Đặc Công Hàn Phi

Chương 33: Bí mật không thể giải




“Thanh Nhi, muội đã bao giờ xem nội dung bên trong chưa…?!” Nhìn tờ giấy trên tay Thanh Nhi, tâm tình Bạch Tử Linh vô cùng phức tạp. Tờ giấy như chiếc hộp Pandora*, nàng sợ bản thân mở ra rồi sẽ vạn kiếp bất phục**!

*Trong thần thoại Hy Lạp, sự tích về chiếc hộp Pandora kì bí đã để lại cho nhân gian những điều thú vị và hấp dẫn. Theo truyền thuyết, đó là một chiếc hộp mà nàng Pandora - người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người. Nàng Pandora đã được Zeus dặn kĩ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh… Và chiếc hộp chỉ còn sót lại một chút “hy vọng” mang tên Pandora cho loài người để có thể tiếp tục sống.

**Vĩnh viễn mất đi rồi không khôi phục lại được nữa.

Nhưng nếu không mở ra thì mọi bí mật về thân thể này, gương mặt này, về mẫu thân Lạc Tuyết sẽ bị chôn vùi mãi mãi, như vậy còn ý nghĩa gì nữa?!

“Không ạ, Thanh Nhi chưa từng mở ra xem…” Mặc dù trước kia nàng cũng rất tò mò, rốt cuộc trong tờ giấy này ghi những gì, nhưng nghĩ đến tờ giấy này là trước khi phu nhân qua đời đã để lại nên nàng cũng không dám mở ra, dần dần nàng cũng quên mất nó, nếu hôm nay tiểu thư không nhắc, chỉ sợ là nàng đã sớm quên mất!

Bạch Tử Linh trầm mặc, quyết định mở tờ giấy ra xem, mặc kệ trong đó có bí mật gì đi chăng nữa thì nàng vẫn phải đối mặt, trốn tránh không thích hợp với Bạch Tử Linh.

Giấy tuyên thành đã cũ, màu trắng thuần khiết giờ đã thành màu vàng ố, chứng tỏ tờ giấy này đã có cách đây rất lâu. Bạch Tử Linh từ từ mở ra, tâm trạng thì hồi hộp không thôi.

“Linh Nhi, khi con đọc được bức thư này thì có thể nương đã không còn trên cõi đời này nữa, nương không thể nhìn thấy con trưởng thành là tiếc nuốt lớn nhất của ta nương không thể ở bên cạnh chăm sóc, bảo vệ con, nương xin lỗi. Xin con đừng oán nương cùng phụ thân, chúng ta không thể ở bên cạnh chăm sóc con là điều bắt đắc dĩ, không thể cho con một gia đình hạnh phúc như đứa trẻ khác là lỗi của chúng ta, chỉ mong con sống một đời hạnh phúc không phiền muộn…”

Sau khi đọc hết lá thư, tâm tình Bạch Tử Linh càng trở nên phức tạp. Ngoài những lời dặn dò cùng xin lỗi, bên trong không hề có một chữ liên quan đến bí mật của thân thể này, chuyện này rốt cuộc là vì sao?! Càng nghĩ Bạch Tử Linh càng cảm thấy bưc thư này không hề đơn giản như vậy, nhưng không đơn giản ở đâu thì cô không biết. Điều khiến cô khó hiểu nhất là trước khi mất, mẫu thân Lạc tuyết không nói một lời nào, ngoại trừ để lại tờ giấy này rồi ra đi ư?!

Lạc Hàm cũng cảm thấy kì quái nhưng nàng lại không mở miệng nói, dựa theo hiểu biết của nàng tờ giấy này chắc chắn có điều gì đó khác thường, phu nhân thông minh như vậy, tuyết đối sẽ không để lại bức thư có bí mật mà chỉ là một bức thư bình thường, để bất kì người nào đọc được đều không cảm thấy điểm khác thường!

Nhưng Lạc Hàm lại không tiện mở miệng, hơn nữa nếu hiện tại để Bạch Tử Linh biết thân phận thật sự của nàng thì nàng sẽ gặp nguy hiểm. Mà nhiệm vụ của nàng là bảo vệ Bạch Tử Linh, nàng không thể vì muốn chấn hưng Lạc Y Cung mà lấy mạng Bạch Tử Linh ra đánh cược!

“Thanh Nhi, khi mẫu thân ta hạ sinh ta, ai ở bên cạnh người…?!” Bạch tử Linh lạn lùng mở miệng, trong lòng không ngừng suy nghĩ về những lời nói mà mẫu thân Lạc Tuyết nói trong bức thư.

Thanh Nhi nghe đến đó, không khỏi hồi tưởng về quá khứ, mặc dù trí nhớ nàng không tốt nhưng mà không hiểu sao những chuyện liên quan đến phu nhân nàng đều nhớ rất rõ.

“Khi phu nhân hạ sinh tiểu thư… Không có một ai bên cạnh người cả!”

Lời nói của Thanh Nhi khiến Bạch Tử Linh kinh ngạc, không khỏi mở miệng hỏi: “Chẳng phải trước kia muội nói tình cảm của Bạch Vân Hoài đối với mẫu thân rất tốt ư?!”

“Vâng, kể từ khi Thanh Nhi có nhận thức đến nay thì ngày nào muội cũng thấy lão gia đến thăm phu nhân, hơn nữa còn đem đến cho phu nhân rất nhiều đồ…”

“Vậy thì tại sao?! Tại sao khi mẫu thân hạ sinh ta thì không ai ở bên cạnh người?” Giọng nói Bạch Tử Linh có chút phẫn nộ, theo như lời Thanh Nhi thì Bạch vân Hoài dường như rất sủng mẫu thân, nhunge tại sao khi mẫu thân hạ sinh nàng thì bên cạnh người lại không có một ai, để người tự sinh tự diệt như vậy ư?!

Thanh Nhi cắn môi cúi đầu, thật ra nàng cũng muốn biết rốt cuộc là lý do gì mà lão gia lại để phu nhân một mình sinh mà không cho bà đỡ đẻ đến, chỉ có một nha đầu 3 tuổi bên cạnh, chuyện này…

Đôi lúc Thanh Nhi vẫn rất muốn những thứ nàng nhìn thấy đều là ảo giác, nếu không tại sao trước kia lão gia đối xử với phu nhân rất tốt, còn bây giờ đối với tiểu thư… Thậm chí là một nha hoàn hạ đẳng nhất trong phủ cũng không bằng!

Tiền tiêu vặt không có, trong khi Nhị tiểu thư, Tứ tiểu thư tháng nào cũng có để mua nhưng thứ bọn họ thích, còn tiểu thư nàng chỉ có thể ở trong Linh Viên không một bóng người mà ngồi ngốc nghếch nơi đó. Năm mới, tiểu thư nàng không có quần áo mới, chỉ có thể lấy quần áo của nàng ra cắt may lại để mặc, còn các vị tiểu thư, nagyf thường cũng có thể mặc quần áo mới, y phục lộng lẫy. Mùa đông, thân thể tiểu thư không tốt, toàn thân lạnh cóng lại không có quần áo đông để mặc, nàng phải ở bên cạnh tiểu thư để chăm sóc cho người, nếu không tiểu thư lại bị nhiễm phong hàn.

Cuộc sống đau khổ trước kia, Thanh Nhi nàng chưa bao giờ quên, chỉ là vì phu nhân mà nhẫn, vì tiểu thư mà nhịn. Đến tận ngày hôm nay, Thanh Nhi nàng vẫn hoàn thành vai diễn một nha hoàn ngu ngốc, thấp kém hơn bất cứ ai, nhưng không ai biết được nàng là người như thế nào, nếu không phu nhân làm sao cứu nàng, giao tiểu thư cho nàng chăm sóc?!

Lạc Hàm ngoài mặt không biểu hiện cảm xúc gì, nhưng trong lòng rất không vui vì thái độ Bạch Vân Hoài đối với phu nhân. Chuyện năm đó nàng không biết nhiều lắm, chỉ biết phu nhân vì tình yêu của bản thân mà vứt bỏ Lạc Y Cung, khiến Lạc Y Cung phải rời khỏi giang hồ, ẩn dật trong núi sâu. Mặc dù oán hận nhưng lại không thể làm được gì, Lạc Y Cung từ mười bốn năm trước đã rút khỏi giang hồ, không can thiệp vào chốn giang hồ nửa bước, tuy nhiên Lạc Y Cung vẫn đợi Cung chủ đời tiếp theo lên kế thừa, đưa lịch sử của Lạc Y Cung bước qua một trang mới.

Không ai có thể trả lời câu hỏi của nàng khiến Bạch tử Linh cười lạnh, trong lòng càng chán ghét Bạch Vân Hoài. Sâu trong lòng nàng, sớm đã xem Bạch Vân Hoài không phải phụ thân, khi biết dược chuyện này nàng càng chán ghét hắn hơn, hận không thể giết chết hắn.

“Thanh Nhi, mẫu thân ta vì khó sinh mà qua đời ư?!” Đó là điều anngf không thể nào lý giải được. Mọi người đều nói Nhị phu nhân khó sinh mà qua đời nhưng tất nhiên Bạch Tử Linh sẽ không tin những chuyện như vậy,bên trong chắc chắn có nguyên nhân khác.

“Muội không biết… Sau khi phu nhân nhắm mắt thì người của Đại phu nhân đến, nói là phu nhân vì khó sinh nên đã qua đời, hôm sau liền làm tang lễ cho phu nhân…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.