Đặc Công Hàn Phi

Chương 14: Du hồ




“Ngũ phu nhân, đây là Chiêu Lan Viện… Đại phu nhân đã cho người chuyển đồ của phu nhân cùng tiểu thư vào. Đại phu nhân bảo nếu cần thứ gì thì đến tìm Đại phu nhân...”

Nha hoàn được phân phó hầu hạ Lâm Quế Chi mở miệng nói.

Nhìn thái độ của lão gia đối với Ngũ phu nhân này thật là không tầm thường! Đại phu nhân còn sắp xếp cho Ngũ phu nhân ở Chiêu Lan Viện này, phải biết Chiêu Lan Viện là nơi mà mọi người đều mơ ước, không những phong cảnh hữu tình, mà còn gần phòng của lão gia nhất, các vị phu nhân đều hận không thể dọn vào nơi này!

Vậy mà Ngũ phu nhân vừa vào phủ đã được sắp xếp ở nơi này, chắc hẳn sau này Ngũ phu nhân sẽ rất được sủng ái, đến lúc đó nàng cũng được thơm lây.

Nha hoàn mừng thầm, được hầu hạ Ngũ phu nhân nàng đúng là tốt số.

Chiêu Lan Viện là một viện nằm ở phía Đông Thừa tướng phủ. Là nơi thấy được thái dương mọc đầu tiên trong Thừa tướng phủ, phong cảnh ở đây không những hữu tình, thanh nhã mà còn gần Trạch Vân Các của Thừa tướng Bạch Vân Hoài. Nghe nói là Thừa tướng trước kia vì yêu mến một vị thiếp của mình mà đã cho xây Chiêu Lan Viện, vị thiếp đó đó cực kì được sủng ái. Tiếc là ‘hồng nhan bạc mệnh’, vị thiếp đó mắc bệnh qua đời, từ đó Chiêu Lan Viện liền bỏ hoang.

Phải nói, Chiêu Lan Viện là nơi mà tất cả mọi người đều muốn dọn vào. Nhưng từ trước giờ Đại phu nhân đều không cho bất cứ ai dọn vào, thậm chí không cho bước chân vào. Hiện tại lại cho Ngũ phu nhân vào...

Mọi người đều thầm than, thật không biết Ngũ phu nhân có được như vị thiếp đó hay không? Vinh sủng không hết... Hay...

Gian phòng đã được các nha hoàn dọn dẹp sạch sẽ, một hạt bụi cũng không có. Đồ trang trí trong phòng đều chưa có, chỉ nổi bật nhất là vách tường được trang trí vô cùng hoa lệ, cao quý.

Trong phòng chỉ có một cái bàn tròn, một chiếc giường, một cái tủ đựng y phục và một bàn trang điểm.

Đơn giản mà sơ sài!

“Đại phu nhân bảo là ngày mai sẽ cho người đưa đồ đến…”

“Được rồi, ngươi lui ra đi…”

Nha hoàn ngập ngừng, vội quay người bước ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.

“Mẫu thân…”

Thấy nha hoàn đã ra ngoài, Lâm Tâm Lan tức giận lên tiếng. Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra nàng liền buồn bực!

Nếu không phải vì Bạch Tử Linh nàng đã trở thành Tam tiểu thư của Thừa tướng phủ rồi! Tất cả cũng tại nàng ta! Đột nhiên lại mở miệng nói mình là Tam tiểu thư, hừ, thích ra vẻ!

Đưa mắt nhìn về phía mẫu thân đang nhàn nhã uống trà, Lâm Tâm Lan nhịn không được mở miệng: “Mẫu thân, tại sao người lại không giúp Lan Nhi…”

Nếu lúc nãy mẫu thân mở miệng thì nàng tin chắc Đại phu nhân tuyệt đối không dám có ý kiến, nhưng mẫu thân nàng...

Lâm Tâm Lan mặc dù sống trong nghèo khổ nhưng nàng rất biết dùng thủ đoạn. Bạch Vân Hoài là một ví dụ điển hình, nàng chỉ sử dụng một chút chiêu mà hắn đã thật sự tin nàng là nữ nhi của hắn. Thật sự là...

Trước kia mặc dù cuộc sống nghèo khổ nhưng Lâm Tâm Lan nàng muốn gì được nấy, hiện tại nàng lại Bạch Tử Linh giành vị trí Tam tiểu thư, sao nàng có thể cam tâm?!

“Nháo còn chưa đủ sao? Nơi này là Thừa tướng phủ, không phải Lâm gia, con dựa vào đâu mà dành với nàng ta?!”

Lâm Quế Chi quát, rốt cuộc thì nàng tại sao nàng lại sinh ra đứa con gái ngu xuẩn như vậy? Một điều đơn giản như vậy mà cũng không biết, thậm chí không thể che giấu tham vọng trong mắt!

Người trong Thừa tướng phủ tuyệt đối không tầm thường chút nào, nếu không biết tình hình quân địch ra sau thì làm sao có thể bàn mưu tính kế đây?!

Đại phu nhân nhìn như lạnh lùng, không quan tâm đến mọi chuyện nhưng những chuyện lớn nhỏ trong phủ đều do một tay nàng ta quản lý. Tam phu nhân ăn chay niệm Phật, không tranh không đấu nhưng lại là người che giấu rất sâu. Tứ phu nhân nhìn như vô cùng ngu xuẩn nhưng lời nói lại sắc bén hơn ai hết.

Hơn nữa...

Về vị tam tiểu thư mà mọi người đồn đại là ‘phế vật’... Chỉ sợ là không đơn giản!

“Mẫu thân…”

Lâm Tâm Lan bĩu môi, mặc dù có chút thủ đoạn nhưng nàng ta không phải người thông minh gì, làm sao hiểu được ý nghĩa trong lời của Lâm Quế Chi?!

Nàng ta chỉ biết, bản thân nàng nhất định phải làm Tam tiểu thư Thừa tướng phủ, bất kì ai cũng không thể ngăn cản.

“Vừa mới bước chân vào phủ con đã nhịn không được rồi à, ngu xuẩn như thế làm sao mà làm được chuyện lớn đây…”

Sắc mặt cực kì khó coi, Lâm Quế Chi tức giận mở miệng: “Sau này, không cần tranh giành vị trí Tam tiểu thư đó nữa, tốt nhất là tránh xa những người đó, nhất là Tam tiểu thư…”

“Tại sao…” Lâm Tâm Lan không phục nhìn mẫu thân nàng, trong lòng có một cơn tức giận không thể bộc phát!

Ý mẫu thân là gì, không những không giúp nàng mà còn bảo nàng đường tranh giành?!

Nàng không phục! Tuyệt đối không phục!

~~~

“Tiểu thư… Người hôm nay không ra ngoài ạ...?!”

“Ra ngoài?! Tại sao?”

Bạch Tử Linh dời mắt khỏi quyển sách, đưa mắt nhìn Thanh Nhi. Bộ dạng của Thanh Nhi khiến nàng không khỏi cảm thấy kì quái.

Chẳng phải lần trước nàng đòi xuất phủ Thanh Nhi nhất quyết ngăn cản còn gì?! Sao hôm nay đột nhiên...?

“Chính là... Mỗi tháng ngày này tiểu thư đều ra ngoài…”

Thanh Nhi ngập ngừng mở miệng, mỗi tháng ngày này tiểu thư đều ra ngoài. Mỗi lần nàng đều đi theo để bảo vệ tiểu thư, nếu không phải vì Đỗ thiếu gia...

Nghĩ đến đây Thanh Nhi không khỏi tức giận, lần đó nếu không phải vì muốn cứu Tứ tiểu thư, tiểu thư nàng cũng sẽ không té hồ, nhiễm phong hàn hết mấy ngày liền...

“…”

Bạch Tử Linh nhăn mi, hình như thật sự có chuyện như vậy a!

Nếu nàng nhớ không lầm thì mỗi tháng ngày này Thành Thiên Quốc đều tổ chức lễ hội...?

Lễ hội?!

Thật thú vị! Đến cổ đại gần nửa tháng, nàng chưa thấy được lễ hội ở cổ đại như thế nào.

“Thanh Nhi chuẩn bị, chúng ta xuất phủ…”

“Tiểu thư…” Tiểu thư thật sự muốn xuất phủ? Sớm biết như vậy nàng đã không nhắc đến rồi! Nhưng hối hận thì đã muộn rồi a!

~~~

Đường phố cổ đại vẫn náo nhiệt như vậy, nhưng hôm nay dường như nhộn nhịp hơn mọi ngày. Khắp phố đều treo lồng đèn đỏ, dòng người không ngừng qua lại, trên người y phục vô cùng phong phú...

Bạch Tử Linh liếc mắt nhìn xung quanh, thật sự rất náo nhiệt!

Đưa mắt nhìn về hướng Tây, chỉ thấy một cái hồ rộng lớn, nước hồ trong xanh mát mẻ, bên hồ có những cành cây rũ xuống, nhìn vô cùng đẹp mắt. Trên hồ đầy những chiếc thuyền nhỏ thả trôi theo dòng nước, ánh nắng chiều tà chiều xuống mặt hồ, khiến nước hồ trở nên lung linh kì ảo.

“Thanh Nhi, chúng ta đi du hồ!”

Nàng không có sở thích gì đặc biệt, nhất là những chuyện thanh nhã như du hồ thưởng ngoạn nàng càng không có hứng thú. Chỉ là đột nhiên cảm thấy thú vị, nước hồ cho nàng cảm giác yên tĩnh lạ thường... Thật ra thì lâu lâu thay đổi một chút cũng rất tốt!

“Sao ạ…”

Thanh Nhi ngây ngốc bị Bạch Tử Linh kéo ra khỏi phủ, đến lúc này mới kịp hoàn hồn.

Du hồ?! Tiểu thư muốn du hồ...?!

Này... Tiểu thư không phải là vì Đỗ thiếu gia đấy chứ...?!

Bởi vì... Nàng vừa nhìn thấy Đỗ thiếu gia và Tứ tiểu thư vừa bước xuống thuyền!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.