Chương 36 Gặp phải quy tắc ngầm
Tần Dương nhịn không được cười rộ lên, lại thêm một người nói bản thân thâm tàng bất lộ ...
Chẳng lẽ bản thân rất dễ gây cho người ta cảm giác này sao?
Nhưng mà ngẫm lại việc này rất bình thường, mình có nhiều hiểu biết và kinh nghiệm hơn so với các sinh viên đại học khác, điều này khiến mình trở lên đặc biệt hẳn, ví dụ nếu như một sinh viên bình thường nhìn thấy côn đồ cầm đao cầm ống thép còn có thể bình tĩnh như mình sao?
Tần Dương còn chưa nghĩ ra trả lời Lý Tư Kỳ thế nào thì Lý Tư Kỳ bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài một hơi:
- Thật hâm mộ các cậu.
Tần Dương hơi sững sờ:
- Hâm mộ chúng tôi?
Lý Tư Kỳ ừ một tiếng, giải thích:
- Là hâm mộ sự đoàn kết của các cậu.
Tần Dương hiếu kỳ hỏi:
- Chẳng lẽ bạn cùng phòng của cô không đoàn kết sao?
Trên mặt Lý Tư Kỳ lộ ra hai phần cười khổ:
- Chúng tôi giờ đã năm ba đại học, trường cho phép sinh viên ra ngoài tìm công việc nên cạnh tranh rất khốc liệt, vốn dĩ bốn người đã không hợp tính nhau lắm, lúc trước một đoàn làm phim tới trường học chọn diễn viên đã xảy ra vài chuyện, mọi người xem như cạch mặt nhau luôn, tôi cũng chuẩn bị chuyển ra ngoài ở ...
Tần Dương gật gật đầu tỏ ý đã hiểu:
- Ở chung phòng mà quan hệ bất hòa thì cũng khó xử.
- Chính thế, mỗi người trở lại phòng là ai làm việc nấy, chẳng ai nói năng gì, thật là lúng túng.
Lý Tư Kỳ dừng lại một chút, chuyển chủ đề:
- Hôm nay tôi đến nơi này, thật ra là đến casting cho một đoàn làm phim, hy vọng có thể thuận lợi thông qua, nếu như thông qua thì tôi sẽ chuyển ra ngoài ở, nhiều cái cũng thuận tiện hơn ...
Tần Dương tức khắc hứng thú:
- Casting phim? Cô thử vai nhân vật nào, nữ chính sao?
- Làm sao có thể?
Lý Tư Kỳ liếc Tần Dương một cái:
- Tôi chỉ là một sinh viên mới ra xã hội, làm sao có thể diễn nhân vật nữ chính, tôi thử vai nha hoàn của nhân vật nữ chính...
- Nha hoàn?
Tần Dương cười nói:
- Phim cổ trang à?
- Ừ, là một bộ phim cổ trang 30 tập, nữ chính do đại minh tinh Triệu Dĩnh đóng vai, tôi thử vai nha hoàn là vì nhân vật này phần diễn cũng không hề ít, xem như xuyên suốt bộ phim, rất nhiều người đều đang tranh giành nhân vật này ...
Tần Dương ừ một tiếng:
- Vậy cũng không tệ, như thế nào, có nắm chắc không?
Lý Tư Kỳ cắn cắn bờ môi, sắc mặt hơi phức tạp, chợt cười nói:
- Được thì là may mắn của tôi, không được thì thôi, kệ.
Tần Dương nhìn sắc mặt Lý Tư Kỳ thay đổi, tựa hồ có ẩn tình nào đó, nhưng cũng không hỏi, an ủi:
- Vừa mới bắt đầu nhất định phải gian nan một chút, vạn sự khởi đầu nan mà. Cô mới học năm ba thôi, lần này không trúng tuyển cũng không sao, còn có thời gian mà.
Lý Tư Kỳ lắc lắc đầu, sắc mặt hơi đắng chát:
- Khó mà làm được, hàng năm có biết bao nhiêu sinh viên khoa điện ảnh tốt nghiệp, lại có bao nhiêu người thành danh đây, đa số làm gì có tiếng tăm nào ...
Tần Dương cổ vũ:
- Cô xinh đẹp lại có tài năng, nhất định sẽ trở nên nổi bật, hãy tin vào bản thân!
Lý Tư Kỳ quay đầu nhìn Tần Dương, con mắt lóe sáng:
- Cậu tin tưởng tôi có thể thành công, có thể trở thành đại minh tinh?
Tần Dương nghiêm túc gật đầu:
- Chỉ cần cô cố gắng, tôi tin cô nhất định sẽ trở thành đại minh tinh.
Lý Tư Kỳ nhẹ nhàng thở dài:
- Cố gắng có thể thay đổi rất nhiều thứ, nhưng có đôi khi cố gắng lại không bằng một câu của người ta, đối với người nỗ lực mà nói có bất công hay không?
Tần Dương nhìn biểu cảm trên mặt Lý Tư Kỳ, im lặng vài giây đồng hồ:
- Cô gặp phải quy tắc ngầm?
Lý Tư Kỳ quay đầu, nhẹ nhàng cắn cắn bờ môi:
- Nếu như tôi vì có được vai diễn này mà ngủ với một người đàn ông, cậu có xem thường tôi không?
Tần Dương mỉm cười, không chút do dự đáp:
- Có.
Lý Tư Kỳ bỗng nhiên nở nụ cười tựa như đóa hoa nở rộ làm rung động lòng người:
- Cậu không thể trả lời uyển chuyển chút à?
Tần Dương mỉm cười:
- Không phải cô muốn nghe tôi trả lời như vậy sao?
Lý Tư Kỳ dừng bước chân:
- Cậu đoán được?
Tần Dương cười cười:
- Mặc dù tôi không phải người của giới phim ảnh, nhưng hiện tại thông tin phát triển, những quy tắc ngầm xấu xa của giới phim ảnh người nào lại không biết, cô mới vừa nói cố gắng cũng không bằng một câu của người ta chính là một loại quy tắc ngầm.
Tần Dương nhìn Lý Tư Kỳ, thanh âm ôn hòa:
- Cô vừa xinh đẹp vừa có tài, xem như người mới trong giới phim ảnh, muốn không ai có ý gì với cô mới là kì quái.
Lý Tư Kỳ nháy mắt mấy cái, cười tủm tỉm nói:
- Tuy cậu không lớn nhưng hiểu được thật nhiều!
Tần Dương sắc mặt tối đen, tôi không lớn?
- Cô cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu đâu.
Lý Tư Kỳ cười tủm tỉm nói:
- Sinh nhật tháng 5 là tròn 21, còn cậu, chưa đầy 18 đúng không?
Tần Dương không biết nói gì:
- Tháng sau tôi tròn hai mươi, cô chỉ lớn hơn tôi nửa tuổi mà thôi, có gì phải khoe chứ?
Khóe miệng Lý Tư Kỳ nhếch lên, hơi đắc ý:
- Mặc kệ nói thế nào thì tôi vẫn lớn hơn cậu, gọi tôi là chị nghe thử xem.
Tần Dương khóe miệng hếch lên:
- Cô muốn làm chị đến hết chỗ nói rồi à, tưởng bở nhé!
Lý Tư Kỳ cười ha ha một tiếng, không thèm để ý chút nào, tiếp tục đi lên:
- Thật ra hôm nay tâm tình của tôi không tốt, hiện tại gặp được cậu bỗng nhiên trở nên tốt hơn nhiều, nếu như cậu lại mời tôi ăn một bữa no nê, tôi nghĩ tôi sẽ càng vui vẻ hơn.
Tần Dương đuổi kịp bước chân của Lý Tư Kỳ, mỉm cười nói:
- Bởi vì cảm thấy không trúng tuyển?
Lý Tư Kỳ thở dài nói:
- Đúng vậy, ai bảo tôi từ chối người ta làm chi, người muốn nhân vật này mà lên giường người ta có rất nhiều, khi nào mới tới lượt tôi?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Rõ ràng đã ra quyết định, tại sao còn muốn tới hỏi tôi?
Lý Tư Kỳ nháy mắt mấy cái:
- Bởi vì tôi không cam tâm mà. Tôi cảm thấy tôi diễn tốt hơn bọn họ, càng thích hợp nhân vật này hơn bọn họ, thật sự khi đó tôi đã từng dao động, vì tên kia mặc dù là một ông chú nhưng vẫn còn sức hút chán.
Tần Dương cười cười, không nói tiếp vì không biết nên đáp như thế nào.
Lý Tư Kỳ làm bộ ai oán:
- Thế nhưng ngẫm lại tôi là một cô gái như hoa như ngọc mà, lần thứ nhất cũng phải cho người mà tôi thích chứ, tưởng tượng hắn không biết đã ngủ với bao nhiêu cô gái là tôi đã thấy hoảng sợ, thế nên tôi không chút do dự từ chối hắn, không chừa chút mặt mũi nào cho hắn. Ài, Trinh Trinh bé nhỏ cứ như vậy rời xa tôi!
Tần Dương sờ mũi, hỏi:
- Trinh Trinh bé nhỏ là ai?
Lý Tư Kỳ cười hì hì nói:
- Là tên nha hoàn tôi thử vai.
Tần Dương à một tiếng, an ủi:
- Được rồi, cứ hóa bi phẫn thành sức ăn, muốn ăn cái gì thì gọi thoải mái, hung hăng trả thù xã hội đi, nói không chừng còn có cơ hội. Cô được tuyển thì sao?
Lý Tư Kỳ lắc lắc đầu, hiển nhiên không ôm kỳ vọng gì, bất chợt giơ lên hai tay, lớn tiếng kêu lên:
- Được rồi, để nó theo gió đi thôi, tôi muốn ăn ăn ăn, tôi muốn trả thù xã hội ...
Hết chương 36.
Chương 37 Chào chị dâu!!
Lý Tư Kỳ đột nhiên vươn vai, lại ở ngay cửa phòng ăn, ngay lập tức khiến một loạt ánh mắt sinh viên nhìn chăm chú, nhìn thấy một đại mỹ nữ, ánh mắt từng nam sinh sáng thêm mấy phần.
Tần Dương cười khổ:
- Ăn một bữa cơm thôi mà cậu có cần phải gây sự chú ý vậy không?
Trước ánh mắt nhìn chăm chú của rất nhiều nam sinh, Lý Tư Kỳ thu tay lại, vẻ mặt thản nhiên, coi như không có chuyện gì cười nói:
- Tôi chỉ vặn mình chút thôi.
Tần Dương nhìn xung quanh một chút, cười nói:
- Cậu không sợ người xung quanh nhìn mình sao?
Lý Tư Kỳ coi như không có chuyện gì xảy ra, thả tay xuống, mỉm cười nói:
- Nếu sợ bị người khác nhìn, sợ người ta chỉ trỏ, còn làm diễn viên được sao?
Tần Dương không biết đáp thế nào, câu này rất có lý.
Làm một người diễn viên, tương lai nổi tiếng, nếu như sợ người ta vây quanh, sợ người ta chỉ trỏ bàn tán, sợ ánh mắt của người khác, vậy thì không cần làm diễn viên nữa.
Hai người lên lầu hai, vào bên trong nhà ăn ngồi xuống, Tần Dương lấy menu đưa cho Lý Tư Kỳ.
Lý Tư Kỳ cầm thực đơn lên, cười hì hì nói:
- Cậu đã là đại gia, vậy tôi không làm khách nữa nhé.
Tần Dương mỉm cười:
- Cứ gọi tự nhiên.
Lý Tư Kỳ gọi 3 món ăn mặn, một món chay và một chén canh, sau đó ngẩng đầu lên hỏi:
- Uống rượu không?
Tần Dương hơi sững sờ:
- Cậu còn biết uống rượu à?
- Biết một chút, mượn rượu giải sầu mà, mỗi người một chai nhé.
Tần Dương cười nói:
- Được, vậy thì nâng chén với cậu một lần.
Thức ăn nhanh chóng được đưa lên, hai người mở rượu, Lý Tư Kỳ nâng chén rượu lên:
- Tần thần y, cám ơn ngài đã chiêu đãi.
Tần Dương nâng ly lên, chạm ly cười nói:
- Có thể không gọi như vậy không? Gọi tên của tôi là được rồi.
Lý Tư Kỳ cười híp mắt, uống một hơi cạn ly, đặt ly xuống nói:
- Tôi không có gọi bừa đâu, cậu đúng là thần y mà, lần trước cậu đi khỏi, tôi tiếp chị Lô, cả nhà cô ấy lẫn cô ấy, có vẻ rất có tiếng đấy.
Tần Dương ừ một tiếng, thản nhiên nói:
- Tôi lúc đó ở ngoài xe cũng thấy.
Lý Tư Kỳ cười nói:
- Tôi cũng nán lại một chút, người nhà cô ấy tới tôi mới đi, nhưng nghe người nhà chị Lô nói, chị Lô mang thai cháu đích tôn của nhà họ, cậu nhiệt tình giúp đỡ như vậy, còn nói cậu là đại ân nhân của nhà họ, phải cảm ơn cậu… nhưng họ không tìm được cậu.
Tần Dương lắc đầu:
- Không phải… Đây chỉ là tình cờ, chuyện thuận tay giúp đỡ, không thể coi là đại ân, nếu thật sự muốn tìm tôi, thật ra lại thành khó xử.
Lý Tư Kỳ mở miệng cười cười:
- Cậu thật là, cứ khiêm tốn thế.
Tần Dương cười cười, không lên tiếng.
Thiên cổ ẩn môn, chỉ truyền thụ cho một người chính thống, nếu như hắn là người có tính cách phách lối, làm sao sư phụ có thể chọn hắn, trở thành đệ tử chân truyền ẩn môn duy nhất.
Hai người mỗi người một câu trò chuyện, chủ yếu là Lý Tư Kỳ nói, Tần Dương nghe, bữa cơm không ngờ kéo dài hơn một tiếng.
Tửu lượng Lý Tư Kỳ cũng không tệ, uống một chai, gương mặt hơi ửng đỏ, khiến cho cô ấy nhìn vô cùng xinh đẹp như một đóa hoa.
Tần Dương tính tiền, hai người rời nhà ăn, Tần Dương cười nói:
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
Lý Tư Kỳ hơi nghiêng đầu:
- Sân trường thật ra cũng không có chỗ nào hay, nếu không… Qua phòng cậu một chút?
Tần Dương hơi bất ngờ:
- Kí túc xá nam à?
- Đúng vậy, tôi chưa vào kí túc xá nam bao giờ, muốn xem kí túc xá nam các cậu trông thế nào, có giống trong truyền thuyết đầy lá rụng và tất với giấy vụn bên cạnh bức tường chỉ có một màu hay không.
Tần Dương cười haha một tiếng:
- Cũng còn tốt, phòng chúng tôi không đến nỗi thảm như vậy, đi, chúng ta đi.
Tần Dương lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lâm Trúc báo trước một tiếng; vì mấy người kia có thể không ở trong phòng, nhưng nhất định cậu ta sẽ ở phòng.
Gái đến kí túc xá nam mà, tất nhiên cần báo trước.
…
Phòng 306.
Lâm Trúc đang gõ bàn phím, thấy chuông báo tin nhắn ở điện thoại, cầm lên , liếc nhìn một cái, đang ngồi đột nhiên đứng lên.
- Vờ lờ !
Hà Thiên Phong dựa vào giường, rướn người nhìn điện thoại di động, ngạc nhiên ngẩng đầu:
- Lão tứ, sao thế, đột nhiên giật mình như vậy?
Lâm Trúc quay lại, tay giơ điện thoại lên:
- Lão đại nói mỹ nhân muốn đến phòng chúng ta làm khách.
- Đệt!
Hà Thiên Phong từ trên giường ngồi bật dậy, mặt đầy hưng phấn:
- Tôi đã bảo lão đại không trung thực mà, mỹ nhân đều tình nguyện đến thăm phòng trọ, đây rõ ràng là xem phòng kiêm đánh dấu chủ quyền mà.
Tôn Hiểu Đông từ trên giường nhảy xuống đầy hưng phấn, kích động nói:
- Nhìn lão đại có vẻ trời sập cũng không sợ, thật tò mò, không biết mỹ nhân nào có thể chinh phục được tấm lòng của hắn đây.
Hà Thiên Phong vỗ vỗ sau gáy:
- Lão tam, lão tứ, mau chóng thu dọn đồ đạc của mình đi, tất thối hay cái gì thì giấu cho nhanh, nếu làm xấu bộ mặt phòng trọ chúng ta, sẽ phạt theo “phòng quy”!
Ba người vội vàng thu dọn một lượt, thật sự thì tương đối sạch, bốn người bọn họ vốn thích sạch sẽ, ngoại trừ quần áo ném linh tinh trong phòng trông hơi bừa bộn một chút, còn lại cũng không có gì.
Ba người ngồi vào vị trí của mình, giả vờ xem sách tán nhảm, đúng lúc tiếng mở cửa vang lên, ánh mắt ba người đồng thời nhìn về phía cửa.
Tần Dương bước vào trước, liếc mắt nhìn trong phòng, lúc này mới xoay người nói:
- Mời vào.
Lý Tư Kỳ chắp tay sau lưng cười híp mắt bước vào phòng trọ, ánh mắt nhìn một lượt, thấy trong phòng rất sạch sẽ, ngăn nắp, cười cười, nhẹ nhàng nói, ba người Hà Thiên Phong đột nhiên đứng lên, đồng loạt hô to:
- Chào chị dâu!
Nụ cười trên mặt Lý Tư Kỳ cứng lại, vốn dĩ trên mặt đã ửng đỏ, nay lại đỏ hơn gấp hai.
Tần Dương nghiêm khắc nhìn ba người Hà Thiên Phong, trong mắt hiện lên cảm giác muốn đánh chết ba tên này.
Cái gì vậy, đột nhiên đoàn kết như thế?
Tần Dương có chút lúng túng:
- Mấy cậu làm loạn gì thế, chúng tôi chỉ là bạn, đừng dọa người ta vậy chứ…
Lý Tư Kỳ rất nhanh lấy lại tâm tình, thoải mái xoay người vỗ bả vai Tần Dương:
- Tôi chắc không phải là chị dâu của các cậu, tôi là chị gái của Tần Dương, đúng không Tần Dương?
Tần Dương không biết nói gì, đúng lúc này, cậu còn muốn chiếm tiện nghi của tôi nữa à?
Tần Dương không tiếp lời, Lý Tư Kỳ cũng không để bụng, mỉm cười tự giới thiệu sơ qua về bản thân:
- Tôi tên là Lý Tư Kỳ, là sinh viên năm ba đại học điện ảnh, là bạn của Tần Dương, xin mọi người chiếu cố nhiều hơn.
Hà Thiên Phong cười hắc hắc:
- Khoa tiếng Anh chúng ta mỹ nhân rất nhiều, lão đại của chúng ta lại luôn một vẻ vân đạm phong khinh, chúng tôi còn tưởng hắn có gì bất thường, bây giờ xem ra có thể hiểu rồi.
Câu này của Hà Thiên Phong tất nhiên là cái hố, Lý Tư Kỳ lại không có chút ngượng ngùng nào, kéo Tần Dương ngồi xuống một chiếc ghế, thành thục lạc giọng cười nói:
- Tần Dương là lão đại phòng trọ các cậu sao? Ài, cậu ấy hả, tính vốn thế đấy, vân đạm phong khinh, ổn định, tất nhiên các cậu cũng có thể hiểu là giả vờ…
Hết chương 37.
Chương 38 Bị loại khỏi tiết mục?
- Phục!
Hà Thiên Phong giơ ngón cái lên, làm mặt quỷ với Tần Dương còn đang xấu hổ, cười hắc hắc nói:
- Một câu nói toạc thiên cơ rồi, không ra vẻ chính là ra vẻ nhất!
Tần Dương cười khổ nói:
- Tôi bỗng nhiên hối hận.
Lý Tư Kỳ cười tủm tỉm nói:
- Hối hận dẫn tôi tới phòng sao?
Tần Dương rót một ly nước đưa cho Lý Tư Kỳ, cười nói:
- Cô chuyên đến nói xấu tôi đúng không?
Lý Tư Kỳ hé miệng cười:
- Sao có thể chứ, tôi đang khen cậu mà.
Hà Thiên Phong ở bên cạnh cười nói:
- Lý Tư Kỳ, cô chính là nữ sinh đầu tiên đến phòng 306 của chúng tôi đó!
Lý Tư Kỳ híp mắt cười nói:
- Vậy thì thật vinh hạnh nha, chiếm vị trí đầu tiên rồi.
Một đám người ngồi chém gió trong chốc lát, Hà Thiên Phong xem giờ, cười nói:
- Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi câu lạc bộ Taekwondo luyện tiết mục thôi, Lý Tư Kỳ, cùng đi chứ?
Lý Tư Kỳ hiếu kỳ hỏi:
- Luyện tiết mục?
Được Hà Thiên Phong giải thích, Lý Tư Kỳ tức khắc hứng thú:
- Ồ, đai đen, cao thủ Taekwondo cơ đấy, tất nhiên phải đi xem rồi.
Tôn Hiểu Đông có chút xấu hổ gãi gãi đầu:
- Tôi chỉ biết khoa chân múa tay mà thôi, còn kém lão đại nhiều lắm.
Lý Tư Kỳ kinh ngạc hỏi:
- Tần Dương, cậu cũng là cao thủ Taekwondo?
Tần Dương lắc lắc đầu:
- Đừng nghe cậu ta nói bừa, tôi chưa từng luyện Taekwondo.
Hà Thiên Phong cướp lời:
- Lão đại chưa từng luyện Taekwondo, nhưng đã học qua thuật cận chiến, tối hôm trước một mình lão đại đánh cho một đám côn đồ cầm ống thép phải nằm bò, mạnh mẽ chưa? Nếu như quen cô nào là cô đó cực kỳ an toàn nha!
Tần Dương nhìn Hà Thiên Phong cố gắng chào hàng giúp bản thân thì bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đứng lên:
- Bớt nói bậy, đi thôi.
Một đám người rời khỏi ký túc xá đến sân vận động, vào một gian phòng rộng rãi ở lầu hai, nơi này chính là câu lạc bộ Taekwondo.
Trường học cho câu lạc bộ rất nhiều chỗ để hoạt động, câu lạc bộ nào trình báo cùng nộp lên số phí quy định là có thể sử dụng chỗ ấy.
Câu lạc bộ Taekwondo ở trường học xếp hạng khá cao nên hội viên cũng không ít, dù sao con trai mặc đồng phục Taekwondo màu trắng luyện quyền không chỉ cường kiện thân thể mà còn rất hấp dẫn ánh mắt của con gái, đây cũng là nguyên nhân tại sao câu lạc bộ Taekwondo luôn hot.
Mỗi tuần câu lạc bộ Taekwondo đều có chương trình học cố định, bọn họ mời một cao thủ Taekwondo đai đen nhị đẳng làm cố vấn, mỗi tuần đều sẽ dạy hai tiết, đương nhiên hắn chỉ dạy các học viên đẳng cấp tương đối cao, học viên bình thường sẽ do các học viên cấp cao hơn chỉ dạy.
Buổi chiều hôm nay câu lạc bộ Taekwondo cũng không có chương trình học, nhưng phòng tập có không ít hội viên đang luyện tập Taekwondo.
Đám người Tần Dương vừa đi vào câu lạc bộ thì lập tức hấp dẫn sự chú ý của tất cả học viên, ai bảo Lý Tư Kỳ là một đại mỹ nữ, mà người đẹp đi tới chỗ nào đều thu hút ánh mắt người ta.
Một thanh niên dáng người cao gầy mặc trang phục Taekwondo đi tới:
- Các người tìm ai?
Tôn Hiểu Đông vội vàng mở miệng:
- Tôi là hội viên mới vừa gia nhập, Tôn Hiểu Đông, nhân buổi dạ tiệc đón chào bạn mới đăng kí một tiết mục Taekwondo, trước đó tôi đã nói với phó hội trưởng Chu Khải việc này, chuẩn bị mượn sân và đạo cụ luyện một chút. Bọn họ là bạn cùng phòng của tôi, tới giúp tôi tập luyện tiết mục.
Thanh niên nhíu mày:
- Tôi là Hùng Phong, phó hội trưởng Taekwondo, bọn họ không phải là hội viên Taekwondo sao?
Tôn Hiểu Đông lắc lắc đầu:
- Không phải, chỉ là tới giúp tôi tập luyện tiết mục.
Hùng Phong nhìn đám người Tần Dương vài lần mới đem ánh mắt rơi lên người Tôn Hiểu Đông:
- Cậu đai gì rồi?
Tôn Hiểu Đông thành thành thật thật trả lời:
- Đai đen.
Hùng Phong hơi sững sờ, tựa như có chút giật mình nhưng rất nhanh bình tĩnh, trên mặt nhiều hai phần tươi cười.
- Thực lực không tệ, nhưng cậu muốn biểu diễn trong buổi dạ tiệc đón chào bạn mới cũng là thay câu lạc bộ Taekwondo chúng ta tuyên truyền, chúng ta hẳn là phải hỗ trợ. Sân tập đạo cụ những cái này cậu cứ dùng, nhưng mà bạn cùng phòng của cậu cũng không phải hội viên Taekwondo, bọn họ phối hợp cậu biểu diễn tiết mục chỉ sợ hiệu quả sẽ không tốt lắm.
Hùng Phong phất phất tay:
- Như vậy đi, tôi sẽ chọn từ câu lạc bộ sáu hội viên đẳng cấp khá thấp phối hợp cậu tiến hành biểu diễn, lấy cậu làm chính, bọn họ đã luyện qua Taekwondo nên phối hợp lại sẽ càng trôi chảy, biểu diễn hiệu quả cũng càng tốt, như thế nào?
Tôn Hiểu Đông sửng sốt, hắn không nghĩ đến mới vừa thấy mặt, Hùng Phong liền tự chủ trương đẩy đám người Tần Dương ra khỏi tiết khỏi, còn sắp xếp sáu hội viên Taekwondo cho hắn...
Hà Thiên Phong trừng mắt:
- Ê, đây là tiết mục của chúng tôi mà, sao lại không cho chúng tôi tham gia?
Hùng Phong quay đầu, nhìn chằm chằm Hà Thiên Phong, nhàn nhạt nói:
- Biểu diễn Taekwondo thì phải học qua Taekwondo mới được, cho dù là bước đi, chạy bộ, phối hợp lấy đạo cụ, đều phải trải qua huấn luyện mới có thể phối hợp tốt và hiệu quả, nếu như lộn xộn một đống thì làm mất mặt câu lạc bộ Taekwondo quá.
Hà Thiên Phong ngậm miệng không nói gì. Không thể không nói, Hùng Phong nói rất có lý, dù chỉ là phối hợp Tôn Hiểu Đông biểu diễn, mấy người Tần Dương ra sân khẳng định không phối hợp tốt bằng hội viên câu lạc bộ Taekwondo, huống chi người ta chọn lựa hội viên nhất định có chiều cao tương đương, lại có cơ sở Taekwondo nên động tác sẽ đều nhịp, khi biểu diễn thì hiệu quả chắc chắn tốt hơn.
Mặc dù biết Hùng Phong nói có lý, nhưng Hà Thiên Phong không thích tư thế đứng trên cao nói chuyện của đối phương, thế là phản bác:
- Nhưng mà chỉ là một tiết mục đón người mới mà thôi, có cần phải vậy không, bọn tôi giải trí cũng không được sao?
Hùng Phong hừ lạnh nói:
- Nếu đã làm thì phải làm cho tốt nhất, Tôn Hiểu Đông là hội viên câu lạc bộ Taekwondo chúng tôi, còn là đai đen nữa, cậu ấy ra sân biểu diễn cũng là đại biểu cho câu lạc bộ của chúng tôi, nếu như diễn hỏng khiến người khác chê cười thì chính là làm mất mặt câu lạc bộ Taekwondo!
Hùng Phong nói ra lý do này khiến Hà Thiên Phong rất khó chịu, còn muốn phản bác thì Tần Dương vỗ vỗ cánh tay hắn, ngăn hắn nói tiếp, mỉm cười nói:
- Phó hội trưởng Hùng nói có lý, Lão tam, nếu câu lạc bộ Taekwondo đã muốn thế vậy cậu cứ đi đi, chúng tôi làm khán giả cổ vũ cho cậu.
Vẻ mặt Tôn Hiểu Đông hơi xấu hổ, vốn dĩ bốn anh em trong phòng ra trận, bây giờ lại bởi vì Hùng Phong nhúng tay mà biến thành như vậy, điều này khiến nội tâm hắn hơi khó xử.
Tần Dương nhìn Tôn Hiểu Đông cười cười:
- Không có việc gì, chúng tôi ở dưới đài cổ vũ cũng vậy, đi thôi.
Lâm Trúc cũng cười nói:
- Đúng vậy, với chiều cao của tôi nếu là lên đài sẽ là kéo thấp chất lượng, có thể không lên đài tôi còn thở ra một hơi đây.
Tôn Hiểu Đông nhìn Tần Dương lần nữa lên tiếng, hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu:
- Được, vậy tôi đi đây.
Hùng Phong quay đầu, dặn dò vài câu, rất nhanh có sáu hội viên Taekwondo tập hợp cùng một chỗ, nghe nói sắp biểu diễn trong buổi dạ tiệc đón chào bạn mới thì cả một đám đều hớn hở ra mặt.
Đây chính là cơ hội thể hiện trước mặt các em gái năm nhất.
Nhưng mà bảo một đám người làm nền phối hợp với một tân sinh viên năm nhất?
Hết chương 38.
Chương 39 Phá quán
Câu lạc bộ Taekwondo thường xuyên sẽ có một số tiết mục biểu diễn, cho nên căn bản là không cần sắp xếp tập như thế nào, chỉ cần xác định nội dung biểu diễn là có thể trực tiếp tập ngay.
Hùng Phong tìm sáu hội viên đều là hội viên cũ, đẳng cấp cũng từ đai xanh trở lên. Để bọn họ đi phối hợp một tên tân sinh năm thứ nhất, hỗ trợ Tôn Hiểu Đông, trong lòng bọn họ vẫn có mấy phần không phục.
Nhưng khi Tôn Hiểu Đông thay quần áo xong đi ra, chiếc đai đen bắt mắt trên hông cậu ta lại làm bọn họ chói mắt.
- Mẹ nó chứ! Đai đen đấy!
- Cậu ta mới mấy tuổi chứ? Thế mà đã đai đen rồi!
- Cao thủ!
- Thật hay lừa đây nhỉ?
Đám người Tần Dương ngồi trên băng ghế dựa vào tường, nhìn Tôn Hiểu Đông dáng người khôi ngô, Tần Dương khen:
- Lão tam trông thật phong nhã, tiết mục này chắc chắn sẽ rất bùng nổ đây!
Hà Thiên Phong buồn rầu nói:
- Đúng vậy. Tiết mục này một khi biểu diễn, chỉ sợ có thể giải quyết cả vấn đề FA luôn. Đáng lẽ chúng ta cũng có thể ké một xíu nhưng mà lại không được tham gia…
Tần Dương cười cười nói:
- Cậu tìm bạn gái thì còn cần ké ai, trực tiếp xông lên còn nhanh hơn.
Nét mặt Hà Thiên Phong u oán:
- Lão đại, cậu đây là đàn ông no không biết đàn ông chết đói mà. Tôi làm gì có bản lĩnh như cậu…
Khi Hà Thiên Phong nói lời này, ánh mắt còn nhìn sang Lý Tư Kỳ bên cạnh, cô đang tràn đầy phấn khởi nhìn đám người Tôn Hiểu Đông luyện tập.
Tần Dương tất nhiên hiểu ẩn ý ánh mắt này của Hà Thiên Phong, nhưng lại không có cách nào giải thích. Mình đã nói mình với Lý Tư Kỳ chỉ là bạn bè bình thường rồi, nhưng người ta không tin..
Trong mắt đám “gia súc” này, chỉ cần mĩ nữ muốn tới gần cậu, muốn chơi với cậu, thì chắc chắn cô ấy đã crush cậu!
Ánh mắt Tần Dương rơi vào trên đám người Tôn Hiểu Đông. Không thể không nói, Tôn Hiểu Đông người vốn khôi ngô cao lớn, lại thay võ phục Taekwondo trắng tinh, càng tăng thêm mấy phần khí chất mạnh mẽ, nhìn qua rất bắt mắt.
- Đúng rồi, lão nhị, lớp chúng ta không phải là ra năm cái tiết mục a, biểu diễn năm tiết mục sao? Trừ tiết mục Taekwondo của lão tam ra thì còn tiết mục gì nữa?
Hà Thiên Phong là bí thư, tất nhiên rất rõ chuyện này, thuận miêng đáp:
- Một bạn gái múa dân tộc, một tiết mục độc tấu piano, một tiểu phẩm, còn bài hợp xướng. Đúng rồi, độc tấu piano là Hàn Thanh Thanh đấy.
Tần Dương hơi sững sờ:
- Hàn Thanh Thanh còn biết chơi piano cơ à?
Hà Thiên Phong cảm thán nói theo:
- Đúng rồi. Người đẹp học bá này đúng là không đơn giản, còn biết chơi cả piano..
Tần Dương cười nói:
- Cô ấy giỏi thật.
Lý Tư Kỳ bỗng nhiên xen vào nói:
- Tần Dương, cậu không tham gia tiết mục nào à?
Tần Dương cười cười nói: - Tôi không có năng khiếu gì cả, ai lại đi bêu xấu mình.
Hà Thiên Phong cười ha ha một tiếng:
- Lão đại, cậu lại khiêm tốn rồi. Cái khác tôi không biết, nhưng mà ít nhất thì cậu cũng có thể biểu diễn đánh nhau được mà, tuyệt đối chân thực rung động, tuyệt đối hấp dẫn ánh mắt!
Tần Dương trừng Hà Thiên Phong một cái:
- Cũng không tệ nhỉ? Nếu thế thì cậu làm đối thủ để tôi biểu diễn nhé?
Hà Thiên Phong liên tục khoát tay:
- Đừng đừng đừng! Nhớ tới mấy tên lưu manh nằm la liệt nằm trên đất kia, tôi đã sun vòi rồi.
Hà Thiên Phong nhìn đám người Tôn Hiểu Đông đang tập ở phía trước, bỗng nhiên cười xấu xa:
- Chờ chờ bọn lão nhị vừa biểu diễn Taekwondo xong, cậu lại xông lên, tẩn bọn họ một trận, thế thì phong cách lắm!!!
Tần Dương cũng không nhịn được bị chủ ý ngu ngốc của Hà Thiên Phong chọc cho vui vẻ:
- Không tệ. Của lão tam tất!
Lý Tư Kỳ hiếu kỳ hỏi:
- Tôn Hiểu Đông không phải đai đen cao thủ sao? Cậu lợi hại thế cơ à Tần Dương? Đánh được cả đai đen?
Tần Dương cười cười:
- Tôi chưa thử bao giờ.
Hà Thiên Phong lên giọng phân tích:
- Lão đại, tôi đã nhìn cậu xuất thủ hai lần, một lần đánh Trương Bân, một lần đánh thủ hạ của Bưu gì gì đó, cậu đều rat ay gọn gàng, thực chiến rất đỉnh, chỉ cần một đòn là đã ăn luôn. Lão tam mặc dù là đai đen, nhưng khẳng định không phải là đối thủ của cậu!
Lý Tư Kỳ hơi sững sờ:
- Trương Bân?
Hà Thiên Phong cũng sửng sốt:
- Lão đại không nói với cô à?
Lý Tư Kỳ quay đầu nhìn Tần Dương:
- Trương Bân mà chúng ta gặp trên tàu à?
Tần Dương gật đầu:
- Ừ, chắc là ngứa mắt tôi nên hôm gặp ở quán bar, hắn cho mấy người đối phó tôi, bị tôi đánh gục. Trương Bân cũng bị tôi chỉnh rồi, chắc không có gan đến làm phiền tôi nữa đâu.
Lý Tư Kỳ tất nhiên là hiểu sao Trương Bân lại khó chịu với Tần Dương, lập tức tức giận nói:
- Người này thực sự là quá xấu xa!
Tần Dương cười cười:
- Có lẽ là cảm thấy tôi là sinh viên nên dễ ăn hiếp.
Rầm!
Cửa lớn của cậu lạc bộ Taekwondo bị đẩy ra, có năm sáu gã thanh niên đi đến, bọn họ đều mặc áo cộc màu xanh, phía trên có một hình vẽ người đàn ông đá vào cẳng chân đối thủ, bên cạnh hình vẽ có mấy chữ “Câu lạc bộ tán thủ”.
Ánh mắt Tần Dương đảo qua mấy tên này, nhìn thấy biểu cảm trên mặt họ, ánh mắt lại lóe lên vẻ thú vị.
- Hình như là đến quấy.
Hùng Phong đang nhìn đám Tôn Hiểu Đông tập luyện, quay đầu thấy mấy tên thanh niên này, sắc mặt lập tức âm trầm.
- Cao Tử Vân, mày đến đây làm gì?
Thanh niên đi đầu bỗng cười to một tiếng, phách lối nói:
- Đơn giản thôi, phá quán!
Editor: hội quán.
Hùng Phong lạnh lùng nó:
- Bọn mày cố tình phải không? Rõ ràng là biết không phải giờ giảng, hội trưởng không ở đây mới đến phá quán phải không?
Cao Tử Vân cười cười nói:
- Thôi Lập Hoa không ở đây, nhưng mày lại ở đây mà. Mày là phó hội trưởng, tao cũng là phó hội trưởng, không phải công bằng sao?
Sắc mặt Hùng Phong âm trầm:
- Mày cố ý gây chuyện phải không?
Cao Tử Vân cười to nói:
- Sao? Không dám đánh phải không? Nhưng mà cũng phải thôi, câu lạc bộ Taekwondo bọn mày chỉ là chút khoa chân múa tay, biểu diễn vài chiêu, lừa gạt mấy em gái còn được, chứ đánh nhau thì đánh kiểu gì?
Hà Thiên Phong ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, cười trên nỗi đau của người khác:
- Câu lạc bộ Taekwondo bị người đập cửa, có vẻ như sắp xong đời rồi. Ha ha, tên Hùng Phong vừa nãy đắc ý như thế, giờ đã có người khác đánh vào mặt…
Tần Dương bất đắc dĩ nói:
- Cậu cười quá sớm rồi.
Hà Thiên Phong kỳ quái hỏi:
- Ý cậu là…
Tần Dương hất cằm về phía Tôn Hiểu Đông đứng gần đó:
- Thực lực của mấy hội viên này không cao, chắc chỉ có Hùng Phong là lợi hại một chút, rồi đến lão tam. Nếu đánh nhau thật, chắc là lão tam cũng không tránh được..
Hà Thiên Phong ngạc nhiên nói: - Cậu ta chỉ là hội viên mới đến mà thôi, chắc không phải ra mặt đâu..
Tần Dương cười khổ nói:
- Nếu như cao thủ của câu lạc bộ Taekwondo ở đây thì có lẽ không tới lượt cậu ta. Nhưng mà giờ lại không có ai cả, cậu ta lại là thành viên của câu lạc bộ, có thể khoanh tay đứng nhìn được sao?
Hà Thiên Phong nhìn Hùng Phong có vẻ như đang gặp đại địch, lại nhìn đám người Cao Tử Vân phách lối ngông cuồng, mắng:
- Mẹ nó, bọn này cố tình đây mà, nhằm lúc cao thủ hội Taekwondo không ở đây, đến càn quét một trận trước, đánh ngã phó hội trưởng, dù thắng hay thua thì câu lạc bộ Taekwondo cũng mất mặt. Làm kiểu này thì giống xã hội đen quá, thật đáng ghét…
Lâm Trúc nâng kính, tỉnh táo nói:
- Có lẽ, đây chính là chỗ mà đại học Trung Hải không giống với các trường đại học khác.
Hết chương 39.
Chương 40 Không ai có thể đánh lại
Người của câu lạc bộ Tán Thủ hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, cho nên trừ phi Hùng Phong không biết xấu hổ, ngoan ngoãn cúi đầu thì không thể tránh đánh một trận.
Cao Tử Vân vung tay lên, thái độ hùng hổ:
- Hùng Phong, cậu là phó hội trưởng, tôi cũng là phó hội trưởng, chúng ta đối chiến là công bằng, chẳng lẽ cậu không dám à?
Hùng Phong biết Cao Tử Vân lợi hại như thế nào, hắn chính là một trong những người giỏi nhất câu lạc bộ Tán Thủ, Hùng Phong mặc dù là phó hội trưởng câu lạc bộ Taekwondo nhưng hắn chỉ giỏi ở phương diện quản lý, muốn nói đến thực lực thì hắn mới là đai đỏ, thậm chí còn không bằng Tôn Hiểu Đông.
Hùng Phong biết bản thân không phải đối thủ của Cao Tử Vân, nhưng giờ phút này hắn là đại diện của câu lạc bộ Taekwondo, nếu như không ứng chiến sẽ bị người bắt thóp.
Hùng Phong bước lên, trầm giọng nói:
- Cao Tử Vân, đừng khinh người quá đáng!
Cao Tử Vân cười ha ha một tiếng, kiêu ngạo nói:
- Nói suông thì đừng nói nữa, ai chẳng biết câu lạc bộ Tán Thủ và câu lạc bộ Taekwondo luôn đối chọi với nhau, ai cũng không ưa ai, bớt nói nhảm đi, trực tiếp động thủ, kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc!
Hùng Phong khẽ cắn môi, biết không thể tránh đánh một trận, cắn răng nói:
- Được, Cao Tử Vân, tôi nhạn lời khiêu chiến của cậu.
Cao Tử Vân hai vai run run, cử động các khớp tay, đi tới đối diện Hùng Phong:
- Đến đây, tôi đã sớm nhìn cậu không vừa mắt, ngày thường luôn luôn ra vẻ chững chạc đàng hoàng, để tôi xem hôm nay cậu còn có thể ra vẻ hay không.
Chân phải Hùng Phong lui ra phía sau một bước, bày ra tư thế bắt đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cao Tử Vân.
Cao Tử Vân quay người về sau, nhìn mấy nam sinh đi cùng, cười ha ha:
- Mấy cậu cũng đừng nhìn chơi, mau giúp những anh em này giãn gân giãn cốt đi!
Trên mặt mấy nam sinh kia đều lộ ra nụ cười lạnh lùng, sau đó đồng thời đi về phía một đám hội viên Taekwondo bên kia.
Đôi mắt Hùng Phong như hai ngọn lửa, tức giận quát:
- Cao Tử Vân, mày có biết xấu hổ hay không?
Cao Tử Vân chẳng hề để ý nói:
- Số lượng hội viên của bọn mày còn nhiều hơn chúng tao mà, chúng tao còn chưa nói cái gì đâu, mày kêu ca gì chứ, thay vì quan tâm người khác thì mày lo cho mày trước đi, tao đánh đây!
Cao Tử Vân nói xong cũng vọt tới trước mặt Hùng Phong, hai người nhanh chóng triền đấu ở một chỗ, mà mấy hội viên câu lạc bộ Tán Thủ cũng xông ra ngoài.
Mấy người này hiển nhiên đều tay đấm của câu lạc bộ Tán Thủ, lại có chuẩn bị mà đến, mặc dù nhân số của câu lạc bộ Taekwondo không ít, nhưng phần lớn đều là tân thủ thực lực chẳng ra sao, làm gì ngăn cản được mấy người giỏi đánh nhau của câu lạc bộ Tán Thủ?
Hội viên câu lạc bộ Taekwondo bị đánh ngã rất nhanh, Tôn Hiểu Đông rống to một tiếng, đón đầu một thanh niên Tán Thủ.
Thanh niên kia trông thấy đai đen bên hông Tôn Hiểu Đông, quát:
- Tôn Hổ, ngăn chặn hắn, những người khác tăng nhanh tốc độ!
Một người có vóc dáng cao lao đến ngăn cản Tôn Hiểu Đông, Tôn Hiểu Đông rất mạnh nhưng người này cũng không cứng rắn đánh chính diện mà áp dụng chiến thuật du đấu, không cần đánh bại Tôn Hiểu Đông mà chỉ quấn lấy hắn, không để hắn đi giúp kẻ khác.
Vì thế, những hội viên Taekwondo bị đánh thê thảm tơi bời, một đám ngã xuống, tiếng rên rỉ tràn ngập phòng tập Taekwondo.
Hùng Phong nhìn hội viên bị đánh nằm hết, đôi mắt đều đỏ, hắn vốn dĩ đã không phải đối thủ của Cao Tử Vân, lần này phân tâm, lập tức bị Cao Tử Vân nắm lấy cơ hội, hung hăng đạp trúng phần bụng của hắn.
Hùng Phong ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống, Cao Tử Vân đắc thế không tha, lần thứ hai xông tới, liên tục lên gối phá tan phòng ngự của Hùng Phong, sau đó hung hăng đạp lên bụng hắn.
Hùng Phong lảo đảo ngã trên mặt đất, thần sắc thống khổ, hắn biết rõ mặc kệ tương lai như thế nào, hôm nay mặt mũi của câu lạc bộ Taekwondo đã mất sạch.
Cao Tử Vân hăng hái quay người, nhìn Tôn Hiểu Đông còn chống đỡ, nhíu nhíu mày:
- Đai đen, mặt lạ quá, hội viên mới à?
Cao Tử Vân đi về phía Tôn Hiểu Đông, ha ha cười nói:
- Thực lực không tệ ha, nhào vô, tôi so chiêu với cậu.
Thanh niên ngăn cản Tôn Hiểu Đông lui ra mấy bước, nói với Cao Tử Vân:
- Thằng nhóc này rất mạnh.
Cao Tử Vân cười cười nói: l
- Cậu là sinh viên năm thứ nhất à, gia nhập câu lạc bộ Tán Thủ nhé, với thực lực của cậu, tôi sẽ đề cử với hội trưởng cho cậu vị trí phó hội trưởng, thấy sao hả?
Tôn Hiểu Đông hừ một tiếng:
- Đạo bất đồng bất tương vi mưu!
Cao Vân Dương nhướng mày:
- Ồ, kiên quyết quá nhỉ, được, nếu không nguyện ý trở thành bạn thì chính là địch, vậy chớ có trách tôi ra tay ác độc!
Tôn Hiểu Đông bày ra tư thế, trầm giọng quát:
- Nhào vô!
Bên sân, săc mặt Hà Thiên Phong khẩn trương:
- Lão đại, kão tam sắp bị đánh kìa, chúng ta cứ nhìn vậy thôi hả?
Vẻ mặt Tần Dương bình tĩnh:
- Lão tam là hội viên câu lạc bộ Taekwondo, chiến đấu vì câu lạc bộ Taekwondo là chuyện nên làm, cho dù thua cũng được.
Hà Thiên Phong nhìn Hùng Phong mồ hôi lạnh chảy đầy đầu cùng sắc mặt trắng bệch:
- Gã phó hội trưởng này chính là một cái gối thêu hoa, trông thì đẹp chứ không dùng được, dễ dàng bị người đánh gục. Lão đại, cậu cảm thấy thực lực của họ như thế nào?
Tần Dương cười cười nói:
- Rất không tệ, Tán Thủ loại bỏ những chiêu thức hoa mỹ mà không tác dụng gì, lấy thực chiến làm cơ sở, tính thực dụng cao hơn, nếu như đánh nhau thì Tán Thủ thực dụng hơn Taekwondo ...
Hà Thiên Phong nháy mắt mấy cái:
- Lão đại, ý cậu là ... Lão tam sẽ bị đánh?
Tần Dương cười khổ nói:
- Hẳn là thế!
Trong khi họ nói chuyện thì Tôn Hiểu Đông và Cao Tử Vân đã đánh nhau, Cao Tử Vân không hổ là kẻ giỏi nhất trong đám, mỗi chiêu mỗi thức đều cực kỳ hung hãn, dù dáng người Tôn Hiểu Đông khôi ngô nhưng vẫn ngăn cản không nổi, ba chiêu hai thức sau đó đã bị Cao Tử Vân đá trúng, thêm mấy quyền nữa thì ăn một quyền ngã trên mặt đất.
Cao Tử Vân thoả thuê mãn nguyện thu hồi nắm đấm, cười nói:
- Đánh được đấy, chẳng qua hoa chiêu quá nhiều, tính thực dụng quá kém ...
Cao Tử Vân quay đầu, nhìn vẻ mặt Hùng Phong phẫn nộ, ha ha cười nói:
- Cả câu lạc bộ Taekwondo của mày kém quá, không đứa nào đánh được hết!
Một thanh niên sau lưng Cao Tử Vân lấy điện thoại ra, chụp lại ảnh hội viên Taekwondo nằm đầy đất, khi màn ảnh chụp Tôn Hiểu Đông còn hơi dừng lại một chút, trong miệng nói lầm bầm:
- Cho mày không biết xấu hổ, cái này là do mày thôi!
Tôn Hiểu Đông khẽ cắn môi, hai mắt đều đỏ, nhưng ai bảo hắn đánh không lại người khác đây?
Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc!
Bên sân, Hà Thiên Phong cũng tức nổ phổi:
- Con mẹ nó, cái này quá đáng rồi, đánh thắng thì đánh thắng chứ, còn muốn chụp hình lại nhục nhã lão tam. Lão đại, cậu mặc kệ à?
Sắc mặt Tần Dương cũng lạnh đi hai phần, đây là đấu tranh nội bộ giữa câu lạc bộ Tán Thủ và câu lạc bộ Taekwondo, hắn không chuẩn bị nhúng tay, nhưng câu lạc bộ Tán Thủ thắng rồi mà còn dùng lời lẽ nhục nhã Tôn Hiểu Đông, lại còn chụp hình lại, hiển nhiên là chuẩn bị tuyên truyền khắp nơi, nếu video này truyền ra ngoài thì mặt mũi lão tam để đâu?
Đám người Cao Tử Vân thị uy một phen, lúc này mới cất điện thoại di động, thoả thuê mãn nguyện quay người, chuẩn bị rời đi.
Tần Dương không nói một lời đứng lên, chờ họ đi tới.
Hết chương 40.