Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 97




Chương 97:

“Để tôi thử sức anh!” Cậu ta phẫn nộ nhìn Vạn Hải nói.

Vừa dứt lời, cậu ta siết chặt nắm đấm xông về phía Vạn Hải, hung hăng nện vào bụng Vạn Hải.

Nhưng, Vạn Hải không hề cử động, tránh cũng không thèm tránh.

“Chỉ có chút bản lĩnh này?” Vạn Hải cười lạnh một tiếng, anh ta vung tay tát lên mặt cậu ta.

Cái tát này, đệ tử của chủ quán Phan chỉ cảm thấy dường như bị xe tải đâm trúng, hộc máu tại chỗ, ngã xuống không đứng lên được.

“Nguy rồi.” Sắc mặt chủ quán Phan lập tức khó coi, đây là đệ tử đắc ý nhất dưới tay ông ta, kết quả không chịu nổi một cái tát, vậy còn đánh thế nào được?

“Mộ Dung Cẩm này sao còn chưa ra?” Chủ quán Phan lo lắng.

Trương Húc Đông hừ khẽ: “Ông cảm thấy cậu ta dám ra sao?”

“Anh nói bậy gì đó! Anh Cẩm của tôi không sợ đâu!” Phan Duẫn tức giận nói.

Thời gian đã qua hơn mười phút, mà Mộ Dung Cẩm vẫn không định xuất hiện.

Chủ quán Đồng không đợi nổi, ông ta cười lạnh nói: “Vô dụng! Tôi thấy võ quán nhà họ Phan của ông không cần mở tiếp nữa đâu!”

Chủ quán Phan á khẩu không nói nên lời, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

“Chủ quán Phan, nếu ông đồng ý cho tôi 60% lợi nhuận võ quán, tôi có thể giúp ông giải quyết anh ta.” Chính vào lúc này, Trương Húc Đông nhàn nhạt lên tiếng.

“60%? Sao anh không đi chết đi? Huống hồ anh có bản lĩnh đó sao?” Chủ quán Phan còn chưa lên tiếng, Phan Duẫn đã không nhịn được mắng.

Trương Húc Đông lạnh lùng nhìn cô ta, nói: “Chỉ dựa vào câu nói của cô, giá cả thay đổi, bây giờ tôi muốn 70%. Bắt đầu từ bây giờ, cô nói một câu, giá sẽ tăng lên 10%.”

Phạm Duẫn: “Anh…”

“80%” Sắc mặt Trương Húc Đông lạnh lùng nói.

Phan Duẫn còn muốn nói tiếp, nhưng lại bị chủ quán Phan vội vàng che miệng.

Trước mắt không biết Mộ Dung Cẩm đã chạy đi đâu, chờ cậu ta trở về, e rằng đã quá trễ.

Cho nên, ông ta chỉ đành gửi gắm hi vọng lên người Trương Húc Đông.

“Cậu thật sự có thể thắng Vạn Hải?” Ánh mắt chủ quán Phan nóng bỏng hỏi.

Trương Húc Đông nhìn ông ta, nói: “Nội trong ba chiêu.”

Nói nội trong ba chiêu, đã là đánh giá cao Vạn Hải.

Sắc mặt ông chủ Phan thay đổi rồi lại thay đổi, như đang suy nghĩ gì đó.

Lợi nhuận 80%, nói trắng ra võ quán nhà họ Phan, phải làm công cho Trương Húc Đông!

Nhưng nếu thua, sau này nhà họ Phan không cần làm ăn nữa!

“Chủ quán Phan, ông không có nhiều thời gian để suy nghĩ đâu.” Trương Húc Đông lạnh lùng nói.

Chủ quán Phan cắn răng, nói: “Được! Tôi đồng ý với cậu! Nhưng phải nói trước, nếu cậu thua, tôi sẽ không trả cho cậu đồng nào.”

Trương Húc Đông không nói gì, lập tức từ trên khán đài, nhảy xuống.

“Ba, ba thật sự tin tưởng anh ta sao!” Phan Duẫn bĩu môi, vẻ mặt không tình nguyện.

Chủ quán Phan khẽ thở dài: “Chỉ đành chữa ngựa chết thành ngựa sống thôi.”

Ông ta từng nhìn thấy trình độ của Trương Húc Đông, cho nên cũng đã so sánh thực lực trong lòng.

Nếu chỉ là trình độ như trong bữa tiệc lần trước, Trương Húc Đông e rằng không thắng nổi Vạn Hải.

Nhưng Trương Húc Đông khi đó, chỉ là luyện khí tầng ba, bây giờ lại nhảy vọt đột phá đến tầng bảy! Có thể nói thực lực đã khác xa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.