Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 81




Chương 81:

Trương Húc Đông uống một ngụm nước trà, nói: “Tôi đang định công khai bán loại thuốc này, khi đó tôi sẽ giao cho anh làm đại lý.”

Trương Húc Đông không hiểu chuyện kinh doanh, nhưng Kiếm Hổ lại rất sở trường. Nghe vậy, Kiếm Hổ mừng rơn: “Tôi cũng đang có ý đó! Có loại thuốc này thì về sau còn thầu công trình làm gì nữa! Tốn sức mà chẳng được lòng người!”

Trương Húc Đông khoát tay: “Tôi không thích phiền phức, nhưng tôi thích tiền. Cho nên cứ cách một tháng anh lại tới chỗ tôi lấy thuốc một lần, nhưng đừng tiết lộ nguồn cung cấp cho bất cứ ai.”

“Mỗi viên tôi lấy 3 tỷ, còn anh bán được bao nhiêu là chuyện của anh.” Trương Húc Đông chậm rãi nói.

Kiếm Hổ vội gật đầu: “Vâng, tôi sẽ đi làm ngay!”

Nói đến đây, Kiếm Hổ lại cười ngượng ngùng nói: “Hay là cậu Đông đưa cho tôi phương thuốc luôn đi, tôi tìm nhà máy tự sản xuất, lúc đó cậu nằm lấy tiền, chẳng phải sướng hơn sao?”

Nghe vậy, ánh mắt Trương Húc Đông trở nên lạnh lẽo, ngay sau đó đã xuất hiện trước mặt Kiếm Hổ, xách cổ hắn ta giơ lên không trung. Mặt Kiếm Hổ đỏ bừng, vô cùng hoảng sợ.

“Kiếm Hổ, có phải anh thấy tôi còn trẻ nên coi tôi là kẻ ngốc không?” Trương Húc Đông híp mắt: “Tôi nói cho anh biết, tôi cho anh mới được nhận. Nếu anh dám giở trò gian xảo, tôi bảo đảm sẽ bẻ gãy cổ anh.”

Kiếm Hổ gần như tắt thở, khuôn mặt đỏ bừng, thậm chí bắt đầu mất ý thức. Ánh mắt hắn ta tràn đầy van nài, Trương Húc Đông hừ lạnh, ném xuống mặt đất. Kiếm Hổ ho khan thật lâu mới nhổm dậy được.

“Cậu Đông, tôi.. Tôi không có ý đó.” Kiếm Hổ chột dạ nói.

Trương Húc Đông lạnh lùng nhìn hắn ta: “Anh đừng cho rằng kiếm được tiền thì có thể bỏ trốn, tôi muốn giết anh chỉ cần giơ tay lên thôi.”

“Vâng vâng…” Kiếm Hổ gật đầu lia lịa, ánh mắt lạnh lẽo của Trương Húc Đông khiến hắn e ngại, hắn không hề nghi ngờ nếu vừa rồi mình không van xin thì có lẽ hôm nay hắn sẽ thực sự mất mạng ở đây

“Cút đi.” Trương Húc Đông phất tay nói.

Kiếm Hổ liên tục nói xin lỗi, cười hùa đi ra ngoài.

“Cậu Đông, Kiếm Hổ không phải thứ tốt lành gì đâu.” Mặt thẹo nhíu mày: “Không phải tôi có thù oán với anh ta nên mới nói thế.”

“Ừ, tôi biết.” Trương Húc Đông gật đầu: “Anh ta có tác dụng riêng, tôi đều có kế hoạch hết.”

Thấy vậy, mặt thẹo không nói gì nữa.

Đêm hôm đó, Trương Húc Đông đã nhận được lời mời đến bệnh viện chữa chân cho Địch Sáng. Địch Sáng nằm trên giường bệnh, có vẻ rất sung sướng, trái ôm phải ấp y tá xinh đẹp đút nho cho mình. Thấy Trương Húc Đông, sắc mặt Địch Sáng nhất thời lạnh lùng. Nhưng anh ta không nói gì mà chỉ quay mặt sang một bên. Trương Húc Đông cũng lười so đo với loại tiểu nhân này, chỉ giơ tay lên đặt trên cẳng chân anh ta, linh khí lượn một vòng, chỉ chốc lát sau phần xương bị gãy đã bắt đầu được chữa khỏi.

“Được rồi.” Mười mấy phút ngắn ngủi, Trương Húc Đông thả tay ra. Địch Sáng vội giật chân, phấn khởi nói: “Khỏi rồi! Khỏi thật rồi!”

“Cảm ơn, cậu vất vả quá.” Địch Thân Kình cười dối trá.

Trương Húc Đông cảnh cáo nhìn Địch Thân Kinh: “Ông Kình, hy vọng ông nhớ kỹ lời hứa, nếu không thì sẽ không chỉ đơn giản là gãy chân thôi đâu.”

“Vâng vâng, tôi biết, ha ha.” Địch Thân Kình khẽ gật đầu.

Trương Húc Đông không ở lại, anh đã vội vã muốn đi luyện hóa cây linh chi.

“Ông Kình, tên này quả nhiên là thuật sĩ.” Sau khi Trương Húc Đông rời đi, thanh niên áo trắng cười khẽ nói.

Địch Thân Kình không hiểu mấy thứ này, chỉ hỏi: “Vậy cậu có nắm chắc không?”

Thanh niên áo trắng hừ lạnh: “Nắm chắc 90%!”

“Được.” Ánh mắt Địch Thân Kình lạnh lẽo: “Ngày mai tôi sẽ cùng cụ Lâm khởi hành đến tỉnh thành. Ông ấy vừa đi, cậu hãy ra tay ngay cho tôi.”

“Hãy nhớ, không thể làm tổn thương Lâm Tâm Di.” Cuối cùng Địch Thân Kình còn nhắc nhở.

“Ông yên tâm.” Thanh niên áo trắng nói: “Tôi nhất định sẽ đòi lại thể diện cho nhà họ Địch”

“Lúc đó quay video cảnh cậu ta quỳ xuống xin lỗi cho tôi.” Địch Sáng nham hiểm nói.

“Được, nhưng phải thêm tiền” Thanh niên áo trắng cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.