Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 46




Chương 46:

Kiếm Hổ lảo đảo bò đến trước mặt Trương Húc Đông, điên cuồng dập đầu: “Cảm ơn cậu Đông đã cứu mạng tôi.”

Trương Húc Đông khoát tay ra hiệu cho hắn đứng lên.

Rất nhiều người ở đây còn muốn nhận gã mặt thẹo về phe mình bồi dưỡng, nhưng bây giờ xem ra là không còn cơ hội nữa.

“Chậc chậc, anh giỏi võ thế này, sao trước kia lại bị mất tên côn đồ đánh ngất xỉu?” Lâm Tâm Di ngồi trước bàn ăn, chu môi hỏi.

“Cái này…” Trương Húc Đông nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể cười gượng: “Hôm đó tôi bị tiêu chảy..”

“Phì!” Nghe vậy, Lâm Tâm Di lập tức bật cười, sau đó trợn trắng mắt: “Được rồi, anh không muốn nói thì thôi, tôi sẽ không hỏi nhiều nữa.”

Bữa tiệc nhanh chóng kết thúc. Sau khi ra ngoài, rất nhiều người đều lại đây chào tạm biệt Trương Húc Đông.

“Chàng trai trẻ, tôi coi trọng cậu lắm đấy.” Người mặc áo kaki bước ra đại sảnh, khen ngợi vỗ vai Trương Húc Đông.

“Ông quá khen.” Trương Húc Đông khiêm tốn, rối rắm một lát rồi vẫn khuyên nhủ: “Tốt nhất ông nên vứt vòng tay đi, không thì sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, lúc đó e rằng đã muộn rồi.”

Nhắc đến chuyện này, người mặc áo kaki lại đen mặt, chút thiện cảm cũng biến mất tăm.

“Được rồi, đừng nhắc đến chuyện này nữa.” Người áo kaki không vui nói: “Mỗi người một sở trường, cậu có thể làm bác sĩ hoặc võ sĩ, đừng có ăn nói xằng bậy chỉ để thể hiện bản thân.”

Trương Húc Đông bỗng bật cười. Được lắm, ông mặc áo kaki này còn cho rằng mình muốn nịnh bợ ông ta nữa chứ.

“Tối đã ba ngày, ba ngày sau nếu ông cần gì thì có thể gọi điện thoại cho tôi.” Trương Húc Đông cười nói.

“Tôi nghĩ tôi sẽ không có việc gì cần gọi cậu đâu.” Người này hừ lạnh rồi quay đầu bỏ đi.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Trương Húc Đông cũng chuẩn bị rời đi. Gã mặt thẹo bám theo sít sao, Trương Húc Đông đi đâu gã lại đi theo đến đó.

“Anh làm gì vậy?” Trương Húc Đông trợn trắng mắt.

Gã mặt theo chắp tay nói: “Nếu tôi đã bảo là sẽ tháp tùng cậu thì sẽ không bao giờ đổi ý!”

“Sư phụ của anh có đồng ý không?” Trương Húc Đông cười hỏi.

Gã mặt thẹo xấu hổ sờ mũi: “Thực tế trước đó không lâu, tôi mói bị đuổi ra khỏi môn phái…”

“Hå?” Điều này khiến Trương Húc Đông kinh ngạc. Võ công cao như gã mặt thẹo mà còn bị đuổi cổ, rốt cuộc thực lực của Đổng Thiện Ngũ mạnh cỡ nào? Chẳng trách Hoàng Lĩnh cũng kiêng kỵ đến thế. Trương Húc Đông không hỏi tiếp mà hít sâu một hơi, nhìn về phương xa, khẽ nói: “Đã đến lúc đi hỏi chuyện đó rồi.”

“Cậu Đông, chúng ta đi đâu vậy?” Gã mặt thẹo hỏi.

“Nhà họ Lâm.”

Tại nhà họ Lâm, mọi người đang vui vẻ đứng chờ trước cổng.

“Chắc Khinh Thiền sắp về rồi.” Lâm Vinh đắc ý nói: “Con gái tôi thật vĩ đại, không ngờ lại được nhà họ Lâm thưởng thức, ha ha.”

“Có bữa tiệc lần này, ắt hẳn rất nhiều nhân vật tầm cỡ đều sẽ biết đến nhà họ Lâm, sau này làm việc gì cũng sẽ tiện lợi hơn nhiều.”

Lâm Khinh Thiền còn chưa trở về thì Trương Húc Đông đã đến nhà họ Lâm trước.

Thấy Trương Húc Đông, Lâm Vinh lại đắc ý nói: “Trương Húc Đông, sao mày lại đến đây? Mày biết hôm nay Khinh Thiền đi đâu không? Con bé đi dự tiệc ở nhà họ Tô! Nói không chừng mày còn có thể thấy con bé trên TV đấy, ha ha ha.”

Lúc này trong mắt Trương Húc Đông, ông nhạc ngày xưa ăn trên ngồi trước giờ chỉ còn là thằng hề nhảy nhót. Trương Húc Đông không khỏi thở dài, đúng là tạo hóa trêu ngươi.

“Tôi đến tìm ông nội.” Trương Húc Đông nói.

“Ha ha, mày có tìm bà nội cũng vô ích.” Lâm Vinh cười phá lên: “Bây giờ mày đừng hòng nịnh bợ nhà họ Lâm!”

Ông ta đang nói thì xe Mercedes của Dương Nghị đã chạy về đến nơi. Đám Lâm Vinh lập tức bỏ mặc Trương Húc Đông, chạy đến đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.