Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 44




Chương 44:

“Đùng!”

Chủ quán Phan vừa xông đến gần, gã mặt thẹo đã nhảy lên không trung, tung cú đá trúng lực ông ta. Chủ quán Phan nhất thời văng ra ngoài, phun một ngụm máu tươi.

“Thế này.” Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có vẻ rất xấu hổ.

Chủ quán Phan không hổ là dân luyện võ, mặc dù cú đá này rất mạnh, song ông ta vẫn kiên trì đứng dậy.

“Giỏi lắm nhóc con, có chút bản lĩnh.” Chủ quán Phan lau vết máu dính trên khóe miệng, lạnh mắt nói.

Gã mặt thẹo xua tay nói: “Hôm nay tôi không muốn gây tổn thương người khác. chủ quán Phan, ông nên thu tay lại đi.”

“Láo xược!” Chủ quán Phan lại xông lên, nhưng kết quả không ngoài dự đoán, lại bị đá bay ra ngoài. Rất rõ ràng, thực lực của chủ quán Phan và gã mặt thẹo không thuộc cùng một đẳng cấp.

“Nếu mình có thể thu phục tên này thì tốt rồi.” Bắt đầu có người suy nghĩ.

“Gọi điện thoại đưa chủ quán Phan vào bệnh viện” Giáo đầu Lĩnh lạnh giọng nói, sau đó xoay cổ tay, nhìn gã mặt thẹo: “Xem ra hôm nay sẽ không thể kết thúc trong êm đẹp.”

Gã mặt thẹo cười nói: “Ông Lĩnh, có thể nói thực lực của ông mạnh nhất trong số đám người ở đây, nhưng tôi khuyên ông đừng nên ra tay thì tốt hơn.”

“Thế là thế nào?” Hoàng Lĩnh nhướng mày hỏi.

Gã mặt thẹo cười lạnh: “Không biết ông Lĩnh đã từng nghe nói tới cái tên Đổng Thiện Ngũ bao giờ chưa?”

“Đổng Thiện Ngũ?” Nghe cái tên này, sắc mặt Hoàng Lĩnh chợt thay đổi, rõ ràng là rất kiêng kỵ, nhíu mày hỏi: “Cậu có quan hệ gì với Đổng Thiện Ngũ?”

Gã mặt thẹo cười lạnh: “Đổng Thiện Ngũ là sư phụ của tôi.”

Nghe vậy, Hoàng Lĩnh nhất thời im lặng. Ông rối rắm một lát rồi quay sang nhìn Lâm Tâm Di: “Cô Di, chúng ta đừng nên nhúng tay vào chuyện này thì tốt hơn.”

Lâm Tâm Di kinh ngạc hỏi: “Ông không phải là đối thủ của anh ta ạ?”

Hoàng Lĩnh cười khổ: “Đổng Thiện Ngũ là bậc thầy cổ võ, hơn nữa có thù tất báo. Nếu hôm nay chúng ta làm tổn thương đồ đệ của ông ta thì chắc chắn ông ta sẽ không để yên cho chúng ta đâu. Không cần thiết vì Kiếm Hổ mà đắc tội Đổng Thiện Ngũ..”

Kiếm Hổ nằm trên mặt đất nhất thời sốt ruột kêu to: “Ông Lĩnh, van ông hãy cứu tôi! Chỉ cần ông cứu mạng tôi thì sau này tôi sẽ nghe lời ông!”

Hoàng Lĩnh lắc đầu, không quan tâm tới hắn ta.

“Cậu Đông, cậu mau nói đỡ giúp tôi đi, cậu đã hứa với tôi.” Thấy Hoàng Lĩnh không dao động, Kiếm Hổ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Trương Húc Đông.

Hoàng Lĩnh liếc nhìn Trương Húc Đông: “Cậu nhóc, tôi khuyên cậu đừng xằng bậy thì tốt hơn.”

Trương Húc Đông nhìn Hoàng Lĩnh: “Đàn ông đã hứa hẹn thì phải làm được. Nếu tôi đã hứa với Kiếm Hổ thì phải thực hiện lời hứa đó.”

Nói xong, Trương Húc Đông bèn đi đến trước mặt gã mặt thẹo.

“Cậu nhóc, tôi cảnh cáo cậu đừng có sĩ diện!” Hoàng Lĩnh tức giận hét lên.

Nhưng Trương Húc Đông không để ý tới ông ta mà chỉ lạnh lùng nhìn gã mặt thẹo, nói: “Anh có thể nể mặt tôi, tha cho Kiếm Hổ một lần được không?”

Gã mặt thẹo lắc đầu: “Hôm nay tôi sẽ không nể mặt bất cứ ai. Tôi với anh ta phải có một kẻ mất mạng”

“Vậy thì chỉ có thể xin lỗi anh.” Trương Húc Đông cũng lạnh mặt.

“Mau xông lên, đánh chết tên khốn đó!” Lâm Khinh Thiền ở cách đó không xa kích động nói.

Lúc này, gã mặt thẹo đã bước đến gần Trương Húc Đông, lạnh giọng nói: “Mặc dù tôi không muốn đắc tội nhà họ Tô, nhưng nếu cậu đã muốn nhúng tay thì tôi không thể không ra tay.”

“Đừng lắm lời, cứ bắt đầu luôn đi.” Trương Húc Đông thản nhiên nói. Linh khí trong đan điền bắt đầu bao bọc mỗi một tế bào trong cơ thể, sức mạnh được vận chuyển lên cao nhất.

“Chậc, cậu nhóc này rất có nghĩa khí, tiếc rằng không thông minh cho lắm.”

“Chỉ giỏi sĩ diện, nhưng tôi đoán nể mặt nhà họ Tô, gã mặt thẹo hẳn là sẽ cho cậu ta sống sót.”

“Chà, thật đáng tiếc.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.